Bất kể cô đã cố gắng dùng lý trí thuyết phục bản thân đến thế nào, thì hai chữ "nhớ nhung" chợt nhảy ra đã đánh bại tất cả những đê đập phòng thủ dày công dựng lên.
Không chỉ có mỗi Nam Tiêu Tuyết nhớ cô.
Mà cô cũng nhớ nàng.
Cô đứng dậy rời khỏi bàn sách, đi đến bên tủ lấy ra rương hành lý nằm sâu trong góc.
Hơn một năm trước, cô trốn chạy khỏi Bội Thành quay về Ninh Hương, quyết tâm cả đời sẽ không bước ra ngoài lần nào nữa, rương hành lý này từ lúc đó cũng đã bị định đoạt rằng sẽ mãi không được động đến nữa.
Nhưng bây giờ nó lại một lần nữa mở ra, đón nhận những mảnh quần áo liên tục bay vào.
An Thường nhìn lại vali ít ỏi đồ, mới ý thức được mình quả là ngớ ngẩn, căn bản chỉ đi mỗi một ngày, có cần mang nhiều quần áo đến vậy đâu. Chỉ cần xách túi vải đi cũng đủ rồi.
Túi bọc chống bụi cho vali nằm cạnh chân cô, chợt dẫm lên làm bay một màn tro bụi mù mịt, An Thường bị sặc, miệng liên tục ho vài tiếng. Đây giống như là một hồi chuông, làm cho cô dừng lại động tác, chậm rãi ngồi xuống giường.
Trên quai xách vali, vẫn còn dán nhãn của chuyến bay từ Bội Thành về năm ngoái, khi đó cô bức thiết muốn chạy càng nhanh càng tốt, thậm chí tàu cao tốc cũng không muốn ngồi. Sau khi trở về thì cũng không buồn xé nhãn dán, trực tiếp tròng túi bọc chống bụi lên rồi nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.
Bây giờ đã qua hơn một năm rồi, cầm lên nhìn nhìn, vẫn là màu trắng như hôm ấy, chói lòa đâm thẳng vào mắt cô.
Bội Thành.
Một nơi mà đời này cô cũng không hề muốn quay lại.
Cô có thật sự muốn đi không?
Chợt, điện thoại lại lần nữa reo vang, là Mao Duyệt gọi đến.
An Thường bắt máy: "Mình nghe."
"Bảo bối, cậu ở phim trường à? Có tiện nghe điện thoại không?"
"Mình không có ở đó, mình về rồi."
"Tại sao đêm nay lại về sớm như vậy?"
An Thường không biết nên nói như thế nào.
"Cậu không khỏe à?"
"Một chút." Trong lòng không vui, cũng coi như là không khỏe rồi.
"Vậy để bữa nào khác mình lại nói cho cậu biết."
"Không sao đâu, cậu nói đi."
Giọng nói của Mao Duyệt trở nên vô cùng căm phẫn: "Mình thật sự nhịn không nổi nữa mới gọi cho cậu mắng một chút! Cậu đoán xem vừa nãy ai gọi cho mình?"
Trong lòng An Thường bật ra một cái tên: Nhan Linh Ca.
Quả nhiên, Mao Duyệt nói tiếp: "NHAN LINH CA ĐÓ!"
An Thường nghĩ, có lẽ cô đã bị di chứng sau tổn thương nào đó, chứ không thì làm sao mỗi lần nghe cái tên đó, trong lòng cô lại thoáng qua một hồi đau đớn cùng cực, đến bả vai cũng vô thức rụt lại.
"Chị ta vậy mà dám gọi cho mình, hỏi mình số điện thoại của cậu, này không phải là nói rõ lúc trước chị ta tự xóa số điện thoại của cậu hay sao? Quá tồi! Hiện tại lại ôm ý định hỏi xin số điện thoại của cậu, đã tồi lại còn tệ!!!"
Thật ra, sau khi sự kiện kia xảy ra, An Thường cũng chưa vội rời đi Bội Thành, thay vào đó cô rúc ở trong phòng Mao Duyệt, trốn trong đó cũng khoảng chừng nửa năm. Cô không hề tìm đến Nhan Linh Ca, không nhắc về chuyện xảy ra ở Cố Cung, tìm một công việc ở quán cà phê dưới lầu, mỗi ngày đúng giờ đến chỗ làm.
Nhưng Mao Duyệt làm sao có thể không biết, An Thường đang đợi Nhan Linh Ca tìm mình? Mỗi ngày nhìn cô bạn của mình như vậy, Mao Duyệt muốn nói lại thôi.
Đích xác là lúc đó trong lòng An Thường vẫn còn ôm ảo tưởng. Cô đang đợi, về chuyện lần đó, đợi Nhan Linh Ca cho cô một lời giải thích, và một câu xin lỗi. Cô thậm chí còn cảm thấy rằng, nếu như Nhan Linh Ca chân thành xin lỗi, thì nói không chừng cô sẽ vẫn có thể tha thứ cho cô ấy.
Vì đó là Nhan Linh Ca mà, người mà cô đã thầm thương trộm nhớ rồi lại trở thành người yêu, trọn sáu năm thanh xuân tươi đẹp.
Tầm nửa năm sau, cô thực sự chờ được tin tức của Nhan Linh Ca, nhưng không phải đến từ chính chủ, mà là đến từ người từng học chung trong vòng bạn bè.
Có người đồn rằng, Nhan Linh Ca sẽ đi xem mắt, đối phương cũng giống như cô ấy, là một nhà phục chế cổ vật. Lúc đó An Thường vẫn chưa khóa vòng bạn bè trên Wechat, lại đúng là Trời trêu người, ngày cô nghe được tin tức đó thì một học tỷ trong vòng bạn bè cũng đăng tải một tấm ảnh đang tu sửa văn vật, sẵn tiện đưa ra giải thích về những luận điểm nổi cộm gần đây trong giới tu sửa cổ vật, ví dụ như vấn đề làm thế nào để có thể giữ được giới hạn và chừng mực khi làm nghề.
Trong tấm ảnh đó có một bàn tay. Chỉ cần nhìn qua, An Thường liền đã nhận ra người đang tu sửa phục chế cổ vật đó, chính là Nhan Linh Ca. Học tỷ và Nhan Linh Ca đều thuộc lĩnh vực này, trông có vẻ như hai người bọn họ cố ý hẹn nhau đàm luận một chút, cho nên mới có những dòng chữ mô tả này.
An Thường không nói được gì, nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia. Bản thân cô đã từng quen thuộc với bàn tay đó đến nhường nào. Từ hình dạng móng tay, cho đến vệt thuốc màu không thể rửa sạch còn dính lại mờ mờ chui vào những kẽ vân tay.
Còn có ở rìa mu bàn tay, vẫn thấy rõ được vết sẹo mờ nhỏ do ngày bé bị mèo cưng nuôi trong nhà cào phải. Vết sạo rất nhỏ cũng rất cạn, nhiều người không biết đến nó, chỉ có An Thường biết rõ.
Cô từng nắm lấy bàn tay ấy, mỗi một đường vân tay đều được cô ghi nhớ khắc sâu, thậm chí khi nhìn tấm hình này, cô vẫn còn có thể nhớ được nhiệt độ, xúc cảm khi ấy, cùng với mùi hương dưỡng thể Nhan Linh Ca thường dùng.
Mà, xem mắt à?
Xem mắt xong thì sao? Kết hôn?
Bàn tay cô đã từng rất quen thuộc này, sẽ mang lên chiếc nhẫn cưới vô cùng xa lạ hay sao?
Dù chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã khiến đôi mắt cô như bị kim chích. Cho nên cô chạy trốn, vô cùng thê thảm thất bại, một đường lảo đảo từ Bội Thành về Ninh Hương.
Cô như một tên tử tù chờ đến ngày bị hành hình, bản thân biết rõ, cho dù là sự nghiệp hay tình cảm, thì cô đều không có cơ hội trở mình. Gần nửa năm trước đó của cô chờ đợi không được một cuộc gọi đến từ Nhan Linh Ca, hiện tại cô đã trở về Ninh Hương hơn một năm, Mao Duyệt lại nói với cô rằng, Nhan Linh Ca gọi cho cô ấy để hỏi xin số điện thoại của cô.
An Thường nhịn không được, rất muốn trào phúng cười: thói đời thật vớ vẩn.
Cô hỏi Mao Duyệt: "Cậu chưa cho đúng không?"
"Đương nhiên là chưa rồi!" Mao Duyệt căm giận: "Sao mà mình lại cho được? Lúc ấy chị ta tổn thương cậu đến mức như vậy mà!"
Không sai, đoạn thời gian đó, cô đầy mình thương tích khiến cho Mao Duyệt bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Y như rằng bụi gai vô hình lướt qua làn da, đâm đến mức khiến cho cô và những người thân thiết nhất đều có thể nhìn thấy máu thịt mơ hồ.
Cô cúi đầu nhìn cánh tay của mình. Một mảnh trơn bóng, nhưng vết sẹo đóng vảy kia dường như sống động tồn tại trước mắt cô.
Tránh hại tìm lợi chính là bản năng được cài vào mã gen của con người.
Bị nóng, lần sau gặp phải sẽ vô thức tránh nhe.
Bị cắt trúng, lần sau nhìn thấy dao là tự giác đứng càng xa càng tốt.
Tổn thương đi qua không ngừng nhắc nhở khiến người ta phòng bị, như vậy mới có thể sống tốt một chút, dễ dàng hơn một chút.
Yêu đến thương tích đầy mình, ai còn dám lại trải nghiệm một lần nữa chứ?
An Thường chậm rãi nhả ra một hơi nhẹ: "Vậy được, chưa cho là được rồi."
"Nhưng mà mình vẫn gọi nhắc nhở cậu một tiếng, lỡ xui, mình đang nói lỡ thôi nha, chị ta xin được số điện thoại của cậu từ ai khác, rồi gọi cho cậu, thì cậu tuyệt đối không được mềm lòng đó."
"Yên tâm đi, sẽ không đâu."
Cúp điện thoại, cô lập tức gọi cho Nghê Mạn: "Tài xế tới chưa?"
"Đang trên đường đến."
"Xin lỗi, nhưng tôi không đi đâu, phiền cô trả vé máy bay giúp tôi với."
Nghê Mạn sững sờ: "Hả?"
An Thường lặp lại một lần, giọng rành mạch rõ ràng: "Tôi nói, tôi không đi."
Cô lấy quần áo đã đặt vào vali ra, thật buồn cười, khi bối rối vậy mà cô vẫn còn nhớ đặt đồ lót vào. Đóng lại rương hành lý, bọc túi chống bụi vào rồi lại đẩy vào góc sâu nhất trong tủ.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Văn Tú Anh đã ngủ rồi, An Thường nhanh tay lẹ chân đi ra cửa, đối với vị tài xế đã cất công đến đây nói một câu xin lỗi, rồi cầm vài phần bánh cô tẩu và hoa quả tặng cho người kia như bồi tội. Nếu ngay từ đầu cô cự tuyệt rõ ràng hơn thì đã không cần phiền người ta chạy đến đây một chuyến rồi.
An Thường quay về phòng ngủ, cởi quần áo vừa mới thay vào ban nãy ra. Một trận xoay tới chuyển lui, mái tóc vừa gội cũng chưa hề khô hẳn, vẫn còn hơi ẩm ướt choàng qua đầu vai cô.
Đợi mưa dầm quý tan biến, thì cũng sẽ không như vậy nữa đâu.
Cô bật máy lên sấy khô qua loa rồi thả chính mình lên giường.
Nghĩ lại một chút, sự thay đổi đột ngột của cô, là vì trùng hợp thay, đêm nay Nhan Linh Ca gọi cho Mao Duyệt à?
Cô hiểu rất rõ, không phải.
Cho dù không có cuộc gọi này, vẫn còn dấy gián thông tin chuyến bay, có mùi hương đặc trưng của long não trên vali, thậm chí cho dù cô có chạy đến sân bay thì vẫn còn có cảnh tượng đặc thù ở sân bay khiến cho cô tỉnh táo hơn, và nhắc nhở cô rằng lần đầu tiên đó, mối quan hệ đó, rốt cuộc đã khiến cô tổn thương cùng cực đến thế nào, chỉ biết bỏ chạy trối chết.
Cô phải tỉnh táo lại.
****
Phía bên kia, Nghê Mạn tự mình gọi cho Nam Tiêu Tuyết: "Tuyết tỷ."
"Em ấy đi chưa?"
"Cô ấy nói... không đi."
Ngón tay đang cầm điện thoại của Nam Tiêu Tuyết siết chặt lại, giọng nói lại lạnh nhạt: "Ừa, biết rồi."
"Vậy bây giờ em trả vé ạ?"
"Không cần đâu, cứ để vậy đi."
"Dạ được Tuyết tỷ, vậy chị ngủ sớm đi."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Nam Tiêu Tuyết lần nữa mở ra thông tin chuyến bay Nghê Mạn gửi cho nàng. Vì sao nàng lại không cho Nghê Mạn trả vé? Nàng phát hiện bản thân đang chờ đợi.
Có lẽ, An Thường sẽ đổi ý, lặng yên đi sân bay, cho nàng một kinh hỉ.
Bôn ba mệt nhọc rốt cuộc làm cho nàng rơi vào giấc ngủ trong tư thế tựa vào đầu giường.
Tỉnh lại thì phát hiện tay vẫn nắm lấy điện thoại, mở lên nhìn xem một chút, đã qua thời gian đáp của chuyến bay nàng đặt cho An Thường. Nghê Mạn cũng không có gọi cho nàng. Mà nếu một mình An Thường lẳng lặng bay đến Bội Thành, nhất định vẫn phải liên lạc Nghê Mạn để tìm nàng.
Nam Tiêu Tuyết đặt di động lên đầu giường, nắn bóp bả vai mỏi nhừ của mình, cuối cùng trượt người nằm xuống chiếc giường lớn sang trọng êm ái của chính mình. Đến tận lúc này, nội tâm của nàng mới thực sự yên tĩnh.
Là mình phá luật rồi.
Có lẽ, lý do khiến nàng dám trầm luân trong mối quan hệ này, chính là vì từ đầu, An Thường đã luôn tỉnh táo lý trí hơn nàng. Lúc trước, người không muốn thêm bạn wechat của nàng là An Thường; hiện tại, người cự tuyệt đến Bội Thành cũng là An Thường.
Đợi đến khi tia nắng đầu tiên rọi vào nơi này, mang theo lý trí của nàng quay về, liệu nàng sẽ biết ơn hành động đêm nay của An Thường hay không?
****
Sáng hôm sau, An Thường thức dậy khá sớm, nhưng vẫn làm ổ ở trên giường đến giữa trưa, rồi mới lề mề rời giường. Tối hôm qua chưa sấy tóc khô hoàn toàn đã vội lên giường, lại thêm một lúc trằn trọc lăn qua lộn lại, tóc bị cọ đến rối loạn, làm cho bây giờ dù mất thời gian chỉnh đến mức nào thì đuôi ngựa vẫn vểnh vểnh cong lên trông rất buồn cười.
Văn Tú Anh nhìn chằm chằm cháu gái: "Tóc của con sao lại thế?"
An Thường vuốt một cái: "Kiểu tóc ấy mà, ngủ xong nó muốn cong sao thì nó cong thế, quản không được, tùy duyên thôi."
"Tối hôm qua có người gõ cửa phải không?"
"A, là người của đoàn kịch đến tìm con."
"Có việc gì sao?"
"Một chút chuyện nhỏ thôi."
Giữa trưa, Văn Tú Anh nấu rượu rồi làm một phần bánh trôi, bỏ vào miệng tan ra để lại mùi rượu gạo thơm nhàn nhạt, mềm mềm.
An Thường đột nhiên hỏi: "Bà này, bây giờ vẫn chưa đến mùa hạt súng non đúng không ạ?"
"Có loại chế biến rồi."
"Con nói là loại tươi ấy."
"Bây giờ còn chưa đến tháng tám, làm sao lại có được?" Văn Tú Anh liếc cô: "Đứa nhỏ này, có phải con ngủ đến mơ hồ rồi không?"
An Thường yên lặng nhấp một ngụm rượu. Thật kỳ lạ, hương vị vừa vào miệng thơm ngọt ngon lành như vậy, nhưng nhấm nháp một hồi lại có phần đắng chát.
Ăn xong cơm trưa, cô phụ trách rửa chén, cuộc gọi của Mao Duyệt đúng hẹn xuất hiện. Cô xoa xoa tay vào vạt tạp dề: "A lô?"
Tạm thời tắt nước, tiếng nước tí tách lại chỉ còn là tiếng mưa rơi xuống từ trên mái hiên bên ngoài. Mưa rõ ràng càng rơi càng lớn, trận mưa gãy gọn ầm vang thuộc về giữa hè, mà những cơn mưa mơ hồ chậm rãi, cũng đang dần đi qua.
Mao Duyệt hỏi: "Cậu có ổn không?"
"Khá tốt." An Thường nói: "Chuyện đã đi qua lâu vậy rồi mà."
"Nếu cậu nghĩ vậy thì tốt. Cậu đoán xem, vừa mới sáng ra ai đã gọi cho mình?"
An Thường bị sự việc đêm hôm qua với ba chữ "Nhan Linh Ca" kích thích một chút, hiện tại vừa nghe được vấn đề tương tự, vô thức rụt vai lại.
"Là Trần Hữu Khả đó!"
"Ai chứ?"
"Trời, đừng nói là cậu quên nha, hồi trước học cùng cấp với chúng ta ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng không làm đúng chuyên ngành, mà vào đài truyền hình làm việc."
Phục chế cổ vật dù sao cũng là một ngành không quá đại trà, nhiều người tốt nghiệp rồi chuyển ngành đổi nghề cũng không quá lạ. An Thường nhớ ra: "Tóc ngắn, mắt to to."
"Đúng đúng đúng, thỉnh thoảng mình sẽ tâm sự với cậu ấy đôi ba câu, trước mình còn xăm cho cậu ấy nữa, người ta cũng biết mình mê đắm Nam Tiên mà. Cậu đoán xem rồi sao nữa? Cậu ấy giúp mình lấy được một tấm vé cho buổi biểu diễn đêm nay, mình có thể đi đến tận nơi xem nữ thần của mình đó!!!! Mình quả thực là yêu Trần Hữu Khả chết mất!"
Lại thêm một câu: "Tất nhiên, yêu nhất vẫn là cậu đó, bảo bối!"
An Thường: "Ờ, ừm."
"Cậu đúng là không biết đu idol nha, ở cùng một chỗ với Nam Tiên lâu như vậy mà cũng không bị nàng thu phục sao? Xem coi phản ứng bình thản của cậu kìa."
"Mình đúng thật là không biết đu thần tượng nha."
Đại minh tinh Nam Tiêu Tuyết đúng là không có ý nghĩa gì với cô cả.
Chỉ có Nam Tiêu Tuyết, mới có ý nghĩa với An Thường.
***
Đêm đó, An Thường theo thường lệ đi đến phim trường. Sau khi quay được vài cảnh, thì nhóm diễn viên múa lại như hôm qua, bắt đầu yêu cầu muốn xem tiết mục của Nam Tiêu Tuyết trong lễ trao giải trực tiếp đêm nay.
Lần này cũng không cần nhiều lời, Điền Vân Hân trực tiếp khoát tay cho phép: "Xem đi."
Rồi lại nhờ nhân viên hậu cần lấy laptop giúp cô ấy. Bất kì ai cũng không muốn bỏ qua đoạn múa này của Nam Tiêu Tuyết. An Thường nghĩ nghĩ, chậm rãi bước đi đến sau lưng một nhóm người, nhìn vào màn hình máy tính của họ.
Kỹ thuật nhảy của Nam Tiêu Tuyết bị ủy khuất giam cầm trong màn hình điện thoại của mình thì đúng là vô cùng lãng phí.
"Nhảy 'Bôn Nguyệt' thật luôn!"
"Tôi đã đoán được năm nay nàng sẽ nhảy điệu này mà!" Một người nắm nhéo lấy tay của người bên cạnh không ngừng trầm trồ.
"Bôn Nguyệt" là một trong những điệu nhảy nổi tiếng nhất của Nam Tiêu Tuyết. Từ trong vòng đến ngoài vòng đều lưu truyền một câu nói – "Nếu chưa từng ngắm tiên trong trăng, thì đừng nhận mình biết xem múa cổ điển."
Trong màn hình, Nam Tiêu Tuyết vận một bộ váy lụa màu xanh lơ như nước trong mặt hồ, giữa mi tâm là một chấm hồng. Nếu là người khác, hóa trang như vậy trông sẽ rất vũ mị, nhưng với Nam Tiêu Tuyết, tất cả chỉ càng làm nổi bật sự thanh lãnh của nàng thôi.
Mi mục như họa, hiển lộ làn da trắng nõn. Khói lửa, xô bồ, nhân gian; những thứ đó đều không thể vương lại trên người nàng. Nàng là một vị tiên thoát tục trong cung Quảng Hàn, là một vị thần cao quý trong câu chuyện thần thoại. Nàng khẽ múa, tựa như kéo người trở về một đêm cũ, mi tâm đỏ hồng như cánh hoa đào ung dung rơi giữa màn tuyết mịt mù, những quy chuẩn trần tục không có khả năng kiềm giữ nàng.
Điệu vũ kết thúc đã một hồi, nhưng An Thường vẫn đứng bất động. Tuy nhiên, lúc này cô không cần phải lo lắng lộ ra sơ hở gì, vì những người khác căn bản cũng có cùng một loại phản ứng giống như cô.
Mất thêm một lúc mới có người thán một câu: "Hây, thiên tài thực sự có tồn tại trên đời này a..."
"Nói với người khác một câu 'tiên nữ hạ phàm vất vả rồi' là tán dương, nhưng đặt trên người Nam Tiên, cũng chỉ là một câu bình thường thôi à."
MC kích động bước nhanh lên sân khấu: "Nam lão sư, gượm đã!"
Vừa mới hoàn thành điệu vũ, ngực Nam Tiêu Tuyết có chút phập phồng, hai tay buông thõng, hai đoạn thủy tụ nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất. Nàng rất thích hợp với hình tượng cổ trang, liếc mắt một cái, tựa như tài nữ bước ra từ trong những bức tranh nữ sĩ đồ.
"Cảm tạ Nam lão sư đã cống hiến cho mọi người một điệu múa vô cùng mãn nhãn! Tôi muốn thay mặt tất cả những người hâm mộ hỏi cô một câu, "Bôn Nguyệt" có phải là tác phẩm cô thích nhất hay không?"
Khuôn mặt Nam Tiêu Tuyết lạnh lùng hờ hững: "Tôi không có tác phẩm mình thích nhất."
"Với tôi mà nói, tất cả đều nên được đối xử như nhau."
Dâng hết toàn lực, không giữ lại gì.
Ở phim trường, có người mỉm cười nói: "Chắc chắn sẽ có fan lại gào rú 'Nam Tiên lạnh đến mức lòng em run rẩy' cho xem."
"Kỳ thật, tôi cũng đồng tình với nhận định của những người hâm mộ nàng, Nam Tiên nên độc mỹ đến già, tôi không thể tưởng tượng được dáng vẻ nàng vì bất kì người nào mà trở nên ấm áp hết."
"Hahaha sẽ không đâu, sông băng mà tan chảy thì có còn là sông băng nữa không?"
Lúc này, điện thoại trong túi An Thường khẽ rung, cô lấy ra nhìn thì quả nhiên là Mao Duyệt: [AAAAAAAAAAAAAAAAAA BẢO BỐI ƠI MÌNH CHẾT ĐÂY!]
[Mình bị nữ thần chấn muốn mất mạng rồi! Xem nàng nhảy múa qua màn hình với tận mắt được chứng kiến điệu nhảy của nàng, quả thực là không cùng một cấp độ a!!!! Cái phía trước tựa như gợn sóng nhỏ trên mặt hồ, cái còn lại chẳng khác gì con sóng to nơi biển lớn cả!!!"
[Huhuhuhu mình nguyện dùng tất cả nhân phẩm đời này để đối lấy chữ ký của Nam Tiên a!! Mình tình nguyện mua mì gói không có túi gia vị, cả đời tách đũa đều không đồng đều, cả đời mua kem đánh rơi xuống đất chỉ còn phần bánh...]
Đây không phải là lời thoại y như lúc cô ấy mắng Nam Tiêu Tuyết hay sao?
[Cậu có nghĩa rằng thính phòng và sân khấu sẽ là khoảng cách gần nhất giữa mình và nữ thần không?]
An Thường nghĩ bụng: không phải đâu, mới mấy hôm trước cậu còn chơi game với người ta, đã vậy còn mắng nàng nữa đó.
[Mình cần phải tranh thủ chạy ra sớm, muốn chụp ảnh nữ thần đi làm về!]
Nam Tiêu Tuyết bước xuống sân khấu, cũng như những lần trước, nàng không có ở trong cánh gà tẩy trang, chỉ thay trang phục rồi cùng Thương Kỳ rời khỏi, leo lên chiếc xe đã đỗ sẵn ở đó chờ mình.
Đám fan lão làng đã sớm biết thói quen này của nàng, nên nhanh chóng tụ lại ở cửa ra vào chờ, Nam Tiêu Tuyết vừa ra tới thì tất cả mọi người như phát điên: "AAAAAAAAA NAM TIÊN EM YÊU CHỊ!!!!"
"Chỉ cần chị còn đứng trên sân khấu một ngày, em nguyện sẽ ủng hộ chị một ngày!"
Gương mặt thon gầy của Nam Tiêu Tuyết, cùng với hóa trang tinh xảo như lúc ở trên sân khấu thì có vẻ xa rời thất tình lục dục, khí chất có phần cao ngạo. Trước đây nàng không mấy phản ứng đối với sự nhiệt tình của người hâm mộ, fan của nàng cũng hiểu rõ từ lâu, nàng là chỉ tập trung vào sân khấu mà thôi.
Chỉ là hôm nay, vừa nghe một tiếng gào xé họng vang lên vô cùng quen thuộc, nàng liếc mắt nhìn qua. Tất cả mọi người ở đó vài giây sau đều được chứng kiến, Nam Tiêu Tuyết bước từng bước một đến trước mặt Mao Duyệt.
Mí mắt và cánh môi Mao Duyệt đã không thể kiểm soát mà run lên.
Chuyện này chuyện này chuyện này... Nam Tiên từng nói với cô hai ba câu trong nghi thức khai máy ở Ninh Hương, đây là nhận ra cô rồi sao? Sẽ ký tên cho cô chứ? Mao Duyệt kích động, tay run run lấy ra poster và bút.
"Mao Duyệt." Giọng nói của nữ thần như đêm hè trăng thanh gió mát.
Uây uây chờ tí, sao nữ thần lại biết tên của mình? Lần trước mình có nói à?
Mao Duyệt giật mình nhìn lên, trơ mắt nhìn đôi môi mỏng của Nam Tiêu Tuyết mấp máy: "Em thật sự rất đáng yêu."
Nói xong xoay người rời đi, một mạch đi về phía trước leo lên xe, tiêu sái biến mất.
Tất cả những người ở tại đó như điên rồi: "Hôm nay có việc gì thế??? Có phải là có rút thăm trúng thưởng phúc lợi cho người hâm mộ không?"
Trong nhóm fan lâu năm vốn đã quá quen nhau rồi: "Mao Duyệt!!! Nàng vậy mà lại biết tên cậu a!!!!"
"Không ngờ cũng có thể sống đến ngày nhìn thấy Nam Tiên tương tác với người hâm mộ a!"
Mao Duyệt vẫn còn trong trạng thái tê liệt, quơ quơ tay: "Đợi tí, mọi người cho tôi một chút thời gian bình tĩnh đã."
Cô yên lặng đi đến một bên, hít thở thật sâu ba lần rồi mới gọi một cuộc điện thoại: "Này, bảo bối, hiện tại có tiện trò chuyện xíu không?"
Giọng nói của An Thường vẫn mềm nhẹ như trước: "Có thể, mọi người đang sắp xếp bối cảnh, nói một chút vẫn được."
"Cậu," Mao Duyệt lại hít một hơi: "Lúc trước cậu nói, cái người cùng cậu hôn môi, người cậu yêu thích, người chơi game chung với chúng ta, đều là cùng một người, đúng không?"
"Đúng."
"Là ai?"
An Thường chỉ nghĩ cô ấy sẽ không tin: "Nam Tiêu Tuyết."
"Cậu như thế này..." Mao Duyệt kiềm nén một chút, rồi hạ giọng: "Lá gan của cậu cũng quá lớn rồi! Tại sao cậu lại dám hôn nàng chứ??? Đây là Nam Tiên đó!!!"
Đến lượt An Thường sững sờ: "Cậu tin rồi sao? Vì sao ấy?"
"Cậu lội lên Weibo xem một chút đi rồi sẽ biết thôi."
"Cậu chắc sẽ không nói với ai đâu nhỉ? Mình sợ ảnh hưởng đến nàng."
Chuyện này nếu cứ dồn nén trong lòng thì quá khó chịu, An Thường lựa chọn chỉ cùng hai người nói: một là Mao Duyệt cô tin cậy nhất, hai là nhà tư vấn Chương Thanh có nghĩa vụ phải giữ bí mật của bệnh nhân.
Chương Thanh tất nhiên là sẽ làm vậy rồi, dù gì mỗi lần cô cũng chi tận sáu mươi đồng mà.
"Mình tất nhiên là sẽ không nói với rồi!" Mao Duyệt hạ giọng nói khẽ y như là đang làm gì đó không được để lộ ra ánh sáng: "Chuyện này nếu mà để mấy người hâm mộ khác biết, thì họ chắc chắn sẽ lùng cho ra cậu rồi ăn tươi nuốt sống mới thỏa mãn!"
Rồi bản thân vô cùng đau đớn than trách một tiếng: "Cái miệng của cậu đúng là, vậy mà cũng dám hôn!"
Phim trường phía sau vang lên tiếng động nhân viên bận rộn sắp xếp bối cảnh, điều chỉnh ánh sáng của các ngọn đèn, đèn từ xa xa chiếu lên người An Thường, đốt nóng xương sống cô.
An Thường siết chặt ngón tay.
Không chỉ là miệng không đâu. Tay cô cũng dám nữa là.
Cúp điện thoại, cô lên Weibo tìm tòi, những lúc Nam Tiêu Tuyết ra về luôn có người hâm mộ quay lại rồi đăng lên, cho nên chắc chắn cũng có cảnh Nam Tiêu Tuyết bước lại phía Mao Duyệt, giọng nói hờ hững: "Em thật sự rất đáng yêu!"
***
Nam Tiêu Tuyết leo lên xe, Thương Kỳ liền hỏi: "Tại sao em lại đột nhiên trò chuyện với fan vậy?"
"Em ấy là fan lâu năm, em nhận ra được."
"Nếu thế thì đã khiến em nguyện ý nói chuyện à?"
Nam Tiêu Tuyết nhẹ động vòng eo nghiêng về phía trước, đôi mắt đen sáng lấp lóe: "Không phải chị nói em lâu lâu nên phải làm một chút đáp trả hay sao?"
Từ sau khi nhập vai vào tinh phách, nàng càng ngày càng điêu luyện với những trò đùa mờ ám này. Thương Kỳ liên tục phất tay: "Dừng dừng dừng, chị ơi, tôi chống cự không nổi đâu, em muốn làm gì thì làm nấy đi."
Nam Tiêu Tuyết dựa lại vào lưng ghế, biểu lộ nhạt dần. Thương Kỳ hỏi thêm một câu: "Đưa em về nhà sao?"
Nam Tiêu Tuyết cảm thấy kì quái: "Không về nhà thì đi đâu?"
"Sợ em lâm thời đổi ý muốn bay thẳng về Hàng Thành, sau đó đi về Ninh Hương."
Ninh Hương.
Nam Tiêu Tuyết nhìn những quang ảnh xanh đỏ của đèn điện bên ngoài, sự lạnh nhạt rơi tõm vào trong đôi mắt của nàng. Chỉ mới trôi qua một ngày một đêm mà thôi. Nhưng khi nghe về "Ninh Hương", lại có cảm giác xa xôi lắm rồi.
Nàng giải thích một câu: "Buổi sáng mai cũng chưa quay phim, hay là đêm nay về nhà ngủ một giấc thật ngon, sáng mai lại đi cũng được."
Thương Kỳ oán thầm: lần trước đi Hải Thành dự dạ tiệc, hôm sau buổi sáng cũng có diễn gì đâu, mà không phải lúc đó đã vội vàng bôn ba chạy về hay sao?
Có sự tồn tại của tài xế, cô cũng không tiện hỏi, chỉ mở Wechat nhắn cho Nam Tiêu Tuyết: [Cãi nhau hả?]
Nam Tiêu Tuyết nhanh chóng trả lời: [Em ấy và em cũng không có loại quan hệ có thể cãi nhau.]
Nàng về nhà ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau xuất phát đi ra sân bay Bội Thành.
Giao thông ở Ninh Hương không quá thuận tiện, lúc về đến đã là giữa trưa, xung quanh toàn là sương mù, mưa bụi nhuộm xám bầu trời, lộ ra cảnh tượng như chạng vạng đêm về.
Nam Tiêu Tuyết bấm bấm đầu ngón tay đặt trên vạt sườn xám của mình.
Thời tiết mùa này của Ninh Hương mãi là như vậy, làm cho người ta giật mình tin chắc rằng chuyện hoang đường gì cũng có thể xảy ra. Thế cho nên, khi đi qua lối vào Ninh Hương, nàng vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cột bảng chỉ dẫn ven đường trống không, đương nhiên là không có một ai, không có bóng dáng của bất kì người nào đứng ở đó chờ cả. An Thường cũng không biết bao giờ nàng sẽ về Ninh Hương, chẳng lẽ lại chạy ra đây đứng chờ trọn một đêm hay sao?
Thực tế, Nam Tiêu Tuyết biết rất rõ, người tỉnh táo như An Thường, để ý đến việc cả hai người đều càng ngày càng trầm mê, căn bản vô cùng dứt khoát, sẽ không đứng ở ven đường chờ nàng nữa.
Xe đi một đường đến trước cừa nhà nghỉ, Nam Tiêu Tuyết nghỉ ngơi hồi phục một chút, Nghê Mạn đi đến gõ cửa, trao đổi với nàng tiến độ quay phim trong hai ngày vừa qua.
Nói xong, Nghê Mạn khép sổ lại: "Tuyết tỷ, đó là tất cả rồi ạ."
"Ừm."
Nghê Mạn bị nàng nhìn đến có hơi khẩn trương, sờ sờ mặt mình: "Trên mặt em dính gì ạ?"
Nam Tiêu Tuyết dời mắt: "Không có."
Xem ra, đêm trước An Thường cự tuyệt không muốn đi sân bay, cũng không thông qua Nghê Mạn, gửi gắm lại cho nàng lời nào.
---
Chúc mọi người 1/6 vui vẻ, luôn là những đứa trẻ của chính mình và người xung quanh. Mình đang đi du lịch, ráng hết sức ngoi lên up chương mới. Có lẽ sẽ không hoàn hảo, có gì mọi người cứ nhắn vào nha. Cảm ơn mọi người.