Từ Thế Kiến sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ kim cương sáng bóng trên cổ tay.

“Thời gian vừa lúc.

Thú vị thật, nhưng ta rất hiếu kỳ vì sao ngươi lại mang tiền đến đây?” Từ Thế Kiến nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt tràn ngập sự nghiền ngẫm.

Thạch Chí Kiên cười nói: “Bởi vì thư ký Ngụy không nhận chi phiếu, ta không thể làm gì khác hơn là đích thân đưa đến cho ngươi.”

Từ Thế Kiến mỉm cười, dùng ngón tay gõ lên bàn: “Chi phiếu cũng là tiền, lại còn là chi phiếu của ngân hàng Standard Chartered, tại sao lại không nhận chứ? Đúng rồi, tiền này của ngươi đúng không? Ta nghe nói vị Trương tiên sinh của Hồng Nghĩa Hải rất keo kiệt.

Đừng nói là năm trăm nghìn, ngay cả năm mươi nghìn cũng chẳng muốn lấy ra.”

Trước khi đấu thầu, Từ Thế Kiến đã tìm hiểu rất kỹ về Hồng Nghĩa Hải.

Trong mắt của hắn, loại người như Trương Cửu Đỉnh là kẻ thất bại bị thời đại đào thải.

Ngay cả năm trăm nghìn cũng không dám lấy ra đọ sức, còn có tư cách gì để giữ bến tàu?

Thạch Chí Kiên gật đầu, đang định lên tiếng nói tiếp, nữ nhân viên chịu trách nhiệm tiếp đãi đã gõ cửa, mang hai tách café bước vào.

Từ Thế Kiến chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Đưa cho khách trước.”

Nữ hài đặt café trước mặt Thạch Chí Kiên và Từ Thế Kiến, sau đó ôm khay bước ra ngoài, khép cửa lại.

Từ Thế Kiến chờ nữ hài rời khỏi, chỉ vào tách café trước mặt: “Uống café đi.

Ta đặc biệt mang từ Ý về.

Ngươi là bạn của tam thiếu mới có thể được uống đấy.” Giọng điệu ngoài mặt thì thân thiết nhưng thật ra lại cực kỳ ngạo mạn.

Thạch Chí Kiên đang định lên tiếng, Từ Thế Kiến đã nói trước: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi và Hồng Nghĩa Hải có quan hệ như thế nào? Tại sao lại phải giúp bọn hắn thanh toán món tiền đặt cọc lớn như vậy?”

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Từ Thế Kiến chỉ toàn là chất vấn, khống chế cục diện.

Thạch Chí Kiên không nhanh không chậm bưng tách café lên nhấp một ngụm, hai mắt khép hờ giống như đang nhấm nháp từ từ.

Từ Thế Kiến chờ hắn trả lời, Thạch Chí Kiên lại ung dung thổi tách café rồi lại nhấm nháp một ngụn.

Từ Thế Kiến mỉm cười, ép thật mạnh tàn thuốc lá vào gạt tàn: “Thạch tiên sinh đúng không? Ngươi có biết thời gian của ta rất quý, đồng thời ta còn không có tính nhẫn nại không?”

Thạch Chí Kiên đặt tách café xuống, hai mắt nhìn thẳng Từ Thế Kiến: “Năm trăm nghìn đích thật là của ta.

Hồng Nghĩa Hải không bỏ ra nổi tiền.

Ta giúp đỡ một tay, không có vấn đề gì chứ?”

Từ Thế Kiến cau mày: “Không có, tiền là của ngươi, ngươi muốn xài như thế nào thì tùy ngươi.”

“Vậy ta đích thân đưa tiền cho ngươi cũng không thành vấn đề?”

“Không có, ngươi là bạn của em trai ta, ta cũng đã gặp ngươi một lần, cũng chẳng ảnh hưởng toàn cục.”

“Vậy ta mong ngươi giúp một chuyện.

Sau khi ngươi nhận năm trăm nghìn này, ngươi tiếp tục cho Hồng Nghĩa Hải nhận thầu bến tàu, không biết có vấn đề gì hay không?”

Từ Thế Kiến mỉm cười đứng lên, hai tay chống nạnh nhìn xuống Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói như thế nào? Ngươi chỉ là bạn của em trai ta, vì sao ta lại phải nể mặt ngươi? Bến tàu là của ta, ta muốn giao cho ai thì giao cho người đó.”

“Đại thiếu, ngươi có cần suy nghĩ thêm một chút hay không?” Thạch Chí Kiên không hề bị khí thế của Từ Thế Kiến áp đảo.

Từ Thế Kiến cười ha hả một tiếng: “Suy nghĩ? Vậy ngươi phải cho ta một lý do để ta suy nghĩ.”

Thạch Chí Kiên không nhanh không chậm rút một xấp hình từ trong ngực ra, ném xuống trước mặt Từ Thế Kiến: “Cái này có tính là lý do hay không?” Nói xong, hắn bưng tách café lên nhấm nháp lần nữa, không thèm để ý đến phản ứng của Từ Thế Kiến.

Từ Thế Kiến cúi đầu nhìn tấm ảnh.

Ban đầu hắn còn chưa nhìn thấy cái gì, hắn cho rằng Thạch Chí Kiên đang già mù sa mưa, nhưng lập tức sắc mặt của hắn thay đổi, vội vàng cầm lấy một tấm hình nhìn thật kỹ, sau đó cầm lấy tấm khác cẩn thận xem xét.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Từ Thế Kiến trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

“Sai, ta đến để kết bạn với ngươi.” Thạch Chí Kiên đặt tách café xuống, cũng đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng Từ Thế Kiến, giọng điệu chân thành.

“Đại thiếu, bởi vì ngươi là đại ca của tam thiếu, ta mới có thể đưa những tấm ảnh này cho ngươi.

Nếu nội dung của tấm ảnh lọt ra ngoài, đối với vận tải đường thủy Từ thị sinh ra ảnh hưởng như thế nào, hẳn ngươi rõ ràng hơn ta.”

Dừng một chút, Thạch Chí Kiên khống chế tốc độ nói: “Tất cả mọi người đều biết ngươi muốn tốt cho công ty, đã muộn như vậy mà còn tổ chức cuộc họp.

Đây là một minh chứng tốt nhất.

Tam thiếu cũng thường nói, ngươi làm người chăm chỉ, nhiều khi muốn ăn bữa cơm đoàn viên cũng không được.”

“Người giống như ngươi, ta thật sự rất khâm phục.

Nhưng cây thì phải có cành khô, công ty vận tải lớn đến như vậy, khó tránh khỏi xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh.

Quản lý Tăng buôn lậu lần này, ta nghĩ ngươi không biết.

Nếu ngươi biết, ngươi đã ngăn cản rồi.”

‘Nhưng chuyện đã phát sinh, ta làm bạn của tam thiếu cũng không thể trơ mắt xem như không có chuyện gì phát sinh.

Việc này gạt được nhất thời không gạt được suốt đời.

Huống chi hành động lần này của quản lý Tăng có tính phá hoại công ty vận tải đường thủy của các ngươi rất lớn.

Nếu không ngăn cản, khó tránh khỏi lưu lại hậu hoạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play