An Thường và Mao Duyệt rốt cuộc cũng có thể vào được bên trong. Khác với sự hỗn loạn ồn ào bên ngoài, ở trong phòng chiếu lại vô cùng yên tĩnh trật tự, người người đều toát cái vẻ rụt rè khi sắp sửa được hít thở chung bầu không khí với thần tượng.

Cửa đẩy từ bên ngoài vào, sau đó sẽ phân ra hai nhánh đi về phía trước và phía sau. Vé Mao Duyệt mua là thuộc hàng ghế phía sau, hai người bước vào thì cùng nhau đi về ghế ngồi. An Thường không nghe được tiếng bước chân của mình, nhưng lại nghe tiếng tim đập của bản thân rất rõ ràng, thình thịch, thình thịch.

Bởi vì vé của cô là do Mao Duyệt hôm qua nhất thời nghĩ đến mới mua sang tay, cho nên hai người vốn dĩ không ngồi cạnh nhau, cũng may ghế ngồi của Mao Duyệt gần với màn hình hơn, nên khi cô đề nghị đổi với người bên cạnh, người kia cũng rất vui lòng hí hửng đồng ý.

An Thường ngồi yên lặng, mắt nhìn về phía trước, trông thấy nhân viên an ninh đứng chắn hai bên đầu của hàng thứ nhất. Mao Duyệt nhẹ giọng kết luận: "Đúng là nàng đến thật, quá trùng hợp rồi."

Đối với Nam Tiêu Tuyết, thì đây không phải là trùng hợp.

Từ trước đến nay nàng giữ vững quan điểm chỉ dùng tác phẩm nói chuyện, cho nên những việc tuyên truyền này nọ ban đầu nàng là không chấp nhận, không có ý định tham gia. Thương Kỳ tự mình đến khuyên nhủ: "Em không thể từ chối hết các buổi tuyên truyền được."

Cô cũng chỉ có ý định thử một lần, nếu Nam Tiêu Tuyết vẫn cố chấp, thì đành thôi. Nhưng lại không nghĩ đến Nam Tiêu Tuyết đột nhiên nói: "Được, vậy đi suất chiếu đầu ở Hàng Thành đi."

Thương Kỳ hơi giật mình, nhưng ngại sự có mặt của những người khác nên cô không nói gì. Chờ đến khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, cô mới hạ giọng hỏi khẽ Nam Tiêu Tuyết: "Em có hẹn với người kia à?"

Thực tế thì, từ ngày đầu tiên quay lại Bội Thành đến giờ, cô hầu như không nghe thấy Nam Tiêu Tuyết nhắc đến An Thường. Nàng luyện công, tập múa, vì bây giờ không có chuyến lưu diễn, nên chỉ đi từ nhà đến viện kịch múa xong rồi lại đi từ viện kịch múa về nhà.

Nếu là ngày mưa rả rích, thì những chấn thương cũ sẽ nhanh chóng chui ra khỏi xương cốt, gây đau nhức khắp toàn thân, nàng liền phải ghé qua phòng vật lí trị liệu.

Mùa thu càng đến gần, tần suất trị liệu càng nhiều hơn. Nàng nằm trên giường chuyên dùng trị liệu, dù là sức chịu đựng có cao cỡ nào thì khi những đầu kim châm rải khắp người cũng khiến nàng đau đến mức túa mồ hôi lạnh.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, cắn răng chịu đựng, tưởng như có thể nghe được tiếng lá vàng ngoài sân rơi xuống chạm vào mặt đất. Mở mắt ra, ngoài cửa sổ vẫn là đô thị ngựa xe như nước, cảm thấy có thể ban nãy chỉ là một thoáng ảo giác của chính mình mà thôi.

Ở đây là Bội Thành, vốn không thể có sự tĩnh lặng đến vậy. Chỉ có ở Ninh Hương, mới có thể nghe được tiếng mưa bụi lất phất cùng với âm thanh lá vàng rơi chạm đất.

Từ những buổi đầu hạ Ninh Hương đó, đến bây giờ đã qua bao lâu rồi?

Lâu đến độ nàng cảm thấy mình không còn nhớ tới An Thường nữa, vì múa cổ điển đã chiếm gần hết thời gian và tinh lực của nàng rồi.

Có điều, lúc nghe được thời gian công chiếu bộ kịch, nàng ngỡ rằng chính là ảo giác của mình. Cái ngày đó, lúc nàng nhờ Nghê Mạn mua vé máy bay giúp cho An Thường đã cố ý hỏi qua.

Nghê Mạn nói cho nàng biết: "Ngày 5 tháng 10, thì ra An Thường cung Thiên Bình."

Nam Tiêu Tuyết thực sự không hề có nghiên cứu gì về các cung hoàng đạo. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ, ngày 5 tháng 10, mình đã rời khỏi Ninh Hương lâu lắm rồi.

Sinh nhật của An Thường, có lẽ cũng không còn liên quan tới nàng nữa.

Nhưng khi nghe được bọn họ đề cập ngày hôm đó, nàng lại giật mình một cái. Sau đó, một ý nghĩ chẳng biết từ đâu nhảy ra tràn ngập trong não nàng – muốn đi suất chiếu đầu ở Hàng Thành.

Nàng trả lời Thương Kỳ: "Không có hẹn với em ấy, cũng không có cơ hội gặp đâu."

Trong lòng tự an ủi chính mình, sẽ xem như đây là một đoạn phim từ biệt chuyện cũ. Khi bộ kịch chuẩn bị được công chiếu thì cũng có nghĩa là, những ngày đầu hè mưa bụi lất phất kia, thật sự đã trôi qua rồi.

Dự án tiếp theo sẽ là tiết mục múa hiện đại mà từ trước đến nay nàng chưa từng khiêu chiến qua, bản thân cũng rất có hứng thú với nhân vật này, không phải sao?

Đúng, xem là một lần nói tạm biệt đi.

Mà việc này, hẳn phải nên được diễn ra ở thành phố gần nơi An Thường sống nhất.

Hiện tại, nàng ngồi ở hàng đầu trong phòng chiếu của Hàng Thành mà không hề biết rằng, An Thường đang ngồi sau nàng mười mấy hàng ghế mà thôi. Ánh sáng bên trong dần tối đi, màn ảnh bắt đầu chiếu quảng cáo.

Những miếng snack khoai tây giòn rụm.

Dòng ô tô mới đánh lái qua một vòng cung rộng.

Món đồ nội thất giúp cho căn nhà thêm ấm cúng và đầy ắp cảm giác gia đình.

An Thường đột nhiên đứng lên. Mao Duyệt hỏi cô: "Đi vệ sinh hả? Mau đi đi, tranh thủ bây giờ còn chưa bắt đầu."

Chỗ ngồi của An Thường là ghế thứ ba từ đường đi, cô cúi người đánh tiếng với hai người ngồi bên cạnh, rồi mới lách người đi ra ngoài, từ hành lang đi dần xuống dưới. Phòng chiếu tối om che đi con tim đang đập như sóng vỗ.

Cô đi một mạch đến trước mặt vệ sĩ, người kia lạnh nhạt nói: "Người hâm mộ không được vào."

Có lẽ là đã gặp tình huống như vậy rất nhiều lần rồi.

An Thường nghĩ ngợi, đúng thật là bản thân không thể giải thích cái gì. Nói gì đây? Nói rằng cô quen biết Nam Tiêu Tuyết à? Không chừng ai ai cũng từng dùng cái lý do đó rồi, nói vậy ai mà tin chứ?

Nhưng chỗ cô đứng bây giờ chỉ cách Nam Tiêu Tuyết nhiều nhất là hai ba hàng ghế. Cô có thể nhìn thấy hàng thứ nhất, không có bóng lưng ăn vận sườn xám quen thuộc của ai cả, nhưng trong dàn người có một bóng hình cao gầy thẳng tắp, trên người mặc chiếc áo sơ mi cắt may tinh tế, tóc đen xõa tung trong đêm như những dải gấm lụa, sáng bóng lấp lánh.

Tuy đã rời xa nhau hơn hai tháng, nhưng cô thậm chí còn không cần vin vào bất kì chi tiết hay bằng chứng nào, không cần bóng lưng thẳng tắp, không cần suối tóc óng ả; mà chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức có thể xác định đâu là Nam Tiêu Tuyết.

Đó là trực giác.

Vậy Nam Tiêu Tuyết, sau khi rời khỏi Ninh Hương, cũng có loại trực giác như vậy với cô không?

Nếu mình đứng lên hô một tiếng "Nam lão sư", người kia có thể nhận ra mình không?

Lỡ như, lỡ như Nam Tiêu Tuyết ngoái đầu nhìn lại, mà ánh mắt xen lẫn một tia lảng tránh, thì cô phải đối mặt như thế nào?

Lòng bàn tay An Thương thấm đẫm mồ hôi, đúng lúc này, chiếc cổ thon gầy của Nam Tiêu Tuyết khẽ nhúc nhích. Cô vội quay đầu rời đi, trong bóng đêm còn loạng choạng vấp phải một bậc thang, nhưng cũng không dám dừng lại, lại càng không dám quay đầu nhìn lại.

Tận cho đến khi ngồi về chỗ của mình, cô vẫn cảm nhận được quả tim mình đang đập rất mãnh liệt, hai cánh môi cũng vẫn còn run run.

Hẳn là có nhiều người nhìn thấy cảnh này, hoặc là căn bản cũng chẳng ai buồn để ý. Trong não An Thường mơ hồ và trống rỗng. Nhưng vẫn còn có một người chắc chắn nhận ra, Mao Duyệt quay đầu liếc cô một cái, định nói nhưng lại thôi.

Có lẽ sợ người bên cạnh nghe được, nên cô ấy lấy điện thoại ra khẽ nhắn tin hỏi bạn mình: [Ban nãy cậu muốn đi tìm nàng hả?]

An Thường cúi đầu gõ: [Vừa rồi, nàng có quay đầu lại hay không?]

Trên màn hình cuối cùng cũng đã chiếu xong những đoạn quảng cáo và trailer phim mới. Giai điệu quen thuộc đang chậm rãi truyền ra cùng với logo con rồng đỏ nằm ở trung tâm nền màu xanh lục.

Tin nhắn trả lời của Mao Duyệt đến vào lúc màn hình hiện lên tên bộ phim – "Thanh Từ".

[không có.]

Nam Tiêu Tuyết không hề quay đầu lại. Kỳ thật, ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn nàng nghe được động tĩnh. Nhưng đối với Nam Tiêu Tuyết thì việc người hâm mộ tìm cách tiếp cận nàng rõ ràng không phải là điều gì xa lạ.

An Thường sợ ảnh hưởng đến những người xung quanh, nên yên lặng cất điện thoại vào.

Khi Nam Tiêu Tuyết bắt đầu xuất hiện trên màn ảnh, trong khán phòng đồng loạt vang lên tiếng kinh hô tán thán, đánh vỡ sự yên tĩnh ban đầu. Bởi vì, chưa có ai từng thấy một Nam Tiêu Tuyết như vậy hết.

Từ trước đến nay, nàng luôn như một nhành trúc cô độc giữa biển trời tuyết phủ, gương mặt thanh lãnh xa cách, dáng điệu phiêu diêu cao ngạo, tựa như tuyết lạnh sương giá không thể nào ảnh hưởng đến nàng.

Còn Nam Tiêu Tuyết ở trong màn ảnh bây giờ mặc một chiếc sườn xám màu xanh sứ, vòng eo đong đưa như những dây leo ngày xuân ấm áp. Vẫn không hề cười, nhưng đuôi lông mày khẽ nhếch lên yêu mị.

Nàng không phải là một con hồ ly trong vùng sơn dã tu luyện thành yêu tinh, không có cái loại câu dẫn của sắc dục. Nàng chính là hóa thân của một bình sứ cổ có tuổi thọ 700 năm, sự trầm ổn lắng đọng đầy thu hút, lại có được dòng linh khí đặc biệt tích tụ qua những năm tháng chứng kiến rất nhiều thương hải tang điền.

Vẻ yêu mị của nàng, khéo giấu trên đuôi mày khẽ nhếch, và trên khóe môi mỗi khi nói chuyện, lại ẩn vào trong cách nói chuyện với một nhịp dừng vô cùng ngắn trước những trờ từ ngữ khí.

Có người thấp giọng nói: "Tôi đúng là chưa từng nghĩ Nam Tiên sẽ diễn dạng nhân vật này luôn."

"Sau này ai mà dám nói Nam Tiên không có kỹ thuật diễn thì tới công chuyện với tôi."

"Kỹ thuật diễn". An Thường nghĩ, "kỹ thuật" và "mộng cảnh" đặt cạnh nhau, đều là hư huyễn.

Khoảng thời gian đầu mùa hạ đó, đối với Nam Tiêu Tuyết, rốt cuộc là thực hay là ảo?

Cho dù khi ấy Nam Tiêu Tuyết có trầm luân đến mức nào, thì sau khi quay lại Bội Thành, có lẽ mọi chuyện từng xảy ra chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Có lẽ,người hiện tại ngồi cùng một khán phòng với cô, cách cô mấy hàng ghế, cũng đã không còn là người mà cô từng quen thuộc nữa rồi.

Những tiếng xôn xao nghị luận cuối cùng cũng ngừng lại, nếu còn nói thêm một câu, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến sự tập trung đắm chìm vào vẻ đẹp của Nam Tiêu Tuyết.

Mặt An Thường không có biểu cảm gì, nhìn chằm chằm màn hình. Không phải cô đang cố ra vẻ thâm trầm, chỉ là không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào thôi. Và, cô cũng không thể làm lơ cái dáng vẻ Mao Duyệt thi thoảng sẽ lén lút quay qua liếc nhìn mình.

Một bộ kịch múa thì dài tầm bao nhiêu phút nhỉ? Cô không biết cụ thể qua trình biên tập như thế nào, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm xem phim ảnh thì chắc cũng không quá hai tiếng đâu. Mỗi một phút một giây cô ngồi ở nơi này ra vẻ bình tĩnh, thực ra cũng không khác gì quả bom nổ chậm treo trên đỉnh đầu.

Kíp nổ chính là việc sau khi bộ kịch kết thúc, Nam Tiêu Tuyết sẽ rời đi, từ nay về sau thế giới của hai người không còn bóng dáng đối phương nữa, mọi việc mãi mãi thay đổi, không còn bất kỳ cơ hội nào để gặp lại hay xoay chuyển. Sau khi bước ra khỏi rạp chiếu phim này, cô còn có thể đi đến nơi nào để gặp được Nam Tiêu Tuyết nữa chứ?

Ý định ban đầu chỉ là đến xem nàng trên màn ảnh, làm rõ cảm giác của mình với nàng, nhưng lại bị sự xuất hiện đột ngột của Nam Tiêu Tuyết đảo lộn hoàn toàn.

Đột nhiên, Mao Duyệt vỗ vào người cô. An Thương giật bắn người, lập tức nhìn về vị trí của Nam Tiêu Tuyết ở hàng thứ nhất. Phòng chiếu này quá lớn, cơ bản cũng không thể thấy quá rõ.

Tuy vậy, Mao Duyệt lại nói: "Mới nãy ở trong nhà hàng ăn súp nhiều quá, mình chịu hết nổi rồi, phải đi nhà vệ sinh một chuyến thôi."

An Thường: ...

Nhích chân qua cho cô bạn đi ra ngoài.

Mao Duyệt vọt vào nhà vệ sinh giải tỏa nỗi buồn, khi rửa tay vẫn không quên lấy di động ra nhìn, kiểm tra xem có khách hàng nhắn tin đặt hẹn hay không. Vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, cho nên Mao Duyệt không để ý đến có người đang đẩy cửa đi vào trong.

Giật mình và vì sợ đụng trúng đối phương, nên cô lui về sau một bước. Trong lúc loạng choạng tay cầm điện thoại không vững, khiến nó rơi tự do đáp thẳng xuống nền gạch cạnh bên đôi giày lười của người kia. Cô vừa định tiến đến nhặt lấy thì người nọ đã cúi xuống. Đợi đến khi đối phương đứng thẳng lên, Mao Duyệt đơ người.

Đeo khẩu trang thì làm sao chứ? Nếu nhìn vào đôi mắt phong quang tễ nguyệt kia mà cô còn không nhận ra đó là ai, thì đúng là thực sự không dám tự hào xưng là một fan lâu năm mà.

Điện thoại Mao Duyệt đã tự động khóa màn hình, hình nền bây giờ là ảnh chụp sinh nhật của An Thường. Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn, rồi đưa trả điện thoại cho Mao Duyệt. Mao Duyệt run rẩy nhận lại điện thoại, lí nhí nói "cảm ơn", bước chân đã sẵn sàng vọt ra ngoài.

Cô không biết những fandom khác đu idol như thế nào, nhưng mà với các "Lãng vị tiên" thì chỉ nên đứng xa xa mà ngắm Nam Tiên thôi chứ tuyệt đối không được tiếp cận.

Có thể ngắm nhìn nàng qua màn ảnh, có thể đi đến trước cửa viện kịch múa đón Nam Tiêu Tuyết ra về, thậm chí cũng có thể như chính mình lần trước chạy đến Ninh Hương xem nghi thức khởi động máy; tuy nhiên, toàn bộ đều là đứng trong đám người đông đúc, chứ hoàn toàn không cần cái loại tiếp xúc thân mật gần sát Nam Tiên như thế này.

Cái hôm đi xem nghi thức khởi quay, thêm cái lần đứng cùng mọi người chờ Nam Tiêu Tuyết ra về ở lễ trao giải, cả hai lần Nam Tiêu Tuyết đi đến cạnh cô nói vài câu, đều làm trái tim yếu ớt của cô thiếu chút nữa ngừng đập.

Ấy là còn chưa nói hai lần trước bên cạnh cô đứng đầy người đó, còn bây giờ, trong nhà vệ sinh này chỉ có mỗi bản thân và Nam Tiêu Tuyết. Quá rén rồi!!! Mao Duyệt tay co chân cụm định chạy đi càng nhanh càng tốt, đầu thì nghĩ chả hiểu sao cái đứa nhóc An Thường kia lại có dũng khí động tay động chân đối với Nam Tiêu Tuyết chứ. Lại còn là cái mức độ phải dùng loại bùa hộ mệnh 60 vạn tệ mới đủ!!!

Chưa kịp đi xa thì sau lưng lại vang lên giọng nói thanh lãnh: "Chờ chút."

Hai chữ thốt ra nghe như tiếng sấm Trời, cơ thể Mao Duyệt run lẩy bẩy như những cây nấm trong món gà hầm nấm cách thủy, vừa đủ độ chín thì mở nắp ra, những cây nấm hút nước liên tục rung động núng nính.

Bé nấm Mao Duyệt, vẫn còn run rẩy, từ từ quay đầu lại.

Ngón tay thon dài của Nam Tiêu Tuyết tháo xuống quai đeo khẩu trang bên tai, gương mặt tuyệt sắc dần lộ ra, thiệt là, sống động gấp ngàn lần khi xem trên màn ảnh, ngũ quan 360 độ không góc chết đánh từng cú vang dội vào quả tim non nớt của Mao Duyệt.

Quá sức, Mao Duyệt thở không nổi, đầu lại lần nữa nghĩ chả hiểu làm sao mà con nhõi An Thường có thể hạ thủ với cái người đang đứng trước mặt cô, lại còn là loại đụng chạm 60 vạn tệ nữa chứ!!!

Nam Tiêu Tuyết mở miệng lần nữa: "Sao em lại ở đây?"

"Đến, đến, đến xem suất chiếu đầu ạ."

"Em ấy đi cùng với em sao?"

***

Mao Duyệt quay về chỗ ngồi, An Thường phát hiện cô bạn của mình đang run rẩy không ngừng, nên hạ giọng hỏi han: "Cậu lạnh hả?"

Chợt, một nhân viên của rạp chiếu đi đến hàng ghế của hai người, thì thầm gì đó với hai người ngồi ngoài cùng. Hai người kia lập tức đứng lên, tốc độ nhanh như mèo vồ, rồi đi theo người ta.

An Thường còn chưa biết chuyện gì xảy ra: "Sao vậy?"

Mao Duyệt: "Mình, mình, mình không biết gì đâu!!!"

Thấy bạn mình còn đang run bần bật, An Thường vươn tay qua sờ tay cô: "Cậu lạnh hả?"

Vừa nói xong, cô cảm nhận được có người ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. An Thường nghĩ là hai người kia quay lại cho nên cũng không để ý lắm.

Tiếng ho khan của Mao Duyệt vang lên, rồi chóp mũi An Thường ngửi được mùi hương quen thuộc đã lâu không gặp. Giây phút đó, tựa như một sợi len bị rút ra, kéo theo cả những chuyện cũ đã bị bện chặt hơn hai tháng nay. Trong phút chốc, tất cả đều xõa bung ra, rủ xuống, từng sợi ký ức dài chạy dọc xương sống, khiến cho cơ thể cô như nhũn ra.

An Thường kinh ngạc, bàn tay đang khoác lấy tay Mao Duyệt cũng quên dời đi. Mao Duyệt vội hất mạnh tay cô bạn ra, mắt ghim thẳng vào màn ảnh to lớn trước mặt, không dám liếc qua ngó lại chút nào nữa.

An Thường chậm rãi tựa người vào lưng ghế. Vô luận cô cố gắng nhìn thẳng cỡ nào, thì đuôi mắt vẫn không hề an phận, liên tục bắt lấy góc nghiêng thanh dật của người ngồi bên cạnh.

Sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên màn ảnh, thêm việc trong suy nghĩ của bọn họ, Nam Tiêu Tuyết phải gắn liền với sườn xám các loại, cho nên không có bất kì ai nghĩ nữ nhân mặc sơ mi trắng và quần jeans này chính là nàng. Chỉ nghĩ là một trong những người rời đi quay lại mà thôi.

An Thường nhìn chằm chằm vào màn ảnh, không có dũng khí quay đầu qua. Rồi, Nam Tiêu Tuyết trong màn ảnh lại dội vào đáy mắt cô. Ở đó, nàng mặc chiếc sườn xám không có cổ, bên cạnh mép vải lộ ra một nửa dấu hôn nhỏ xíu. Đó là ấn ký cô lưu lại, Nam Tiêu Tuyết căn bản cũng không hề che giấu, cứ thế mang nó lên trước ống kính, lên màn ảnh rộng.

Mà vết hôn đó nhỏ như một viên đậu đỏ, nếu không phải là người trong cuộc vốn đã biết rõ, thì cho dù có hiện ra trên màn hình mấy trăm inch thì cũng không có bất kỳ ai để ý.

Hai người duy nhất biết bí mật này, hiện tại đang ngồi cạnh nhau.

An Thường không biết mình đang nghĩ gì trong đầu, vẫn không dám quay sang, nhưng tay thì không hề nghe lời, chậm rãi mò qua.

Tay Nam Tiêu Tuyết đặt trên đùi, vô cùng đoan chính, y như một giáo sư đại học. Đầu ngón tay An Thường khẽ run, vươn qua, chụp lên mu bàn tay nàng.

Mao Duyệt, ngồi bên phải An Thường, lại tiếp tục run run lo sợ, niệm Phật nghĩ, chết rồi, vừa nãy chắc nữ thần đã thấy An Thường nắm tay mình rồi.

Quả nhiên, Nam Tiêu Tuyết khẽ cử động bàn tay, mang theo vài phần oán trách, hất tay An Thường ra. An Thường giật mình, tay như bị điện giật, vội rút về.



Từ nãy giờ, cô không đủ khả năng phân tích quan sát, cho nên bây giờ vô cùng bối rối, rơi vào trạng thái bất an cùng cực, cảm giác như mình đã bắt sai tín hiệu của Nam Tiêu Tuyết rồi.

Cơ mà, Nam Tiêu Tuyết yên lặng âm thầm đi đến ngồi bên cạnh mình, là có ý gì?

Cô cố gắng tập trung lên màn ảnh, tư thế vô cùng nghiêm túc, ánh mắt còn không dám chớp lấy một cái, ngay cả đuôi mắt cũng không còn tham lam dò xét.

Mà, trong màn ảnh cũng vẫn là Nam Tiêu Tuyết.

Chiếc cổ thon dài in lên dấu hôn của nàng xuất hiện rải rác trong những cảnh ngắn nhỏ xuyên suốt bộ kịch, tựa như những hạt mưa bụi dày đặc chiếm lĩnh hết mọi ngóc ngách.

Cô nhìn vào dấu vết kia, trong đầu liên tục lặp lại hình ảnh bị nàng hất tay ra vừa nãy.

"Kỹ thuật diễn."

"Cảnh trong mơ."

"Quên lãng."

Não cô tuôn ra vô số từ khóa dùng để lý giải hành vi của Nam Tiêu Tuyết, cũng như là tự chỉ trích bản thân vô cùng lỗ mãng.

Nhưng, đến lượt bàn tay của Nam Tiêu Tuyết vượt qua ranh giới giữa hai người.

Nói đúng hơn là, An Thường đang chìm đắm ở trong trạng thái u sầu ảo não, nên không có chú ý đến cử động của nàng. Đến lúc cô nhận thấy xúc cảm lành lạnh nơi đầu ngón tay thì mới nhìn xuống, cổ tay trắng muốt sáng rực đập vào mắt làm cho cô giật mình rụt vai lại, cả người đập hẳn lên lưng ghế, động tĩnh quá lớn khiến cho người ngồi phía sau bất mãn "suỵt" một tiếng.

Ánh mắt Mao Duyệt lập lòe bất định.

Phản ứng của An Thường quá mạnh, nhưng cũng không khiến cho Nam Tiêu Tuyết mất đi bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng phủ lấy mu bàn tay cô, chờ cho người kia dần dần trấn định lại.

Sau đó, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, từng ngón chậm rãi đan vào.

An Thường cố hết sức gồng cứng các ngón tay, nhưng xem ra sự phản kháng này quá yếu ớt rồi. Cuối cùng, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Xúc cảm mềm mại giữa những kẽ ngón tay chạm đến tim cô, khoảnh khắc đó, An Thường nhận ra mình chưa từng quên bất kì điều gì cả. Cô mạnh dạn siết chặt tay Nam Tiêu Tuyết, ánh mắt vẫn cố định trên màn ảnh. Nơi đó có một bóng dáng yểu điệu trong lớp vải sườn xám màu xanh thiên thanh, bóng dáng ấy nhảy múa linh hoạt, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, kèm theo những tiếng cảm thán rải rác.

Mà chủ nhân của bóng dáng đó, bây giờ đang ngồi bên cạnh cô.

Không biết qua bao lâu, tinh thần của An Thường rốt cuộc cũng bình ổn lại. Cô đánh bạo liếc nhìn Nam Tiêu Tuyết. Cô cũng không dám quay đầu quá lộ liễu, chỉ có thể bắt lấy hình ảnh nàng nơi đuôi mắt, một nửa góc nghiêng gương mặt nàng, từ đầu mũi đến bờ môi, đường cong uốn lượn như những nét mực đậm nhạt trên những bức tranh thủy mặc, mây trôi nước chảy êm đềm.

Nam Tiêu Tuyết không nhìn cô mà vẫn nhìn thẳng phía trước. Ánh sáng từ màn chiếu hắt lên gương mặt nàng, dường như có một đốm sáng màu vàng nho nhỏ, như một giọt nước, trượt theo đường cong bên má nàng. "Tách!" Cứ thế rơi xuống chạm vào đầu quả tim cô, khiến nó run khẽ, tác động dẫn xuất ra một vòng gợn sóng, mang theo cảm xúc không thể miêu tả.

An Thường di chuyển ánh mắt, học Nam Tiêu Tuyết, cũng nhìn thẳng về phía trước.

Trong lúc đó, ngón tay khe khẽ động đậy trượt giữa những ngón tay của Nam Tiêu Tuyết. Người kia không hề phản ứng. An Thường bơm lá gan lớn thêm một chút, ngón tay tiếp tục cọ cọ, giơ ngón cái lên, chậm rãi vuốt ve da thịt Nam Tiêu Tuyết.

Lại chuyển tròng mắt quan sát Nam Tiêu Tuyết. Lông mi của nàng thật dài, ánh mắt khép hờ. Dường như nàng cũng muốn đáp lại một màn này, cho nên đầu ngón tay cái buông ra chui vào bên trong, nhẹ nhàng vừa xoa vừa gãi lòng bàn tay An Thường.

Cảm giác ngứa ngáy tê dại bò từ xương cùng dọc khắp sống lưng, nhưng trong tim lại tràn ra cảm giác xót xa khó nói.

Cô đã từng tưởng tượng ra cái ngày đầu tiên mình xem bộ kịch "Thanh Từ" này. Có lẽ sẽ là một ngày nào đó ở hai năm về sau, khi cô biết mình đã triệt để quên đi Nam Tiêu Tuyết.

Đó sẽ là một buổi trưa mùa mưa dầm ở Ninh Hương, cô núp trong căn phòng nhỏ của mình, rèm kéo lại một nửa che đi sắc trời không mấy rực rỡ bên ngoài. Giữa tiếng mưa rả rích, cô mở "Thanh Từ" lên.

Khi đó, hẳn là bộ kịch đã có bản đẹp trên mạng rồi, và cô sẽ vì nó mà đăng ký làm thành viên của một trang xem phim nào đó nhỉ? Sau đó, cô sẽ nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết thông qua màn hình, cùng với "tiểu tử nghèo" Kha Hành dây dưa, yêu nhau, chia xa; phủ lấp một nỗi buồn vô cớ lên con tim mình.

Đó mới đúng là cách An Thường cho rằng mình sẽ nhớ về Nam Tiêu Tuyết. Lại không ngờ, bây giờ chính mình đang ngồi trong rạp chiếu phim ở Hàng Thành xem "Thanh Từ", mà Nam Tiêu Tuyết cũng đang ở bên cạnh.

Màn ảnh đang chiếu đến cảnh Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành hôn nhau, mà cả hai đều biết rõ, đây chẳng qua chỉ là góc quay mà thôi.

Người giúp Nam Tiêu Tuyết vượt qua chướng ngại tâm lý là cô. Hai người ngồi trước ống kính máy quay và ánh mắt của rất nhiều người, gương mặt lãnh ngạo của Nam Tiêu Tuyết dán sát cô, để mặc cho đầu lưỡi của cô cạy mở miệng mình và tiến vào trong, tùy ý quấy phá.

An Thường không biết Nam Tiêu Tuyết có đang nhớ lại cảnh tượng này như mình hay không. Bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, vuốt ve da thịt đối phương với một biên độ rất vi diệu.

Dường như các giác quan của An Thường đang gặp lỗi hệ thống, dàn loa rõ ràng đang phát ra những âm thanh du dương đượm buồn, nhưng cô lại chỉ có thể nghe được tiếng ma sát của hai làn da với nhau. Nó khiến cho suy nghĩ của cô càng ngày càng xa, và ham muốn của cô cũng ngày càng nhiều.

Thời lượng của bộ phim không còn làm cô bận lòng nữa, vì tâm trí đã rơi vào một mảng hỗn độn mờ mịt. Chợt cô nhớ đến ngày còn bé, khi ấy người ta vẫn có thể tự do bơi lội dưới dòng sông hẹp. Ngâm mình vào đó trong những trưa hè, sẽ được dòng nước ấm áp lấp lánh bao phủ khắp cơ thể. Vô số lần An Thường chìm nổi trong sự dịu dàng đó, tựa như thời gian đã vĩnh viễn dừng lại.

Hiện tại cũng là cảm giác như vậy, cứ thế nhìn những hình ảnh liên tục trôi qua trên màn ảnh, tưởng chừng không có hồi kết. Cho đến khi Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng rút tay về, cô mới giật mình quay về hiện thực. Nam Tiêu Tuyết không nói một câu, lẳng lặng đứng lên, thừa dịp cả khán phòng còn bị bóng tối bao phủ, nàng khẽ khàng rời đi.

Mao Duyệt mãi mới thở mạnh được một cái, hỏi nhỏ: "Nàng đi rồi?"

Bên cạnh lập tức có người nhắc nhở: "Đừng ồn, tập trung xem đi kìa."

Mao Duyệt không tiện nói nữa, dùng cùi chỏ thúc vào cánh tay An Thường, nhưng An Thường chỉ ngồi ngơ ngẩn như một khúc gỗ. Phòng chiếu này khá lớn, lại còn rất tối, cô không thấy rõ Nam Tiêu Tuyết đi đến đâu, có lẽ quay về hàng thứ nhất, hoặc là cứ thế trực tiếp rời đi.

Cô có nên đi tìm Nam Tiêu Tuyết không?

Cô nghĩ là có, nhưng cũng là không; trong lòng có chờ mong, cũng có sợ hãi. Cô chìm đắm trong sự xinh đẹp có phần tương phản của Nam Tiêu Tuyết, rồi khi đối mặt nàng, cảm xúc của cô cũng đong đưa đầy mâu thuẫn.

Khi bộ kịch đi gần đến đoạn kết, khán phòng vốn yên lặng bỗng dưng rộn lên những tiếng xôn xao. Tin tức dần lan truyền đến chỗ các cô: "Nam Tiên rời đi rồi."

"Ơ, nàng không định ở lại chào hỏi mọi người vài câu hả?"

"Nam Tiêu có phải là dạng thần tượng sẽ giao lưu đâu. Nội việc nàng xuất hiện đêm nay đã xem như là rất bất ngờ rồi, phải không? Quào, chúng ta vậy mà được ngồi xem kịch cùng với nàng."

An Thường không biết vừa nãy Nam Tiêu Tuyết có quay về vị trí cũ hay không, có thể nàng đã đi rồi, người rời đi bây giờ chỉ là Thương Kỳ và Nghê Mạn thôi. Nhưng mà, dù thế nào thì cũng chỉ có một kết quả, các nàng chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

Mao Duyệt thừa dịp bầu không khí đang có phần hỗn loạn, thúc cô một cú nữa: "Cậu không ra ngoài đó thật hả? Nàng sắp đi rồi."

An Thường đột nhiên đứng lên, cúi thấp người, đi về phía cửa ra vào phòng chiếu. Ban đầu còn phải chú ý nên đi khá chậm, nhưng vừa ra bên ngoài thì cô chuyển sang chạy chậm.

Dù vậy, cô không biết mình cần phải chạy về nơi nào.

Trong tầm mắt cô, đừng nói là Nam Tiêu Tuyết, ngay cả bóng dáng của Thương Kỳ và Nghê Mạn cũng chẳng thấy đâu. Cô cứ chạy, đến một khu vực được dán bảng "Không phận sự miễn vào". Cô bước vào bên trong, mới nhìn thấy có một nhân viên của rạp đang đứng canh gác: "Này! Khán giả không được vào đây!"

"Tôi..."

Cô nên nói gì đây?

Nói là bản thân đang tìm Nam Tiêu Tuyết sao? Chính mình còn không dám chắc Nam Tiêu Tuyết có ở trong này hay không nữa.

Nói rằng cô quen biết Nam Tiêu Tuyết? Sợ là người ta nghe xong sẽ nghĩ cô bị điên mất.

Sự bối rối lo lắng tràn ngập, lồng ngực An Thường dao động liên tục, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Nghê Mạn. Nhưng bên kia không hề bắt máy. Lại gọi lần nữa, vẫn như cũ.

Sau khi bộ kịch kết thúc, Mao Duyệt đi ra sảnh lớn, phát hiện An Thường đứng ngoài cửa đợi mình.

"Cậu có tìm được nàng không?"

An Thường lắc đầu.

"Vậy cậu còn đứng ở đây là gì? Gọi cho nàng đi chứ!"

"Mình không có số của nàng."

"Hả?"

"Mình chỉ thêm tài khoản wechat của trợ lý nàng thôi, gọi thoại hai lần cũng không có ai nhận."

"Vậy, vậy..." Mao Duyệt nôn nóng: "Vậy bằng giá nào cũng phải tìm được nàng a! Mình đi tìm với cậu."

An Thường cười cười kéo tay Mao Duyệt: "Đi đâu tìm bây giờ?"

Vẻ mặt Mao Duyệt cũng đầy mê mang bối rối.

"Cậu thấy rồi đó, giữa mình và nàng chính là như vậy, nếu như nàng không đi tìm mình, thì mình cũng không có bất kỳ cách thức nào liên lạc được với nàng hết."

An Thường hơi cúi mặt xuống, buồn buồn nói: "Mình không thích cảm giác này."

"Rất không thích."

-----

Ahuhu dịch cái chương này, dù đã đọc qua rồi, đã quắn quéo qua rồi, nhưng lúc dịch vẫn cảm thấy rất rất rất mê, mê tới tự cảm thấy chính mình đang yêu luôn =)))) Rồi sau đó lại thực sự cảm thấy buồn buồn, kiểu không quá buồn bã đau khổ, chỉ là nỗi buồn nho nhỏ thôi. Ở giai đoạn này, cả hai đều cảm thấy lần nào cũng là lần cuối cùng, biết kết cục phải chia xa nhưng vẫn không nhịn được muốn lại gần người kia, muốn tận hưởng một chút khoảnh khắc bên người ta, dù sau đó sẽ là những phút giây lòng trống hoảnh chơi vơi, cho dù nhớ cũng không làm được gì. Vì có những người xứng đáng với mọi nỗi buồn của ta mà.

À, mấy đoạn có Mao Duyệt mình sẽ tự động bật mode hơi cợt nhả hề hề một chút, vì mình cần sự hề hước của ẻm bù lại cái không khí nặng nội tâm ít nói và chuyên tà lưa ám muội của hai vị kia =)))))

Halloween vui vẻ nhá! Tháng 11 gặp lại mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play