Kết quả ngay ngày hôm sau sau khi Giang Du nhận được tin tức, anh ta liền chủ động tìm tới cửa.

Nghe quản gia báo cáo, tôi còn có chút ngạc nhiên.

“Cho nó vào đi. "

Một tháng không gặp, Giang Du tiều tụy không ít.

Xem ra là cuộc sống trôi qua không thuận lợi.

Tôi cười lạnh một tiếng, châm chọc nhìn tên đàn ông nghèo túng trước mắt.

“Thế nào? Bạch Nhu kết hôn với con chưa? Có hạnh phúc không? "

Nghe vậy, sắc mặt Giang Du nháy mắt đỏ bừng.

Tôi cười cười, không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Cũng đúng, con hiện tại chỉ là một tên vô dụng nghèo rớt mồng tơi, Bạch Nhu là người thông minh làm sao có thể gả cho con? Cô ta muốn gả, chẳng qua là hào môn quý công tử, chứ không phải chính bản thân con, Giang Du."

Nhìn xem, không có Giang gia, anh ta ở trong mắt Bạch Nhu chẳng là cái gì cả.

Đó là cái giá phải trả cho việc phản bội tôi.

“Mẹ, đây đều là mẹ ép con, kết cục hôm nay của con đều là do mẹ ban tặng, nếu lúc trước mẹ đưa cổ phần cho con, để con làm người thừa kế Giang gia, con làm sao có thể lưu lạc đến nước này? “

Nhìn bộ dạng suy sụp của Giang Du, tôi lại không có một tia đồng tình.

Cho tới bây giờ, Giang Du đổ lỗi lên người khác, không nhận ra dù chỉ là một chút sai lầm của mình.

Tôi quả thực tức cười.

Nếu không là mẹ Giang, tôi cũng không thể nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Du nhanh như vậy.

“Thật sự là nói con ngu xuẩn cũng là đề cao con. "

Tôi dưới cơn nóng giận trực tiếp đem cái chén trong tay ném đi.

Mảnh vỡ rơi lả tả bên chân Giang Du.

Giang Du không có nửa điểm tự biết tự hiểu, vẫn cứng cổ chống đỡ: "Mẹ, con biết, mẹ chính là chướng mắt Bạch Nhu, không muốn con cưới cô ấy, cho nên mới bảo trợ lý Tống đưa cho con những tư liệu đó, mẹ cho rằng con sẽ tin sao?"

Nghe vậy, tôi dần dần lạnh mặt.

Cho đến hôm nay, tôi mới cảm nhận được sự lợi hại của Bạch Nhu.

Người phụ nữ này thực sự mạnh mẽ, tôi phải thừa nhận.

Chứng cứ đều bày ra trước mắt, chính mình đã thành như vậy, nhưng anh ta vẫn còn tin tưởng Bạch Nhu.

Trong lòng đột nhiên có chút phiền não.

“Không tin? Vậy con cứ tiếp tục đi. "

Không đợi Giang Du phản bác, tôi lập tức phất phất tay:" Được rồi, mẹ không muốn nghe con nói nữa, cút đi.”

"Mẹ, mẹ đừng quá đáng.............................."

Lời còn chưa dứt, Giang Du đã bị quản gia lôi đi.

Tôi đứng một mình trong đại sảnh trống rỗng, đột nhiên có cảm giác thất bại : "So với Bạch Nhu, tôi vẫn thua."

"Không, thay vì nói Giang Du tin tưởng Bạch Nhu, không bằng nói là cậu ấy không dám tiếp nhận chân tướng."

Lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Giang Thần lại đang đứng ở phía sau tôi.

“Vậy sao ?”

Quả thật, loại người như Giang Du, ích kỷ đến cực điểm, nhìn thấy tin tức như vậy không thể không hoài nghi.

Anh ta chỉ là là không dám thừa nhận.

Anh ta sợ rằng tất cả những gì mình đã làm là sai và thậm chí còn sợ hơn khi tôi từ bỏ anh ta hoàn toàn.

Cho nên Giang Du mới không ngừng thuyết phục chính mình, tôi chỉ là đang kích hắn chia tay Bạch Nhu, Giang gia tương lai vẫn là của hắn.

“Đương nhiên. "Giang Thần cười tà mị.

Tay đột nhiên bị một lực nhẹ nhàng kéo lại.

“Tay mẹ lạnh quá." Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai.

Giống như sợ bị bỏng, tôi nhanh chóng rút tay về, ánh mắt thản nhiên nhìn Giang Thần.

“Ngươi đi quá giới hạn rồi.”

Không nghĩ tới chính là, một đêm trôi qua, tôi đột nhiên lại xuyên trở về.

Lại thành Cố gia đại tiểu thư Cố Kiều Kiều.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi liếc nhìn lịch.

Nếu như nhớ không lầm, hôm nay hẳn là ngày đám bạn trai cũ của Bạch Nhu đến nhà cô ta.

Một cảnh tượng đặc sắc như vậy, sao có thể không có khán giả chứ?

Đến khi tôi chạy tới nhà Bạch Nhu, vở kịch hình như đã bắt đầu.

Bạch Nhu không còn hào phóng khéo léo như ngày xưa nữa, ngược lại giống như một người đàn bà chanh chua, đầu bù tóc rối ngồi dưới đất, cả người đặc biệt chật vật.

Chung hoàn cảnh với cô ta còn có Giang Du, đoán chừng là bị đánh, mặt mũi bầm dập nằm ở trong góc.

Phòng khách đầy người.

Có Tạ Trạch, có Kim Văn, còn có một đám thân thích của Ngô Lãng.

Giờ phút này, mọi người mồm năm miệng mười ầm ĩ thành một cái chợ.

Nhưng không có ngoại lệ, đều là mắng Bạch Nhu.

"Trả tiền đi, đây là lừa đảo!"

“Nếu không nó làm sao có thể tự sát, trả lại tiền bảo hiểm cho con trai tôi!"

"Nếu không trả tiền có tin tôi kiện cô không?"

Cùng lúc đó, trong tiếng mắng còn kèm theo tiếng khóc của Bạch Nhu.

Tôi đứng ở cửa, không thể không vỗ tay.

“Bạch Nhu, cô làm ra hết chuyện xấu, có nghĩ tới hôm nay hay không?"

Nói xong, ta lập tức lắc đầu: "Không, cô khẳng định là không nghĩ tới, cô tự cho mình thông minh, cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc bị cô đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, tự nhiên không nghĩ tới."

Thấy tôi xuất hiện, Bạch Nhu rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức nhào tới, khóc đến đáng thương :

"Chị Kiều Kiều, em sai rồi, là em lúc trước mê muội, tin tưởng vào lời nói của Giang Du, cho rằng chị cùng hắn nửa điểm tình cảm đều không có, em không phải cố ý muốn đoạt bạn trai chị, em hiện tại thật sự là cùng đường, xin chị hãy giúp em!"

Lúc này, trong phòng khách những người khác đang chỉa mắt nhìn về phía tôi, trong đó một người đàn ông ngữ khí không tốt hướng về phía tôi nói: "Ngươi cùng Bạch Nhu tên lừa đảo này là một nhóm?"

Tôi im lặng.

Nhìn sự chờ mong trong mắt Bạch Nhu, tôi nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: "Không, tôi cũng là người bị hại, tôi là tới đòi nợ."

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Bạch Nhu lộ ra vẻ độc ác.

Ba giây sau, tôi đột nhiên vung tay cho cô ta một bạt tai.

Nhìn Bạch Nhu che mặt không thể tin, tôi cầm lấy khăn lau tay: "Chậc, bẩn quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play