Những người đi đường chung quanh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, còn cảnh sát tuần tra thì cảnh giác nhìn về phía bên này, suy nghĩ xem có phải băng đảng nào tập trung làm loạn hay không, có cần gọi về tổng bộ xin trợ giúp hay không.

“Vừa rồi ta đã nói, đừng có lớn tiếng như vậy rồi mà.

Sợ người khác không biết ngươi tên Đại Thanh Hùng, giọng đủ lớn sao?” Thạch Chí Kiên oán trách Đại Thanh Hùng một câu.

Đại Thanh Hùng cười hắc hắc.

Thạch Chí Kiên liếc xuống chân của Đại Thanh Hùng, hắn đã mang lại chiếc giày bị rớt trước đó nhưng trên người dính đầy bùn do chạy trong trời mưa.

Đại Thanh Hùng thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Kiên ca, bây giờ ngươi muốn làm gì, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Bây giờ ta chỉ muốn ngươi làm hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, bến tàu còn có máy móc của ta cần vận chuyển đến Nguyên Lãng, ngươi hãy sắp xếp.

Đương nhiên, phí dỡ hàng sẽ không thiếu ngươi một đồng.”

Đại Thanh Hùng vung tay lên: “Kiên ca, sao ngươi lại nói như vậy? Những người như chúng ta chẳng có bản lĩnh gì cả, nhưng chúng ta có sức lực, việc bốc dỡ chuyên chở hàng hóa lại càng đứng nhất.

Ngươi cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ vận chuyển máy móc an toàn đến Nguyên Lãng.

Còn tiền vận chuyển, ngươi đừng nhắc đến.

Chúng ta cảm kích ngươi còn không kịp, nào có chuyện lấy tiền chứ?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, lại nói: “Chuyện thứ hai thì đơn giản thôi, ta đi thuyền mấy ngày liền, bây giờ chỉ muốn tìm một nhà tắm tắm một phát, đấm lưng cho đỡ mỏi rồi nằm trên giường ngủ một giấc.”

Lần này không đợi Đại Thanh Hùng lên tiếng, hai anh em Trần Kim Long và Trần Kim Hổ đã nói: “Việc này cứ giao cho chúng ta sắp xếp.

Đừng nói là tắm rửa đấm lưng, ngay cả giác hơi cũng còn được.”



Sáng hôm sau.

Trải qua một cơn mưa gột rửa, toàn bộ bến tàu Loan Tử trở nên tươi mát vô cùng.

Trong khoang thuyền, Tăng Văn Cử đang nằm trên giường vẩy nước hoa ngào ngạt, hai tay cầm một cây thánh giá làm bằng thạch anh tím, mở to mắt như ma cà rồng phương Tây, vểnh tai lắng nghe.

Bên ngoài rất ồn ào, hình như có rất nhiều người đang di chuyển đồ vật.

Tăng Văn Cử lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy, duỗi người giãn gân cốt một chút, hôn cây thánh giá trong tay để trấn áp cơn ác mộng, sau đó đứng dậy, xỏ giày vào bước ra ngoài kiểm tra tình hình.

Bầu trời bên ngoài trong xanh vô cùng.

Những con hải âu bay lượn trên đầu.

Bên dưới, một đám người đang vận chuyển mười chiếc máy cỡ lớn của Thạch Chí Kiên.

Tăng Văn Cử cau mày, bỗng nhiên ngửi được mùi rượu.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy là Quỷ Lão Thất Lưu Thất cầm trong tay chai rượu Whisky bước đến.

“Quỷ Lão Thất, mới sáng sớm mà đã uống rượu, ngươi không sợ bị sơ gan cổ chướng à?”

Mối quan hệ giữa Tăng Văn Cử và Lưu Thất không được tốt cho lắm.

Hắn khinh thường loại “nhị quỷ tử” này, cảm thấy “nhị quỷ tử” chính là loại tạp chủng chính thống.

Ngoài ra, mấy ngày qua Thạch Chí Kiên rất thân thiết với Lưu Thất.

Điều này lại càng khiến cho Tăng Văn Cử khó chịu hơn.

Lưu Thất cười hắc hắc: “Sơ gan hay không không quan trọng, có rượu uống thì cái gì cũng không bằng.”

“Đúng là không có thuốc chữa.” Tăng Văn Cử trừng mắt, rồi chỉ vào người vận chuyển máy móc bên dưới: “Đám người kia là người của Hồng Nghĩa Hải.

Bọn hắn đang làm gì vậy?”

Lưu Thất uống một ngụm rượu, phả ra hơi thở toàn mùi rượu: “Ngươi không có mắt sao? Đương nhiên là dỡ hàng rồi.”

“Dỡ hàng? Tên tiểu tử Thạch Chí Kiên còn chưa trả tiền, sao có thể để bọn hắn dỡ hàng chứ?”

“Thạch tiên sinh nói, hắn và tam thiếu đã bàn xong, phí vận chuyển chỉ thu có ba phần.

Hắn rất nhanh sẽ trả tiền.”

“Ha ha, nói đùa.” Tăng Văn Cử bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần: “Tam thiếu là ai chứ? Hắn chỉ là tam thiếu gia của nhà họ Từ, không phải quản lý nơi này.

Hắn nói thu ba phần là thu ba phần sao? Có hỏi qua ta chưa? Có hỏi qua Từ đại thiếu gia chưa? Thuyền hàng lớn như vậy, máy móc của bọn hắn chiếm hơn phân nửa, trên đường còn tốn tiền xăng, thuế, ăn uống ngủ nghỉ của thuyền viên.”

Lưu Thất nhìn Tăng Văn Cử khí thế hung hăng, nhịn không được cười nhạo: “Vậy ý của ngươi như thế nào?”

“Toàn bộ.” Tăng Văn Cử chỉ vào số máy bên dưới: “Mau giữ lại số máy này cho ta.

Ta phải thu toàn bộ số tiền của Thạch Chí Kiên.”



“Hắt xì.”

Thạch Chí Kiên mềm nhũn nằm trên giường lớn trong phòng trên lầu hai của Hoa Thanh Trì, không khỏi hắt hơi một tiếng.

Hoa Thanh Trì là một nhà tắm, cách tòa nhà vận tải đường thủy của tập đoàn Từ thị chỉ có mấy trăm mét.

Đây là tòa nhà hai tầng cũ kỹ, nằm trong khu Thủy Xa Quán từ lâu.

Thủy Xa Quán thật ra là trạm phòng cháy trước đó.

Nhân viên công tác ở đây được gọi Hỏa Chúc Quỷ.

Mỗi khi khu phố xảy ra hỏa hoạn, những Hoa Chúc Quỷ này sẽ tập trung lấy nước từ trong Thủy Xa Quán để cứu hỏa.

Bây giờ, một trạm cứu hỏa mới với trang thiết bị hoàn thiện hơn đã được thành lập ở Trung Hoàn, Thủy Xa Quán ban đầu nhập gia tùy tục đổi thành nhà tắm, đặt tên là Hoa Thanh Trì.

Tối hôm qua, Thạch Chí Kiên được anh em Trần Kim Long, Trần Kim Hổ đưa đến đây.

Vốn ông chủ nhà tắm này cũng xuất thân từ Hồng Nghĩa Hải, chỉ là sau này gặp được quý nhân kiếm được chút tiền, mua lại nhà tắm này, hơn nữa làm ăn còn không tệ.

Người Hồng Nghĩa Hải rất coi trọng nghĩa khí.

Ông chủ cũng là người có nghĩa khí.

Sau khi biết được chuyện gì xảy ra, hắn lập tức đối xử với Thạch Chí Kiên giống như khách quý trong khách quý, còn sắp xếp riêng cho hắn một căn phòng vip thật lớn, một sư phụ đấm lưng chuyên nghiệp và một nhân viên giác hơi.

Lúc này, trên lưng Thạch Chí Kiên nổi lên hai hàng vết nổi hình tròn màu xanh tím, trông có vẻ rất ẩm ướt.

Thạch Chí Kiên xoay người, vươn tay lấy một ít nước ở đầu giường để làm dịu cổ họng thì có tiếng gõ cửa.

Thạch Chí Kiên kêu một tiếng mời vào, chỉ thấy Đại Thanh Hùng xoa tay chạy vào nói: “Không xong rồi, Kiên ca.

Quỷ Lão Thất nhờ ta nói với ngươi một tiếng, cái tên khốn kiếp Tăng Văn Cử muốn thu hết tiền hàng vận chuyển đợt này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play