Buổi sáng hôm sau, Mao Duyệt gọi cho khách hẹn của mình: "Chào Trình tỷ, là em, em xin lỗi mới sáng ra đã quấy rầy chị. Em có thể dời buổi hẹn sáng nay xuống buổi chiều không ạ? Em sẽ giảm giá 90% cho chị."
"Vâng, em có việc đột xuất."
"Dạ được, cảm ơn chị, buổi chiều gặp."
Cúp điện thoại, Mao Duyệt thu xếp đi đến chùa Phổ Chiếu. Bà ngoại cô tin Phật, từng nói chù Phổ Chiếu là ngôi chùa linh thiêng nhất ở Bội Thành. Mỗi năm xuân về sẽ đi cùng bà đến đó cúng bái một lần, đây là lần đầu tiên cô đến chùa vào mùa hè.
Tia tử ngoại ở Bội Thành thực là không đùa được, rọi gắt đến mức khiến cho những hạt mồ hôi liên tục lăn từ trên trán xuống mí mắt, chui vào hàng mi cay xè, lại không dám dùng tay dụi, chỉ có thể dùng khăn giấy chấm chấm nhẹ, trong lòng mắng chửi một câu: con bà nó.
Nhưng nhớ ra mình ở trong miếu, nói như vậy thì quá bất kính rồi, cho nên nhanh chóng đổi thành: bà cố của con ơi.
Mao Duyệt thành kính quỳ gối trên bồ đoàn phía trước Bồ Tát, mỗi một lần vái chào đều dập đầu thấp đến gần như chạm vào nền nhà. Sau khi vái lạy xong, cô đi đến chỗ một nhà sư đang ngồi: "Đại sư, con muốn thỉnh một món pháp vật."
"Thí chủ thành kính như vậy, là để cầu duyên? Hay cầu tài? Hay là chuyện đi học?"
"Sao ngài biết con thành kính ạ?"
"A Di Đà Phật, thí chủ bái lạy đến mức hai mắt biến thành một con gấu mèo lớn đùng luôn rồi."
"Bà cố nội con ơi, chán thật, cái loại mascara không chống nước hôm trước mua trong livestream đúng là đồ dỏm mà. Đại sư, con không có cầu cho chính mình, mà là cho bạn thân nhất của con."
"Cầu việc gì?"
"Cầu bình an." Mao Duyệt đè thấp giọng nói, lén lén lút lút nhìn chung quanh một loạt mới nói: "Cậu ấy phạm vào một chút việc."
"Là bị bắt vì viết tiểu thuyết sắc tình trên mạng hay sao?"
Mao Duyệt sững sờ: "Tại sao thầy lại nghĩ vậy?"
"Tháng trước, tôi có tiếp đãi ba cô nương trẻ tuổi đến van cầu bình an, trong đó có một người là lặn lội đường xa từ Hải Thành đến đây, đều là bởi vì viết tiểu thuyết sắc tình mà nhận được điện thoại của ban ngành liên quan. Họ dọa ba người họ nếu không lo chỉnh đốn thu hồi thì sẽ bị gọi lên làm việc, thậm chí ngồi tù."
Mao Duyệt khoát tay: "Bạn thân con cũng không phải làm như vậy, cậu ấy dính vào cái khác."
"Chuyện gì?"
"Cậu ấy... động chạm vào thần tiên."
"Động chạm có nặng lắm không?"
"Chắc là..."
Trong nhất thời Mao Duyệt cũng không biết ước lượng như thế nào cho đúng, An Thường chắc là đã hôn Nam Tiêu Tuyết rồi, nhưng nhìn dáng vẻ văn nhã im lặng của An Thường, chắc cũng không đến mức kịch liệt quá đâu nhỉ.
"Chắc cũng cỡ cỡ trung bình ấy ạ."
Đại sư đưa một tấm bùa hộ mệnh ra: "Sáu trăm."
"Đắt dữ vậy?"
"Tâm thành thì linh, nếu không dùng đổi chác với tiền tài mà thế nhân thích nhất, thì làm sao có thể chắc chắn thành tâm?" Đại sư dứt khoát đưa ra một loạt bùa hộ mệnh cho cô lựa chọn: "Vật này nếu động chạm không quá mức thì ba trăm, trung bình là sáu trăm, đặc biệt mạnh thì chín trăm."
"Vậy con thỉnh cái cỡ trung bình là được, cảm ơn đại sư."
Mao Duyệt đi ra khỏi chùa Phổ Chiếu, lấy điện thoại gọi cho An Thường: "Bảo bối, cậu dậy chưa?"
"Ừm, dậy rồi, hôm nay cậu không đi làm à?"
"Mình dời hẹn của khách xuống đầu giờ chiều, lấy một món quà cho cậu."
"Vì sao? Còn lâu mới đến sinh nhật của mình mà."
"Không phải tặng sinh nhật cậu, là mình cảm thấy cậu cần phải có. Mình mới đi chùa cầu một lá bùa bình an cho cậu, dù sao thì cậu đã mạo phạm thần tiên rồi."
An Thường vỡ lẽ: ...
"Cảm ơn, tốn tiền không? Bao nhiêu tiền, để mình gửi trả cậu, coi như là nhờ cậu cất công đi một chuyến thay mình."
"Không cần đâu, chị đây đi làm vẫn có dư dả, cũng không thiếu vài đồng bạc này. Động chạm nhẹ nhẹ tầm ba trăm, mức độ trung bình là sáu trăm, còn đặc biệt mạnh thì chín trăm, mình thỉnh cho cậu loại sáu trăm, có lẽ đủ rồi, nếu cậu thật sự áy náy thì lần sau gặp mời mình bữa cơm là được."
"A..."
"Làm sao vậy?"
"Cậu rời khỏi chùa rồi à?"
"Ừm, ra rồi."
"Vậy thôi, à, cảm ơn."
"Khách sáo với mình làm gì, chút nữa mình gửi chuyển phát nhanh cho cậu, cậu nhận được thì lập tức đặt dưới gối nằm nha."
Kỳ thật vừa nãy An Thường muốn nói, cô có lẽ phải cần đến một ngàn hai mới đủ. Nhưng mà, cũng không tiện nói thẳng ra. Cùng với bạn thân nhất trò chuyện mấy việc này, đúng là không dễ dàng.
Thôi, được nhiêu hay nhiêu thôi.
***
Đến tối, An Thường đi vào phim trường, Nam Tiêu Tuyết đã đến rồi, đang nói chuyện với Điền Vân Hân.
Một mặt, Nam Tiêu Tuyết là người ngạo mạn, một mặt khác lại không quá quan tâm phô trương thanh thế, không cảm thấy việc đến sớm chính là hạ thấp địa vị của bản thân gì cả. Nàng rời khỏi nơi này hai ngày nên cảm thấy phải đến sớm một chút chuẩn bị và bàn bạc sơ qua trước khi bắt đầu quay phim.
"An Thường, cô đến rồi à." Đạo diễn Mâu cầm kịch bản vội vàng đi tới.
"Vâng."
"Nhanh, đúng lúc tôi có việc cần tìm cô thảo luận một tí."
"Chuyện gì vậy?" An Thường để ý hỏi, hai bàn tay đặt ở sau lưng, khẽ bấm lấy đầu ngón tay mình.
Nam Tiêu Tuyết đã nhìn thấy cô.
Nhưng ánh mắt nàng rất khẽ khàng bay đi, như con sông hẹp chảy qua Ninh Hương.
Thương Kỳ cầm điện thoại di động đứng cạnh Nam Tiêu Tuyết, chờ cho Điền Vân Hần rời đi, bản thân cô ấy cũng cần bàn bạc vài phần hợp đồng với Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết ngoắc ngón tay ra hiệu, cô đưa điện thoại qua cho nàng. Nàng rủ mi mắt nhìn vào màn hình, một khẽ mấp máy một câu: "Em cũng không nhìn em ấy, chị nhìn làm chi?"
Thương Kỳ thu lại ánh mắt đang nhìn bóng lưng An Thường, muốn nói lại thôi.
"Hợp đồng này em không thấy có vấn đề gì hết." Nam Tiêu Tuyết đọc xong, đưa điện thoại lại cho đối phương: "Còn nữa, thật sự là không có cãi nhau."
Đợi cho nhóm diễn viên múa đến đông đủ thì mọi người bắt đầu quay chụp.
Nam Tiêu Tuyết đoạt giải trở về, nên đêm nay mời mọi người uống trà sữa. Đây cũng không phải là trà sữa bình thường, mà là do Thương Kỳ ngàn dặm xa xôi cử người đi Hàng Thành mua về.
Một món đồ uống phổ biến đến như vậy trong cuộc sống hiện đại, lại là thứ đồ quý hiếm ở Ninh Hương. Diễn viên múa trong đoàn cũng không phải đang tu tiên, ngẫu nhiên cũng sẽ uống trà sữa cho đỡ thèm, lúc này ôm ly trà sữa xúc động hô: "Cảm ơn Nam lão sư!"
"Cảm ơn Tuyết tỷ!"
"Oa oa oa cũng đã gần một tháng rồi tôi chưa đụng đến một giọt trà sữa."
"Chuẩn bị xong bộ kịch này rồi, lúc quay về Bội Thành, tôi nhất định sẽ uống ngày ba ly, còn lại không ăn không uống gì sất!"
An Thường ngồi một bên, rủ mắt nhìn chằm chằm vào nét chữ in nho nhỏ trên kịch bản. Một ly trà sữa chui vào tầm mắt cô. An Thường nhìn lên. Đó là Nghê Mạn, cô ấy đang cầm một ly trà oolong đưa về phía cô, tay còn lại là hồng trà: "Muốn loại nào?"
An Thường chần chờ.
Nghê Mạn nhỏ giọng nói: "Cứ chọn theo khẩu vị của cô đi, nàng không uống trà sữa."
An Thường cười cười, tiếp nhận ly trà sữa oolong.
Tâm tư của cô, rõ ràng như vậy sao?
Nghê Mạn nhìn cô cắm phốc ống hút vào trong ly, thật sự nhịn không được tiến gần hơn nữa, giọng nói lại càng thấp hơn: "Hai người làm sao vậy?"
"Hả?"
"Cô và nàng, hai người cãi nhau hả?"
Nghê Mạn nháy nháy mắt mấy cái, cô dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ ba chung chung.
Nhưng mà, An Thường và Nam Tiêu Tuyết, hình như không phải loại quan hệ có thể cãi nhau?
"Không có a."
"Vậy khuya hôm trước sao cô lại không đi? Kỳ tỷ còn hỏi tôi có biết hai người bị làm sao hay không nữa."
An Thường vô thức khuấy ống hút trong ly trà sữa.
Thương Kỳ tò mò.
Nghê Mạn tò mò.
Nhưng thân là người trong cuộc như Nam Tiêu Tuyết, lại mang bộ dáng nhàn nhã tự tại, xem như chưa từng có việc gì xảy ra.
"Ui xin lỗi nha, có phải là tôi nhiều chuyện quá rồi không? Chúng tôi cũng không phải tọc mạch, chỉ là từ trước đến nay chưa từng thấy Tuyết tỷ như thế này bao giờ."
"Không có." An Thường lắc đầu: "Chỉ là, tôi không biết nói như thế nào."
Ngay lúc này, đạo diễn Mâu đứng cạnh Nam Tiêu Tuyết gọi: "An Thường, có thể tới đây một chút không?"
Những cảnh quay có liên quan đến nhân vật, thường cần phải cùng với diễn viên bàn luận một chút, "Thanh Từ" lại còn là sản phẩm được trau chuốt kỹ lưỡng, cho nên việc này lại càng phổ biến hơn nữa.
Nghê Mạn trộm liếc mắt nhìn An Thường. An Thường cầm ly trà sữa đi qua, biểu cảm vẫn nhạt nhẽo nhẹ nhàng như cũ. Đạo diễn hỏi một câu, cô đáp một câu, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, so với bình thường chẳng khác gì cả.
Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng nghe và không nói quá nhiều, thỉnh thoảng nàng sẽ chêm vào đôi ba câu, toàn ở những vấn đề quan trọng.
An Thường càng ở gần Nam Tiêu Tuyết lâu, thì càng xác định nàng có một trực giác nghệ thuật rất tinh chuẩn sắc bén.
Thương Kỳ đi đến bên cạnh Nghê Mạn: "Hỏi ra chưa?"
"Không có."
"Thật quái lạ."
Nếu nói hai người giận dỗi, thì thái độ khi ở chung lại vô cùng bình thường.
Nếu nói cả hai không cãi nhau, thì tại sao một ánh mắt cho người kia cũng không có?
Mãi cho đến khi xong hết mọi người, đạo diễn Mâu hút trà sữa dợm quay người bước đi, thì Nam Tiêu Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Trà sữa uống ngon không?"
"Ngon lắm! Nam lão sư đã mời thì sao lại không dễ uống cho được! Ây da, Nam lão sư cô không lấy một ly cho chính mình hả? Cô muốn nếm thử không? Ly này tôi lỡ uống rồi, không biết có còn ly nào dư ra không."
An Thường gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trong tay mình. Từ nãy đến giờ cô cũng chưa từng hút qua một ngụm nào.
Nếu lúc này cô mời một câu, mà tay Nam Tiêu Tuyết đang bận cầm kịch bản, liệu nàng có sẽ uốn cong eo, tựa như nhành liễu cuối xuân ôn nhu cúi người xuống ngậm lấy ống hút trong ly của cô hay không? Giống như lần trước nàng đã thưởng thức múi quýt trên đầu ngón tay cô vậy.
Chỉ cần Nam Tiêu Tuyết hơi khẽ chậc lưỡi, nói một tiếng "uống rất ngon", thì cô cũng sẽ có cớ dễ dàng nói tiếp: "Vậy ly này em tặng cho Nam lão sư."
Đến lúc đó, cũng sẽ không có bất kỳ ai nhìn ra manh mối gì.
Nhưng màn ảnh kiều diễm tốt đẹp như vậy chỉ xảy ra trong tưởng tượng của cô thôi. Còn trong hiện thực, Nam Tiêu Tuyết hời hợt đáp lời đạo diễn Mâu rằng: "Tôi không uống, chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Rồi sau đó xoay người bước đi, giống như chỉ thật sự muốn hỏi trà sữa có ngon hay không.
An Thường quay về vị trí cũ trong góc của mình, chuẩn bị quay phim rồi nên cô cũng lười ngồi xuống, tựa lưng vào tường chậm rãi hút một ngụm trà sữa trong tay.
Có hơi nguội.
Trà sữa cũng giống như cà phê vậy, một khi đã nguội thì vị ngọt hoặc đắng nhanh chóng tiêu mất, chỉ còn hậu vị chua xót nồng đậm khoang miệng. Vị chua là một nhóc con láu cá, sẽ lì lợm bám dính vào đầu lưỡi và men răng của con người.
Tận cho đến khi chính thức kết thúc công việc đêm nay, Nam Tiêu Tuyết nói với Nghê Mạn: "Em quay về nhà nghỉ trước đi, chị đi tản bộ một chốc."
"Tuyết tỷ, hiện tại hơn nửa đêm..."
"Không có việc gì đâu, trời cũng sẽ nhanh sáng thôi." Nam Tiêu Tuyết nói: "Rời khỏi Ninh Hương hai ngày, bây giờ cần phải đi dạo một chút để lấy lại cảm giác, không thể để đến gần cuối lại bị đứt xích được."
"Dạ, vậy em đi trước."
"Tiêu Tuyết." Điền Vân Hân đi đến: "Có mệt hay không? Còn sức họp một chút không? Dự đoán cũng sắp đến ngày đóng máy rồi, chúng ta lược sơ qua tiến độ diễn một chút, nhìn thử xem có màn cảnh nào không vừa ý để còn tranh thủ quay lại."
"Được."
Điền Vân Hân, Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành, cùng với vài nhân viên cộm cán trong đoàn, tụ lại họp với nhau một chút. Nam Tiêu Tuyết quét mắt một loạt, An Thường cũng không ở lại đây. Trường hợp như lúc này, nếu An Thường muốn ở lại, cũng có thể giải thích lấy cớ một chút. Nếu An Thường không muốn, thì cũng không ai bắt ép, cô có thể đi trước.
Nam Tiêu Tuyết khẽ bĩu môi, vô cùng khó phát giác.
Thương Kỳ và Nghê Mạn âm thầm liếc nhau.
Sau khi họp xong, Nghê Mạn hỏi: "Tuyết tỷ, đã giờ này rồi mà chị vẫn còn muốn đi tản bộ ạ?"
"Ừm, trời cũng sắp sáng rồi, em lại càng không cần phải lo lắng."
Nam Tiêu Tuyết một mình rời đi, ngược với hướng của cả nhóm người còn lại.
Kỳ thật đúng là không có gì cần phải lo lắng, nàng vì muốn tìm đúng linh cảm với nhân vật, đã không biết bao nhiêu lần một mình lơ đãng tản bộ khắp Ninh Hương trong đêm khuya rồi. Ninh Hương nhỏ như vậy, nhỏ như một vòng luân hồi, tất cả cầu đá, ngói xám, hàng đèn lồng, đều nhiều lần xuất hiện rồi biến mất lại xuất hiện.
Nam Tiêu Tuyết chậm rãi đi dạo, bước qua cầu đá, nghĩ về những cảnh quay trọng điểm trước khi đóng máy. Vì quá tập trung thả trôi bản thân, cho nên khi nàng đang ở trên cầu lơ đã nhấc mắt nhìn, thấy An Thường đứng dưới hành lang mái hiên cạnh con sông, cảm giác như cô đột ngột hiện ra không hề báo trước.
Thân hình ấy tựa vào lan can, gương mặt mộc trong trẻo tinh khiết. Bóng đêm giờ đây đã nhạt dần đi, nhưng vẫn cố chấp chưa muốn đầu hàng trước ánh sáng ban ngày, tạo thành một mảnh u ám mơ hồ hỗn độn. Trong bầu không khí này, gương mặt người kia phá lệ bắt mắt.
Thanh đạm, như cả một vùng Ninh Hương này vậy.
Nam Tiêu Tuyết khựng lại bước chân, rồi vẫn quyết định đi qua. Bước đi thong thả đến bên cạnh An Thường, nàng nghĩ, nếu người kia không gọi nàng, nàng sẽ trực tiếp đi lướt qua cô.
Nhưng thật không ngờ An Thường lại nhoẻn miệng cười, cúi đầu cười rất khẽ, hơi lộ ra một góc hàm răng trắng tinh đang khẽ cắn hờ lên môi dưới. Từ trước đến nay Nam Tiêu Tuyết luôn cảm thấy An Thường xinh đẹp. Không phải kiểu đẹp đến rực rỡ chói lòa như trong giới giải trí, mà là vẻ đẹp thanh thuần nhẹ nhàng, không có một chút công kích nào, nhu hòa đến mức khiến người ta cảm thấy yên lòng.
An Thường nói: "Còn tưởng rằng chị sẽ trốn tránh em chứ."
Nam Tiêu Tuyết: "Chẳng lẽ không phải là em đang trốn chị sao?"
An Thường hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đất: "Chị giận à?"
Vì chuyện đêm đó cô không đi Bội Thành.
Một tay cô vịn vào lan can, ở góc độ Nam Tiêu Tuyết không nhìn đến được, đầu ngón tay moi moi cào cào vào một khối gồ nhỏ nhô lên trên bề mặt. Cô cũng không biết bản thân mong đợi nàng trả lời như thế nào.
Rồi Nam Tiêu Tuyết mở miệng hỏi lại: "Em hy vọng chị tức giận, hay là không?"
Móng tay An Thường móc vào trong một khe hở nhỏ trên mặt gỗ: "Em đang hỏi chị mà."
Nam Tiêu Tuyết lẳng lặng nhìn cô.
Có người nói thời gian như dòng sông, nhưng thực ra thời gian cũng giống cơn mưa, từng ly từng tí, chậm rãi xói mòn trôi qua trong sự lơ đễnh của con người.
An Thường một lòng tràn đầy, hy vọng, như một quả bóng nước quật cường bay lên trong mưa. Cho đến khi Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị không có giận."
Khoảnh khắc đó, quả bóng rốt cuộc chịu không nổi "bùm" một tiếng vỡ tung, nước bên trong đồng loạt ập xuống tung tóe thân người, bất giác rung mình. Cho đến hiện tại, An Thường mới biết rõ, ở tận nơi sâu nhất của lòng cô, đã luôn hy vọng Nam Tiêu Tuyết tức giận.
Tất nhiên, đó chỉ là một phút cảm tính, còn trên lý trí, cô chỉ khẽ nhếch khóe môi: "Chị không giận là tốt rồi."
"Ừm." Nam Tiêu Tuyết lạnh nhạt gật đầu, dợm bước về phía trước. Nhưng chợt cổ tay bị người phía sau nắm lấy.
"Đi đâu vậy?"
Nam Tiêu Tuyết ngoái đầu nhìn lại, An Thường vốn dĩ cúi đầu, nhưng lúc này đã nâng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Nam Tiêu Tuyết, không hề trốn tránh.
Nam Tiêu Tuyết nói rõ: "Nếu như là vì chuyện kịch múa đã đi đến hồi kết, chị cũng sớm rời khỏi, khiến cho em muốn xa cách chị từ lúc này, thì chị hiểu."
Nàng nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay của An Thường.
An Thường lại siết chặt cổ tay nàng hơn một chút, thuận đà kéo nàng về phía mình. Cơ thể hai người vì động tác này mà áp vào nhau, hơi thở ập vào, lại bị mưa làm nhòe đi biên giới rõ rệt, mọi thứ như tan vào nhau.
Những hạt mưa đọng theo viền mái hiên hành lang, An Thường thấp giọng nói: "Em nghe chị nói với Nghê Mạn là muốn đi tản bộ, liền nhanh chóng đi ra đứng ở đây gần một tiếng để chờ, chẳng lẽ là vì muốn xa cách chị hay sao?"
Nói rồi cô trực tiếp hôn nàng.
Trong lúc cả hai say đắm hôn nhau, bóng đêm dần dần tan biến, sắc trời ban mai từng bước xâm lấn, như vội kéo đi một màn vải nhung màu đen bao bọc quanh hai người. An Thường như một diễn viên vĩnh viễn không chuẩn bị tốt, mang theo một lòng hồi hộp tim đập rộn ràng, bày ra khát khao chân thật nhất của chính mình.
Cô cũng nhớ nàng. Xúc động bay đi Bội Thành bị cưỡng ép đè xuống vào đêm trước, đều hóa thành nụ hôn mãnh liệt lúc này.
Cho dù bóng đêm đã biến mất thì có làm sao, Ninh Hương vào giờ này như một sân khấu trống rỗng, ngoại trừ hai người các nàng như diễn viên bị mất ngủ, thì những người còn lại vẫn còn đang say giấc nồng. Vô luận cả hai có làm càn đến thế nào, cũng sẽ không bị người khác vây xem hay cắt đứt.
An Thường hỏi: "Đi nhà của em nha?"
Nam Tiêu Tuyết cong khóe miệng, nơi đó bóng loáng vì vừa được An Thường hôn qua. An Thường cảm thấy nàng hiểu lầm: "Không phải nhất định cần làm cái gì, chỉ là em..."
"... muốn ở chung một chỗ với chị thôi."
Nam Tiêu Tuyết nhìn vào khóe miệng của An Thường, nơi đó cũng giống nàng, ẩm ướt nhu mềm. Một tay nàng nâng bên mặt An Thường lên, đầu ngón tay cái hạ xuống, nhu hòa xoa xoa da thịt cô. Niềm vui tràn lên nơi khóe môi nàng. Trước đây nàng không phải là một người ưa cười, cho đến bây giờ chợt hiểu, thì ra trong nụ cười cũng có thể xen lẫn đắng cay, hình thành một tổ hợp đối lập nhau.
Hành vi của An Thường cũng là như thế.
Một bên thanh tỉnh, một bên trầm luân.
Một mặt khắc chế, một mặt làm càn.
An Thường có can đảm để bản thân sa ngã, là dựa vào lý trí tỉnh táo của cô. Lại có can đảm làm càn ở Ninh Hương, vì rõ ràng nếu rời đi nơi này cô chắc chắn sẽ khắc chế hơn rất nhiều. Cô sẽ chỉ có thể ở Ninh Hương mới dám kéo Nam Tiêu Tuyết lại, tuyệt không dám bay đến Bội Thành.
Nam Tiêu Tuyết không biết phải miêu tả tâm tình của bản thân lúc này như thế nào.
Mình nên yên tâm không phải sao? Nhưng vì sao lại cảm thấy trống rỗng và vội vã muốn bắt lấy một thứ gì đó?
Khóe môi An Thường bị người kia xoa nhẹ liên tục, cảm thấy ngứa nên vươn tay nắm lấy cổ tay nàng. Nhưng người kia là diễn viên múa cao cấp nhất a, cổ tay và vòng eo luôn rất mềm mại linh hoạt, xoay nhẹ một cái, ngược lại nắm lấy tay cô: "Nếu như, là chính chị muốn làm cái gì thì sao?"
Nàng nắm tay An Thường đi lên cầu.
"Không đi nhà của em, đến phòng của chị đi."
"Tại sao?"
"Bà ngoại em giờ này hẳn đã thức dậy rồi, em thực sự muốn về nhà vào lúc này à?"
An Thường yên lặng đi theo, trong đầu suy nghĩ:
Phòng ở nhà nghĩ có lẽ không tệ, như những nơi trú tạm của các loài chim di trú, không có ai sẽ ở đó năm này qua tháng nọ. Điều đó lại càng làm nổi bật tính chất của đoạn tình cảm thoáng qua có thời hạn này, dù có ý định nghĩa xằng bậy phá luật gì thì cũng sẽ bị áp chế xuống.
Chợt, cô nghe Nam Tiêu Tuyết nói: "Kỳ thật, phòng khách sạn không tốt."
Không tốt ở chỗ nào? Là không đủ tiện nghi hay là không đủ lớn?
"Chị gọi em đi Bội Thành, vốn là muốn em đến nhà chị."
Tim An Thường đập trật một nhịp.
Nhà của Nam Tiêu Tuyết không giống nhà của cô, không phải là một căn phòng nhỏ ở chốn đào nguyên Ninh Hương xa rời trần thế, mà là ở trong thế giới đích thực của Nam Tiêu Tuyết.
Nơi đó có sân khấu, có ánh đèn rực rỡ, có đèn flash nháy liên tục, và có sự chú ý.
Đến cuối cùng An Thường vẫn là một kẻ nhát gan, bờ vai quá mỏng gầy, gánh không nổi trọng lượng lời nói của Nam Tiêu Tuyết, chỉ có thể siết chặt đầu ngón tay của nàng mà thôi.
Có bây giờ, cũng đã rất tốt rồi.
Sự im lặng của cô đổi lấy sự trầm mặc của Nam Tiêu Tuyết, liệu đó có phải là một lời xác minh, ý niệm đó, chẳng qua chỉ là một phút xúc động nhất thời của Nam Tiêu Tuyết mà thôi.
Hai người sóng vai bước qua những phiến đá cũ đã sớm mất đi góc cạnh bởi thời gian bào mòn, bước thẳng đến cửa sau của nhà nghỉ. Thời điểm này thì chỉ có thể đụng phải duy nhất một người mà thôi, là Thương Kỳ.
Nữ cường nhân liên tục đi dạo qua lại tới lui, gót giày cao gót gõ khẽ xuống nền đất vang lên âm thanh rất nhỏ, tay cô cầm điện thoại không ngừng bàn giao công việc. Thương Kỳ cũng không có rảnh chào hỏi, chỉ giơ tay chào hai người một cái, ý tứ muốn hai người nhanh chóng tranh thủ đi lên phòng.
Có thể thấy Thương Kỳ kẹp điếu thuốc hút dở giữa hai ngón tay. Nam Tiêu Tuyết vẫn nắm lấy An Thường không có ý định buông ra, đi đến cầu thang mới phát hiện, rõ ràng đã cách xa như vậy, nhưng khuôn mặt An Thường lại đỏ ửng như bị làn khói thuốc kia hun nóng lên.
"Ngại sao?"
An Thường không nói tiếng nào. Nam Tiêu Tuyết vươn tay bóp nhẹ phần gáy cô, rồi lấy ra chìa khóa phòng, vẫn chưa vội mở ra khóa điện tử bên ngoài: "Nếu em ngại, thì về trước đi."
"Bây giờ xuống lầu, Thương Kỳ cũng sẽ chỉ nghĩ là em đưa chị về thôi, thậm chí sẽ cho rằng em ngây thơ trong sáng, khắc kỷ chính trực."
"Em có từng nói em chính trực sao?" An Thường lướt đến lấy thẻ khóa phòng trên tay nàng, đặt lên khóa điện tử, trong lúc mọi người ngủ mê man, trong không gian vang lên một tiếng tích rất nhỏ. Không biết có đủ quấy rầy khiến người nào đó bất kỳ phải trở mình hay không.
An Thường đẩy mạnh Nam Tiêu Tuyết vào bên trong, tựa lưng lên mặt tường bên cạnh cửa, tay khóa hai cổ tay của nàng, chân nhẹ nhàng giơ ra đóng lại cửa phòng.
"Từ lúc đầu em đã nói qua rồi không phải sao?"
"Em đối với chị, không thể nào không có toan tính."
Cô kéo Nam Tiêu Tuyết đến bên giường buộc nàng ngồi xuống, hai tay giơ lên tự cởi từng cúc trên chiếc áo vải bông nhuộm xanh của mình. Mặt cô vẫn chưa rút đi nét đỏ ửng, nhưng động tác lại rất dứt khoát không chần chờ.
Nam Tiêu Tuyết miết mắt liếc nhìn.
Chậc, đầy đặn a.
An Thường cứ thế đứng trước mặt nàng: "Đến lượt chị."
Nam Tiêu Tuyết híp mắt. Ánh mắt An Thường hóa thành sự khiêu khích không tên, khiến cho nàng vô thức vươn bàn tay đang rảnh rỗi lên chạm phải nút cài trên sườn xám của mình.
Nàng tuy không diễn nhưng vẫn bị khí chất yêu tinh của tinh phách ảnh hưởng, như được tạo hóa trao vẻ quyến rũ thu hút tự nhiên. Nàng biết rất rõ An Thường muốn nhìn cái gì.
Gương mặt của nàng quá lạnh, nhưng tư thái cởi quần áo lại rất kiều diễm, sự mâu thuẫn đối lập làm cho lòng người si mê.
An Thường nhìn đến khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
Cách để giải trừ sự thẹn thùng chính là tự mình nắm quyền chủ động.
Cô tuổi trẻ, cánh môi nóng bỏng nhiệt liệt hơn, dán vào cánh môi lành lạnh của Nam Tiêu Tuyết, nụ hôn dung hòa vào nhau. Cái gì cũng không muốn bỏ qua, tiếc nuối nào cũng không muốn lưu lại.
Cho nên, lần này khác với vài lần trước, là làm từ phía sau.
Nam Tiêu Tuyết khẽ xoay chiếc cổ mảnh khảnh để hôn An Thường, vì thế cô hấp trọn hết những nhịp hơi không đồng đều từ phía nàng. Chỉ như vậy, hai người mới có thể tiếp tục làm càn ở trong gian phòng có cách âm không tốt này.
Cô như một cơn sấm ập đến vào ngày kinh trập mùa xuân, khống chế tất cả rung động chính là cô, mà khuấy đảo tạo ra rung động cũng là cô. An Thường ôm cõi lòng tình cảm chân thành, ở thời khắc này nhìn thần sắc trầm luân của Nam Tiêu Tuyết, hiểu rõ thế nào là trích tiên, gương mặt ửng đỏ, đôi mi nhíu chặt.
Dáng vẻ không khống chế được xuất hiện ngũ quan trước nay luôn lãnh ngạo tạo ra sự đối lập vô cùng rõ ràng, đây mới là Nam Tiêu Tuyết chỉ thuộc về một mình cô.
Nhìn thấy biểu cảm đó của nàng, An Thường mới thỏa lòng, mới bỏ qua, mới hạnh phúc vùi mặt vào hõm cổ trắng ngần của Nam Tiêu Tuyết. Chóp mũi cô cọ nhẹ lớp mồ hôi vương trên từng lỗ chân lông nàng, như những hạt mưa bụi khe khẽ phật vào phủ ướt gương mặt con người, mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái.
Cánh môi An Thường giật giật.
Âm sắc Nam Tiêu Tuyết kiều diễm mà lại lười biếng, hóa thành một câu trêu chọc: "Muốn cắn thì cứ cắn đi."
Lý trí của An Thường cố gắng bám víu: "Chị còn phải quay phim nữa."
"Có kem che khuyết điểm mà, không sợ."
Nghe thế, cuối cùng cũng không thể kiềm giữ nữa, An Thường há miệng cắn nàng. Tuy vậy, cô cũng không quá làm càn, cắn vô cùng khắc chế, chỉ dùng răng cửa gặm một mảng da thịt nhỏ, mài qua miết lại. Đến lúc cảm thấy đủ, cô khẽ thả ra, soi soi thành quả của mình, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt.
Vết cắn như hạt đậu đỏ đã được nấu đến mềm nhừ, đầu ngón tay vân vê khiến vệt đỏ tản ra một chút, để lại một nốt hồng hồng bé xíu trên nền da cổ trắng ngần của Nam Tiêu Tuyết.
An Thường không hiểu vì sao chỉ nhìn một màn này lại thình lình khiến cho cô thoáng chốc cảm thấy lòng dâng lên một loại chua xót. Có lẽ là do cô xuất thân là một người làm nghệ thuật, bị văn hóa truyền thống thấm nhuộm quá mức. Nhớ lại những vị thi nhân thời xưa miêu tả về đậu đỏ, đều nói "Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương tư." (1)
Nam Tiêu Tuyết muốn mình đi đến nhà nàng thì thế nào?
Nàng là bảo vật độc nhất vô nhị của cả nước, người như vậy, thực sự có thể đặt hai chữ "yêu thích" ở vị trí tối thượng nhất hay sao? Cho dù là nhất thời xúc động, thì đến một ngày cụm "yêu thích" kia và sự nghiệp của nàng va chạm vào nhau, sẽ ra sao?
Bước vào nhà của Nam Tiêu Tuyết, nghe ra rất dễ dàng. Nhưng mà, An Thường không muốn lại trải nghiệm việc bản thân chật vật vội vàng kéo hành lý rời khỏi Bội Thành một lần nào nữa.
Ai lại ngu đến mức muốn té ngã hai lần vào cùng một cái hố chứ.
Ít nhất thì, "tương tư", là kết cục tốt nhất có thể rồi, dù đau xót nhưng cũng rất lãng mạn.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Cổ chị bây giờ nhìn ra sao?"
An Thường: "Soi gương sẽ biết thôi."
Nam Tiêu Tuyết lại nói: "Bây giờ chị muốn nhìn một cái, em chụp cho chị xem."
Ngữ điệu mềm mại nhưng kiên quyết, không cho phép người khác cự tuyệt. An Thường mò lấy điện thoại, chiếu camera vào cổ Nam Tiêu Tuyết, chụp một tấm.
Nam Tiêu Tuyết tựa mặt lên cánh tay: "Cho chị xem thử."
An Thường lại đổi ý: "Không cho."
Nam Tiêu Tuyết vươn cổ nhoài lên liếc cô một cái: "Thật không cho?"
An Thường giấu điện thoại ra sau: "Không có gì đẹp để nhìn cả..."
Nam Tiêu Tuyết ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay trượt theo suối tóc, vén những sợi tóc dài ra sau vai. Cô nhìn thẳng vào dấu vết nho nhỏ phía bên cổ Nam Tiêu Tuyết, nhất thời thất thần. Động tác của Nam Tiêu Tuyết lại còn khéo léo, vươn tay qua chộp một cái đã có thể giữ lấy điện thoại của cô trong tay.
Viên hồng đậu bé nhỏ kia cuối cùng cũng rơi vào đáy mắt của Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết vừa nãy đã thấy cô thất thần nghĩ ngợi rồi sao? Nàng bây giờ biết rõ vì sao cô đột nhiên không được tự nhiên rồi sao? Cô không chắc lắm, vì Nam Tiêu Tuyết không nói gì cả. Chỉ là nhẹ rủ mi mắt, bàn tay nhanh chóng che miệng cô lại.
Đầu ngón tay nàng ban đầu có xúc cảm hơi lạnh, nhưng mạch máu sâu bên trong đã bị hành động âu yếm ban nãy làm ấm lên, hòa cùng hơi thở của cô, quyện ra một dòng tình ý nóng hổi.
Hiện tại đã có người lục đục tỉnh dậy, bên ngoài vang lên âm thanh tiếng bước chân của vài người đi xuống sảnh ăn sáng. Vách gỗ căn bản không có tác dụng cách âm, từng tiếng động dường như còn có tiếng vọng.
Cô không hiểu rõ ý đồ của Nam Tiêu Tuyết, miệng vẫn bị bịt chặt nên bèn dùng đôi mắt nháy nháy với nàng. Nam Tiêu Tuyết nghiêng đầu, nụ hôn trôi về khu vực sau tai cô. Nàng khẽ dùng lực, khiến cô cảm thấy cơn đau thoang thoảng. Lòng bàn tay Nam Tiêu Tuyết khóa đi mọi âm thanh chợt bật thốt ra từ miệng An Thường, hơi thở cô đốt nóng vùng da non mềm.
Nam Tiêu Tuyết buông cô ra, mắt soi nhìn một chút, lại duỗi tay giữ lấy phần gáy cô, ngón tay cái khẽ xoa lên khu vực kia.
An Thường lặng yên nhìn lại nàng.
Nam Tiêu Tuyết chỉ cần ngồi đó cũng đã như một bức tranh thủy mặc động lòng người, một ánh mắt cũng có thể vẽ ra hàng ngàn ý thơ. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú sau tai cô, cũng đang dịu dàng kể ra "tương tư" trộm giấu dưới đáy lòng.
----
(1) Câu thơ trong bài Tương Tư của Vương Duy – một thi nhân tài hoa xuất chúng sống vào thời nhà Đường của Trung Quốc.
相思
紅豆生南國,
春來發幾枝。
願君多採擷,
此物最相思。
Tương tư
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương ti (tư).
Dịch nghĩa
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin chàng hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây "tương tư".
(nguồn: thivien.net)
---
Chương nào mà tả cảnh tả ơ đồ nhiều là mình tìm mãi không ra cảm giác, loay hoay mở lên rồi chỉ biết nhìn trang word mà não trống rỗng. Chịu, chỉ biết cố gắng hết sức thôi, đoạn nào không ổn các bạn cứ góp ý nhé. Mong mọi người một cuối tuần vui vẻ, cảm ơn đã ủng hộ mình, mình biết mình ra chương chậm, cho nên lại càng biết ơn hơn nữa.
À, ờ, thì, đến lúc cũng phải chấp nhận buông bỏ rồi...
May còn có các OTP rải kẹo cho cắn :"> Chúc chính mình sẽ sớm đón được "bình minh".