Đại hội cổ đông diễn ra vào thứ hai.
Tôi không cho người thông báo cho Giang Du, nhưng Giang Du vẫn đến, hơn nữa còn mang theo Bạch Nhu.
Một chút cũng không chật vật như ngày đó bị tôi mắng đuổi đi, cả người cực kỳ kiêu ngạo.
Ngay cả bảo vệ ở cửa cũng không thể ngăn cản hai người họ.
Tôi quét mắt nhìn Bạch Nhu, trong lòng biết nhất định là cô ta đã nói gì đó, nếu không tên Giang Du ngu xuẩn kia còn không đến mức kiêu ngạo như vậy.
“Con tới làm gì? Đi ra ngoài! "Tôi thản nhiên nói, trong thanh âm không có một tia ấm áp.
“Mẹ! "
Nghe tôi bảo anh ta trực tiếp rời đi, Giang Du rõ ràng có chút nóng nảy.
Lúc này, Bạch Nhu nhẹ nhàng kéo tay áo Giang Du, Giang Du mới khôi phục vẻ mặt tự tin thong dong vừa rồi.
Tôi lặng lẽ nhìn động tác nhỏ của bọn họ, đột nhiên tò mò muốn biết, một lát sau khi hai người nghe được nội dung hội nghị, sắc mặt sẽ khó coi đến mức nào.
Nhất là Bạch Nhu.
Trăm phương ngàn kế đá tôi ra, cho rằng ôm đùi con trai duy nhất của Giang gia là có thể nhảy lên trở thành phu nhân giàu có trong giới thượng lưu.
Tôi sẽ không cho cô ta được như ý nguyện.
Nghĩ vậy, tôi nhịn không được trào phúng cười cười: "Quên đi, đều ngồi xuống đi."
Nghe vậy, Giang Du cùng Bạch Nhu liếc nhau, trong mắt không che giấu được đắc ý cùng hưng phấn.
Tôi hừ lạnh một tiếng, tiện tay mở tập tài liệu trên bàn ra.
"Hôm nay gọi các vị cổ đông tới đây, chủ yếu là dự định đem một phần cổ phần trên danh nghĩa của tôi, cũng chính là 12% cổ phần trong đó tặng cho người thừa kế của tôi..."
Nói đến đây, tôi cố ý dừng lại một chút.
Nhìn sự tham lam trong mắt Giang Du và Bạch Nhu, tôi nhếch khóe môi, tiếp tục nói: "Giang Thần."
“Từ hôm nay trở đi, Giang Thần chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta, đồng thời cậu ấy cũng đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của công ty chúng ta, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
“ Không thể nào! "
Nghe tôi nói, Giang Du lập tức đứng lên, trong mắt tràn đầy ý không thể tin.
Dù sao ngày đó ở bữa tiệc gia đình tuyên bố Giang Thần là người thừa kế, Giang Du còn có thể lừa mình dối người một chút, cho rằng tôi cố ý muốn kích thích anh ta, không có khả năng thật sự đem công ty giao cho một đứa con nuôi không có quan hệ huyết thống.
Nhưng sau khi thông qua đại hội cổ đông hôm nay, Giang Thần chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty, tổng giám đốc.
Cho dù là ai cũng không dám xem thường.
Mà 12% cổ phần và vị trí tổng giám đốc vốn đều là của Giang Du.
Nghĩ vậy, tôi lạnh lùng cười, châm chọc nhìn anh ta: "Có cái gì mà không thể? Đừng quên, anh đã bị tôi đuổi ra khỏi Giang gia, từ nay về sau tất cả những gì của Giang gia đều không liên quan đến anh."
“A đúng rồi, nhà của anh, xe cùng thẻ ngân hàng đều bị tôi khoá lại, cảm giác tự lực cánh sinh thế nào?"
Sắc mặt Giang Du tái nhợt một phần.
Nói xong lời cuối cùng, Giang Du trực tiếp ngồi xuống ghế, bộ dáng bị đả kích.
Tầm mắt đảo qua Bạch Nhu, sắc mặt cũng khó coi như vậy.
Chậc. Đây là báo ứng sao?
Còn chưa xong đâu, bạn thân của tôi, vị hôn phu tốt của tôi.............
Nhìn bộ dáng chật vật của hai người bọn họ, tôi hướng Giang Thần bên cạnh nâng cằm.
Trò hay kết thúc, cũng nên dọn dẹp.
Giang Thần nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt tôi lập tức đi tới trước mặt Giang Du và Bạch Nhu, chỉ chỉ cửa chính: "Hai vị, mời đi."
Nghe vậy, Giang Du không nhúc nhích.
Ngược lại hung tợn trừng mắt nhìn Giang Thần một cái, sau nhìn về phía các cổ đông khác đang ngồi: "Các vị cổ đông, chẳng lẽ các người dự định trơ mắt nhìn Giang gia ta rơi vào trong tay một người ngoài?”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Không có một cổ đông nào lên tiếng.
Lúc này, Bạch Nhu cũng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, rất có một tia mê hoặc:
"Các vị cổ đông, Giang gia dù sao cũng họ Giang, nhặt được cho dù tốt cũng không phải thân sinh, không có quan hệ huyết thống, một ngày nào đó phu nhân Giang cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận điểm này, nếu như các vị cổ đông hiện tại có thể ủng hộ Giang Du, Giang Du cũng sẽ không bạc đãi mọi người.”
Nói xong, Bạch Nhu liền có chút đắc ý nhìn tôi một cái.
Dường như cho rằng những lời này của mình tuyệt đối có thể đả động tất cả mọi người.
Tôi nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Bạch Nhu vẫn ngây thơ như vậy.
Tất cả mọi người đều là thương nhân, đương nhiên là ai có năng lực giúp bọn họ kiếm nhiều tiền thì sẽ ủng hộ người đó.
Mấy vị cổ đông đang ngồi có ai không phải là lão Du Tử trên thương trường, ai sẽ quan tâm người thừa kế Giang gia là con nuôi hay là con ruột, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ lợi ích nhiều hơn.
Rõ ràng, năng lực của Giang Thần mạnh hơn Giang Du rất nhiều. Tuyệt đối là cấp bậc trên trời.
Giang Thần từ đại học bắt đầu liền ở công ty làm công, đến bây giờ đã ở công ty lăn lộn mười năm, thực lực rõ như ban ngày.
Mà Giang Du tự cao ỷ có thân phận đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn một chút cũng chưa từng làm qua, càng miễn bàn đến công ty làm việc.
Tôi e rằng anh ta thậm chí còn không nhận ra được bất kì ai trong ban quản lý.
Quả nhiên, Bạch Nhu vừa nói xong không bao lâu, một vị cổ đông lão làng liền mở miệng: "Tôi cảm thấy quyết định của chủ tịch chắc là có lý do của cô ấy, hơn nữa trong mắt tôi, năng lực của Giang Thần rất tốt, nhân phẩm tôi cũng tin tưởng, đối với đề nghị của chủ tịch, tôi không có ý kiến."
Ông ta vừa nói xong, mấy vị cổ đông còn lại cũng nhao nhao phụ họa.
Giang Du tức đến tái mặt.
“Tại sao tất cả mọi người đều đứng về phe mày, ngay cả mẹ cũng tin tưởng mày, muốn đem Giang gia giao lại cho mày!"
Giang Du vung nắm đấm đã bị Giang Thần chặn lại: "Anh là ai còn cần tôi ở sau lưng nói sao? Anh nhìn xem gần đây anh làm những chuyện tệ hại gì, anh không làm thất vọng mẹ tôi sao?"
Không đợi Giang Du nói xong, tôi trực tiếp lạnh giọng ngắt lời hắn: "Giang Du, anh câm miệng cho tôi, xem ra là tôi quá nhân từ rồi, bảo vệ đâu?”