Wibu Sợ Xã Hội Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Trình Khai hòa hợp với nhân viên của mình cũng là điều hợp lý. Sleepwalker là một công ty trò chơi tiên tiến, nhân viên đều là những người trẻ tuổi yêu thích các loại game, nồng độ người mê 2D rất cao, thấy Trình Khai thì như hận đã gặp nhau quá trễ, không có chuyện gì để nói mới lạ!

Mà Khoa học và Công nghệ Chúc Phương là một công ty trí tuệ nhân tạo, chuyên về các giải pháp kinh doanh thông minh. Nói một cách đơn giản là áp dụng AI vào các tình huống thương nghiệp khác nhau. Về bản chất, nó cung cấp các sản phẩm và dịch vụ. So với nghiên cứu và phát triển công nghệ, phần kinh doanh cũng quan trọng không kém.

Hầu hết nhân viên trong văn phòng đều thích giao lưu cùng thể thao, hay thảo luận về các thương hiệu nổi tiếng và các chương trình tạp kỹ, đồng thời quan tâm đến việc nghiên cứu các quỹ và cổ phiếu, nơi giải trí thường thấy là sân tennis và quán bar. Yêu đương, kết hôn, sinh con xong mua xe, mua nhà, đó đều là những quỹ đạo cuộc đời mà bọn họ tán thành.

Nói tóm lại, hầu hết đều là người bình thường.

Tần Phương Luật cũng không dồn hết tâm trí mà che giấu tình yêu dành cho 2D của mình, nhưng anh không có tiếng nói chung với cấp dưới. Anh tuyển người chỉ nhìn năng lực, cũng quá lười để dành thời gian cho việc tiếp cận đến cái gì mà “ý chí đồng đội”.

Nhân viên làm việc cho anh, anh trả tiền cho bọn họ, cả hai đều không can thiệp vào lợi ích cá nhân của nhau. Tần Phương Luật chỉ cần tuân theo mối quan hệ làm thuê giấy trắng mực đen này là đủ.

Nếu hai năm qua tỷ lệ nghỉ việc không cao lên một chút, Tần Phương Luật sẽ không bao giờ nghĩ đến việc rút ngắn khoảng cách với cấp dưới của mình.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đây là lần đầu tiên Tần Phương Luật tham dự bữa tiệc liên hoan của nhân viên. Mọi người nhìn như đang trò chuyện thoải mái, thế nhưng thực ra lại đang âm thầm quan sát thái độ của giám đốc Tần.

Tất cả đều có phần hồi hộp.

Chu Hàn cởi mở, đứng dậy đầu tiên, cầm ly rượu lên, nói: "Giám đốc Tần, tôi mời anh một ly, anh cứ tùy tiện nhé."

Nguyễn Tồn Vân cảm thấy trong lòng như ớn lạnh, văn hóa bàn rượu tuy chậm nhưng đã đến rồi.

Lúc Tần Phương Luật còn chưa đến, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, cũng không có thái độ khuyến khích người ta uống rượu hay là ngừng uống. Nguyễn Tồn Vân còn cho rằng đây là bầu không khí của một công ty công nghệ mới nổi, nhưng cậu không ngờ là bởi do không có ông chủ ở đây.

Bây giờ có sếp ở đây rồi, nhân viên có lẽ không thể ngồi yên được.

Nguyễn Tồn Vân đột nhiên siết chặt chiếc cốc.

Tửu lượng của cậu chỉ ở mức trung bình, lúc say sẽ thường hay nổi cáu, chắc chắn không thể uống ở đây được. Cậu sợ sẽ tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ.

Thế nhưng, tất cả đều không ngờ đến, Tần Phương Luật giơ chiếc cốc mập lùn chứa đầy nước dưa hấu lên, tùy ý chạm vào chiếc ly dài của Chu Hàn, sau đó ngẩng đầu uống hết cốc nước dưới ánh mắt kỳ dị của mọi người.

"Cậu không cần uống, người một nhà không cần làm những thứ này." Tần Phương Luật hờ hững nói.

Nguyễn Tồn Vân im lặng, thả lỏng ngón tay đang nắm chặt ly rượu ra.

Mọi người xung quanh đều mỉm cười, bầu không khí thoải mái hơn hẳn.

Cuối cùng, Tần Phương Luật là người trả tiền, một đám người cơm nước no nê, bước ra ngoài reo hò vui vẻ.

Nên lái xe thì lái xe, nên chờ cũng đang chờ, Tần Phương Luật định đi bộ về phía bãi đỗ xe, nhìn thấy Nguyễn Tồn Vân đang cúi đầu lướt điện thoại, lộ ra một phần gáy trắng nõn, hiển thị trên màn hình là bản đồ hướng dẫn.

Đứa nhỏ này còn không biết về như thế nào.

Tần Phương Luật không biết mình bị làm sao, vậy mà lại hỏi cậu một câu: "Có cần tôi đưa cậu về không?"

Dường như cậu bé đã bị anh dọa, đôi mắt trong veo như nai con ánh lên vẻ hoảng sợ, thế nhưng ngay lập tức đã trở lại trạng thái bình tĩnh như thường.

Nguyễn Tồn Vân lễ phép mỉm cười: “Dạ không cần đâu ạ, cảm ơn giám đốc Tần. Tôi sẽ đi tàu điện ngầm về nhà, rất tiện.”

Nói xong cậu còn lắc điện thoại.

Tần Phương Luật nhìn thấy hai chiếc răng khểnh kia lóe lên, gật đầu, không nói gì nữa rồi rời đi.

Một mình đi lên tàu điện ngầm, Nguyễn Tồn Vân tìm một chỗ trống bên cạnh rồi ngồi xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Việc đầu tiên cậu làm khi về đến nhà chính là tắm, sau đó tự ném mình lên chiếc giường nhỏ êm ái, tiện tay cầm một cái gối ôm qua.

Cả người cậu đều không có chỗ nào không khó chịu, không phải mệt mỏi về thể xác, mà là kiệt quệ về mặt tinh thần.

Xã giao quả thực tốn quá nhiều năng lượng.

Mới ngày đầu tiên đi làm mà cậu tưởng như đã qua cả thế kỷ.

Nguyễn Tồn Vân đang nằm trên giường lướt di động, đột nhiên "oa" một tiếng, ngồi thẳng dậy, hất chiếc gối xuống đất.

Thầy Đản up bài mới rồi!

BALLS vừa đăng một bức ảnh chụp căn cứ bí mật, lối trang trí đầy màu sắc, tràn đầy năng lượng, những bức tường dán đầy các tấm áp phích, cùng với vẻ mặt tràn trề niềm vui của những khách hàng đến đây.

Chú thích vẫn ngắn gọn như thế: [Rất tuyệt.]

Vì đã cài đặt vào mục vô cùng quan tâm, vậy nên Nguyễn Tồn Vân đã đến từ rất sớm.

Bên dưới đã có một số bình luận, hầu hết đều là "Ahhhhhh, thầy Đản đã đăng mấy hoạt động thường ngày của mình rồi!!"

Nguyễn Tồn Vân bị mấy bình luận thu hút sự chú ý.

[Uầy, vậy bây giờ thầy Đản đang ở Thâm Quyến sao?]

[Tôi đang ở hiện trường!!! Thầy BALLS là người nào thế! Chắc hẳn là một mỹ nhân đúng không!!]

[Chết tiệt, tôi không những lấy được tranh vẽ có chữ ký mà còn được hít thở cùng một bầu không khí với thầy nữa, chết không hối tiếc // bình thản thăng thiên //]

Nguyễn Tồn Vân nhanh chóng để lại lời nhắn bên dưới: [ Aaaa, thầy thực sự đến đó rồi sao!!! ! Suýt chút nữa là tôi có thể đến đấy rồi huhuhu, đáng tiếc quá đi mất TAT]

Sau đó, cậu bấm vào acc weibo của người comment thứ ba kia, quả nhiên cậu nhìn thấy đối phương đã đăng tranh vẽ kèm chữ ký của thầy Đản lên trang đầu.

Nguyễn Tồn Vân giống như lữ khách trong sa mạc, đã ba ngày không có nước, nóng lòng ấn mở to tấm hình lên.

Bức tranh này vẽ một nhân vật sát thủ lạnh lùng, ngồi trên đỉnh một tòa nhà đèn neon, một chân buông thõng, tay trái cầm một khẩu súng bắn tỉa, mái tóc đen tung bay, nhìn xuống tất cả chúng sinh, một mình đứng ở trên cao, hết sức khinh cuồng.

Đường nét sắc sảo, phối cảnh chính xác tự nhiên, bầu không khí mạnh mẽ được phủ lên bức tranh khiến người ta không thể cảm nhận được kỹ năng vẽ thành thạo, mà chỉ cảm thấy rằng bức tranh này rất tự nhiên.

Nguyễn Tồn Vân nhìn mà rơi nước mắt, ngón tay không chịu được mà thả một đống lời khen ngợi: [Thầy Đản, thầy quả là thần, là thiên sứ đến cứu thế giới này ... Thứ cậu ấy đang cầm không phải là súng mà là mũi tên tình yêu bắn vào trái tim tôi, thứ thầy cầm trên tay càng không phải là bút, đó chắc chắn là kẹo que đâm trúng cõi lòng tôi đó. // rơi lệ //]

Nguyễn Tồn Vân bình luận xong, lưu hình về, lại phóng to lên để nhìn kỹ hơn. Chữ ký BALLS xinh đẹp ở góc dưới bên phải khiến cậu lại lần nữa xuyên thủng hàng phòng ngự.

Nếu không phải vì tiệc liên hoan của công ty thì chữ ký này có thể thuộc về cậu!

Nguyễn Tồn Vân đau lòng, mở khung trò chuyện của Từ Phi Phi: [Tức chết tôi rồi!!!! Thầy Đản cũng đến căn cứ bí mật! Cậu có nhìn thấy thầy trông như thế nào không?]

Phi quá đẹp trai: [Không biết nữa, tôi cũng vừa mới thấy bài này!!!]

Phi quá đẹp trai: [Thầy ấy lén đi một mình à?]

Tồn: [Ahhh, tức quá đi mất! Tất cả những gì tôi đánh mất tối nay chỉ là tranh vẽ có chữ ký? Không hề, cái tôi mất đi chính là cơ hội được gặp thoáng qua thầy Đản đó.]

Tồn: [Đây là cái giá của việc đi làm à QAQ]

Phi quá đẹp trai: [Cậu biết thầy trông ra sao không?]

Tồn: [Không biết nữa... Thậm chí cả giới tính tôi còn chẳng biết nữa là (*^*)]

Tồn: [Đúng rồi, tôi đi cũng vô dụng, dù sao cũng không nhận ra người ta huhu]

Phi quá đẹp trai : [Không!!! Tôi tin cậu, cái radar Đản Đản mãnh liệt của cậu hẳn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của thầy Đản, cũng sẽ chỉ dẫn cậu đến với thầy ấy!]

Nguyễn Tồn Vân đen mặt, radar Đản Đản ... cái quỷ gì thế!

Nguyễn Tồn Vân vừa than thở với Từ Phi Phi, lại vừa hâm mộ với cậu ta.

Tuy rằng Từ Phi Phi không rút được tranh vẽ có chữ ký, cũng không nhận ra thầy Đản, nhưng ít nhất cậu ta cũng ở cùng một phòng với thầy ấy.

Mà đêm nay, Nguyễn Tồn Vân lại chỉ ở cùng với đồng nghiệp cùng với sếp của cậu.

Thậm chí ngay cả một sợi tóc của thầy Đản cậu cũng không được thấy.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp