“Suy đi nghĩ lại, ta cảm thấy mình nhất định phải làm gì mới được.

Ban đầu, ta định mang những tấm ảnh này đến trụ sở chính của Minh Báo số 18 đường Gia Nghiệp.”

“Không nói có lẽ ngươi không biết, ta và chủ tịch Minh Báo là Tra tiên sinh là bạn thân.

Gần đây hắn đang chuẩn bị viết một quyển tiểu thuyết võ hiệp tên là Lộc Đỉnh Ký, chưa công bố chi tiết.

Chuyện này chỉ có mình ta biết.

Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi một chút.”

Thạch Chí Kiên miệng lưỡi dẻo quẹo, đồng thời tốc độ nói cực nhanh.

“Tra tiên sinh thích nhất là viết xã luận, văn phong sắc bén.

Ta nghĩ ngươi cũng đã biết điều này rất rõ ràng.

Ta vốn muốn đưa ảnh chụp cho hắn, để hắn giúp quý công ty diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, ta cảm thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Ngươi là đại ca tốt của tam thiếu, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ xử lý việc này cho tốt.

Cho nên ta mới đêm khuya đội mưa đến đây, mở rộng cửa lòng cùng ngươi cầm đuốc tâm sự.”

“Nếu hành động này của ta mạo phạm đến ngươi, dẫn đến ngươi hiểu lầm, ta mong Từ tiên sinh tha lỗi cho ta.” Thạch Chí Kiên nói xong, ôm quyền với Từ Thế Kiến, mặc kệ giọng điệu hay thái độ đều tràn ngập sự chân thành.

Từ Thế Kiến thật không biết câu nào của Thạch Chí Kiên là thật, câu nào là giả, câu nào nên tin, câu nào không nên tin, sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Thạch Chí Kiên thấy Từ Thế Kiến khó xử, thở dài nói: “Nhìn đại thiếu ngươi có vẻ như quân pháp bất vị thân.

Ta hiểu rồi.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên đưa tay gom những tấm ảnh chụp trên bàn.

“Khoan đã.” Từ Thế Kiến đưa tay ngăn lại: “A Kiên, ngươi là bạn của em trai ta, cũng là bạn của ta.

Mọi chuyện đều có thể thương lượng mà.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, hai tay thoát khỏi tay trái nắm đang nắm chặt của Từ Thế Kiến: “Nói hay lắm.

Ta thích nhất là loại bạn như đại thiếu ngươi.

Trọng tình trọng nghĩa, nghĩa khí ngút trời.”



Khi Thạch Chí Kiên từ tòa nhà vận tải đường thủy bước ra, bão tố bên ngoài đã ngừng.

Lúc này, trên con đường ẩm ướt bắt đầu có người đi đường.

Người bán hàng rong gánh hàng lớn tiếng hò hét chuyện buôn bán, mấy cậu bé đánh giày cũng bắt đầu dựng quầy, tiến hành đợt bán hàng đầu tiên trong đêm.

Còn có gái đứng đường mặt mày hớn hở câu dẫn đám nam nhân dâm đãng.

Cảnh sát vừa nãy chẳng thấy bóng dáng đâu không biết từ chỗ nào xuất hiện quơ gậy cảnh sát, quát lớn với những người đi đường không nghe lời: “Khốn kiếp! Fuck you! Đi đường không có mắt à?”

Thạch Chí Kiên đứng trước Đại Hạ Môn, hít một hơi thật sâu.

Bởi vì lúc này trước mặt hắn chỉ toàn là người.

Là người của Hồng Nghĩa Hải.

Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ đứng đầu, bên cạnh còn có Khổ Lực Cường, Phiên Thự Xương, Ách Tử Thắng, Đại Đầu Thành và Tiếu Nha Kiên đã kéo xe kéo cho hắn.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Thạch Chí Kiên, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ chờ hắn nói chuyện.

Thạch Chí Kiên cúi đầu đốt một điếu thuốc lá, sau đó ngẩng đầu phả ra một làn khói: “Xong rồi.”

Thạch Chí Kiên rút điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra hai chữ “xong rồi”, giống như một tiếng sấm rền với đám người Đại Thanh Hùng đang chờ đợi bên ngoài.

“Xong rồi? Đó là nói chúng ta tạm thời giữ được bến tàu.”

“Hồng Nghĩa Hải chúng ta có thể tham gia đấu thầu.”

“Tốt quá, Thạch tiên sinh vạn tuế.”

Lúc này, đám anh em Hồng Nghĩa Hải đồng thanh hô to.

Thấy bọn hắn nhiệt huyết sôi trào như vậy, Thạch Chí Kiên lập tức đưa tay ra hiệu mọi người bình tĩnh lại.

Mọi người thấy Thạch Chí Kiên còn có lời muốn nói, tạm thời đè nén hưng phấn trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, muốn xem hắn nói cái gì.

Thạch Chí Kiên cầm điếu thuốc chỉ xung quanh nói: “Cũng đã muộn lắm rồi, các ngươi nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy người khác.”

Không đợi đám người Đại Thanh Hùng le lưỡi, Thạch Chí Kiên đã nói một câu: “Thật ra ta còn một việc muốn tuyên bố.

Vừa rồi Từ đại thiếu gia đã nhận lời với ta, nói sau này sẽ giao bến tàu cho Hồng Nghĩa Hải chúng ta quản lý.”

Khi Thạch Chí Kiên nói những lời này, giọng điệu vô cùng bình thản, giống như đang nói đến một việc không quan trọng nhưng nghe vào tai đám người Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ lại giống như sấm sét bên tai.

Ý gì?

Không phải tạm thời giữ lại bến tàu mà là quản lý bến tàu.

Bến tàu Loan Tử sau này sẽ thuộc về Hồng Nghĩa Hải.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, khó tin nhìn Thạch Chí Kiên, ngay cả không khí cũng trở nên đông cứng.

Thạch Chí Kiên dùng đầu ngón tay gãi gãi đuôi lông mày, nhìn đám người Đại Thanh Hùng: “Các ngươi làm gì vậy? Tại sao tất cả lại nhìn ta? Ta biết mình rất đẹp trai nhưng ta không thích nam nhân.”

“Thạch tiên sinh, vạn tuế.”

“Thạch tiên sinh, nghĩa bạc vân thiên.”

Đại Thanh Hùng đi đầu hô một câu, lập tức tất cả người của Hồng Nghĩa Hải cùng nhau rống lên.

Tiếng rống kinh thiên động địa.

Nứt vỡ trời cao.

Đối với đám hán tử Hồng Nghĩa Hải thô kệch, phương thức biểu đạt cảm kích duy nhất của bọn hắn là nói ra lời trong lòng.

Nếu không có Thạch Chí Kiên, tối nay Hồng Nghĩa Hải sẽ mất đi bến tàu, mất đi bát cơm.

Hơn ngàn người Hồng Nghĩa Hải sẽ đói bụng, không còn nhà để về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play