Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên với Hào cà thọt: “Đủ hào khí! Ta thay mặt Lạc ca cảm ơn ngươi.”

“Trước đừng cảm ơn ta.” Hào cà thọt ném điếu thuốc xuống nện nhà khiến tàn lửa văng tung tóe, chống quải trượng đứng dậy: “Chờ ta gom đủ tiền rồi nói sau.”

Nói xong, Hào cà thọt quay người hô to với bên ngoài: “Đại Uy, Tế Uy, Xà Tử Minh, phàm là người sống đều vào đây hết cho ta.”

Rầm rầm rầm, rất nhanh trong phòng đã đầy ắp người.

Tất cả đều là đàn em của Hào cà thọt, là cốt cán của Nghĩa Quần.

Hai mắt Hào cà thọt phiếm hồng, đưa tay giật giật cà vạt, gần như rống lên: “Đi, trước mười hai giờ, cho dù lật hết toàn bộ Macao cũng phải gom cho lão tử đủ ba triệu.”

Khi nói lời này, gương mặt của Hào cà thọt có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.

Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Hào ca đã nói, bọn hắn cứ đi làm thôi.

Hào cà thọt tuyên bố mệnh lệnh xong, hắn quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, lần này ngươi chơi quá lớn rồi.

Đoán chừng ngay cả thanh tra Lôi cũng không biết ngươi chơi đến như thế.”

Thạch Chí Kiên không lên tiếng, chỉ đốt một điếu thuốc khác.

Hào cà thọt đã nói đúng, quả nhiên chuyện này là do một tay Thạch Chí Kiên tổ chức.

Một lần nữa, Hào cà thọt phải nhìn Thạch Chí Kiên bằng con mắt khác.

Dám bỏ ra sáu triệu đánh cược không phải là không có, nhưng Thạch Chí Kiên cầm tiền của người khác để thay đổi tương lai của người khác.

Quá dã man rồi.

Hào cà thọt không có văn hóa nhưng cũng biết cái gọi là mưu tính trong màn trướng có thể quyết định chiến thắng ngoài ngàn dặm.

So sánh lúc trước, lúc này Hào cà thọt chỉ cảm thấy trên đầu Thạch Chí Kiên xuất hiện một vòng ánh sáng.

Hào cà thọt nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, tay cầm quải trượng nổi lên gân xanh: “Thạch tiên sinh, lần này ta đặt cược ở cửa của ngươi.

Mặc kệ là Lôi Lạc hay là Ngũ Thế Hào ta, tất cả đều phải dựa vào ngươi.”

Thạch Chí Kiên hít sâu một hơi, tay kẹp điếu thuốc: “Tin ta đi, lần này chỉ có thắng chứ không có thua.”



Hơn mười giờ tối, Hào cà thọt muốn kiếm đủ ba triệu đô la Hồng Kông là chuyện khó đến cỡ nào.

Mặc dù Nghĩa Quần của bọn hắn có được một số sản nghiệp ở Macao, nhưng cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo.

Dù sao Macao là địa bàn của Thập Tứ K.

Có thể nói, trước đó Hào cà thọt đổi chi phiếu ba triệu tiền mặt của ngân hàng Standard Chartered cho Thạch Chí Kiên xem như đã dốc hết lượng tiền mặt của Nghĩa Quần rồi.

Nhưng bây giờ Hào cà thọt đâm lao phải theo lao.

Vì kiếm đủ tiền, đúng như hắn nói, chẳng những đập nồi bán sắt thế chấp sản nghiệp của Nghĩa Quần ở Macao ra ngoài, hắn còn vay thêm một triệu của trùm cho vay nặng lão lớn nhất Macao.

Cứ như vậy, toàn bộ đường phố Macao bị người của Nghĩa Quần chơi đến gà chó không yên.

Phí hết một tiếng đồng hồ mới gom đủ ba triệu.

Lúc này, Hào cà thọt đã sớm hao hết sức lực.

Nhìn ba triệu tiền mặt đã được sắp xếp ngay ngắn, hắn nhìn cũng không dám nhìn.

Đây đều là tâm huyết của hắn.

“A Kiên, không phải ta không tin ngươi.

Nhưng ba triệu này là thẻ đánh bạc cuối cùng của ta.

Cho nên, ta muốn đi cùng với ngươi.”

Hào cà thọt thật sự có chút không yên lòng.

Nếu việc này thất bại, Nghĩa Quần do một tay hắn sáng lập sẽ trực tiếp xong đời.

Cho nên, trong xưng hô hắn đã trực tiếp rút từ Thạch tiên sinh thành A Kiên, xem như rút ngắn quan hệ.

Thạch Chí Kiên cũng hiểu tâm lý của Hào cà thọt.

Hắn gật đầu: “Nếu Hào ca đã có hứng muốn đi xem náo nhiệt, vậy thì chúng ta cùng nhau đi.

Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng.”

“Cái gì?” Hào cà thọt thấy Thạch Chí Kiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, biểu hiện của hắn cũng căng thẳng hẳn lên.

Thạch Chí Kiên chỉ vào Hào cà thọt: “Ngươi đã hứa giúp ta chuẩn bị pháo hoa rồi mà.

Ngày mai ta phải khai trương nhà máy.”

Hào cà thọt im lặng.

Tổng cộng có ba chiếc xe.

Hào cà thọt và Thạch Chí Kiên ngồi chung một chiếc.

Lái xe đằng trước là Xà Tử Minh, nhưng lúc này hắn lái là chiếc xe chuyên dụng Mercedes-Benz của Hào cà thọt chứ không phải chiếc Volkswagen như trước đó.

Đối với Xà Tử Minh mà nói, tuy chiếc Mercedes-Benz dễ lái nhưng hắn lại nơm nớp lo sợ.

Nếu có chỗ nào bị trầy xước, Hào ca sẽ nổi trận lôi đình.

Nói cho cùng thì lái chiếc Volkswagen cũ vẫn thoải mái hơn.

Chạy theo đằng sau là hai chiếc Toyota bình thường khác.

Đại Uy và Tế Uy ngồi chung một xe, chiếc xe còn lại là của các anh em Nghĩa Quần khác.

Lần này Hào cà thọt đi theo Thạch Chí Kiên có vẻ hơi rầm rộ nhưng từ đó mới thấy được sự căng thẳng của Hào cà thọt đối với chuyện này.

Rất nhanh ba chiếc xe đã chạy đến sòng bạc Tân Hoa Viên.

Xà Tử Minh dừng xe, nhanh nhẹn từ trên xe bước xuống giúp mở cửa sau.

Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt ngồi bên cạnh với hắn chẳng khác nào tình nhân, giọng điệu bình thản: “Hào ca, làm phiền ngươi chờ trong xe một chút, để ta đi gặp Selena.”

Hào cà thọt nói với Thạch Chí Kiên: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ ta?”

“Tại sao Hào ca lại nói như vậy chứ?”

“Ngươi ghét ta bị què chân, không xứng đi gặp nữ nhân người nước ngoài kia sao?” Hào cà thọt níu lấy Thạch Chí Kiên không thả.

Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay của Hào cà thọt, cười nói: “Hào ca, ta đã hẹn gặp riêng Selena.

Hơn nữa, ngươi vào trong đó làm gì? Ngươi nghe không hiểu tiếng Anh, chúng ta nói cái gì ngươi cũng không hiểu.”

Thấy Hào cà thọt vẫn còn căng thẳng, Thạch Chí Kiên lại an ủi: “Yên tâm đi, mọi thứ đã có ta.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên chỉnh lại ống tay áo bị Hào cà thọt nắm lấy, cầm vali có chứa ba triệu đô la Hồng Kông quay người định đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play