Wibu Sợ Xã Hội Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Tồn Vân bật điều hòa rồi điều chỉnh đến 22 độ. Sau khi tỉnh táo chút lại vùi cả người vào chăn và bắt đầu hồi tưởng lại về biểu hiện của mình trong ngày đầu tiên đi làm.

Cả ngày hôm nay cậu cũng chẳng làm công việc gì hẳn hoi, hơn nữa cậu vẫn còn rất xa lạ với các đồng nghiệp của mình, thậm chí tên và mặt của họ cậu còn chưa nhớ rõ. Liệu các đồng nghiệp có cảm thấy cậu chưa đủ tích cực và nhiệt huyết với công việc hay không? Trên bàn ăn, cậu còn trực tiếp hỏi tại sao Giám đốc Tần không thấy xuất hiện. Liệu đồng nghiệp có cho rằng cậu không biết điều, không biết trên biết dưới hay không?

Nguyễn Tồn Vân càng nghĩ lại càng lo lắng, nên quyết định nhắn tin cho Từ Phi Phi hỏi thăm tin tức: [Phi Phi, khi mới đến công ty cậu có lo lắng rằng biểu hiện của mình không được tốt không?]

Từ Phi Phi mất mười phút mới tiếp nhận thông tin và trả lời: “Không có đâu, biểu hiện của tôi rất hoàn hảo! Ô chết tiệt tại sao lại có zombie trốn sau chiếc rương chứ. Nào nhanh nhanh tôi sẽ bắn một phát rồi cứu người anh em.”

Sau đó là loạt tiếng súng liên tục phát ra từ trong game, cậu nghe là biết Từ Phi Phi đã hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi này rồi.

Nguyễn Tồn Vân bị tên ngốc này chọc cười nên vui vẻ hơn nhiều, quyết định không làm phiền cậu ta nữa mà cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trước khi ngủ, Nguyễn Tồn Vân lại lấy mấy mấy bức tranh có chữ ký của thầy Đản vẫn còn ra xem đi xem lại rồi mới bình yên chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tồn Vân đến công ty với đôi giày cổ thấp, kiểu tóc nhẹ nhàng trẻ trung để lộ ra cái trán láng mịn và vành tai trắng nõn với một chiếc khuyên nho nhỏ lấp ló sau tóc đen.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đồng nghiệp tiểu Môi bất ngờ nói to: “Tiểu Vân mặc quần áo bình thường trong quá trẻ rồi, tràn ngập hơi thở thanh xuân như chưa tốt nghiệp trung học vậy?”

Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Có lẽ vì hôm qua mọi người đã cùng nhau ăn tối và cũng đã hiểu nhau hơn một chút nên dần trở nên thoải mái.

Một nữ đồng nghiệp khác lại nói lộ đầy vẻ ghen tị: “Tiểu Vân nhìn thật giống bé trai nhỏ, bà già như dì hâm mộ lắm đó.”

Lập trình viên nam ngẩn ngơ nhìn Nguyễn Tồn Vân thở dài: “Ôi, nhớ năm đó, tôi cũng là…”

“Thôi đi! Kể cả có quay trở về 30 năm trước anh cũng không thể có bộ dạng trẻ trung non nớt như vậy.” Tiểu Môi chống nạnh bắt bẻ.

Hai người kéo nhau ra chỗ khác đấu khẩu, Nguyễn Tồn Vân ngượng ngùng cười cười rồi trở về vị trí của mình. Cậu hít thật sâu, ấn mở nút nguồn để bắt đầu một ngày làm việc.

Nguyễn Tồn Vân luôn mang khuôn mặt như em bé với đường nét mềm mại, chiếc cằm nhọn tinh tế và đôi mắt to đen láy dường như mỗi lần chớp lại có những tia sáng lấp lánh.

Người ta vẫn khen ngợi vẻ đẹp của cậu kể cả khi cậu còn nhỏ. Không phải kiểu xinh đẹp như yêu nghiệt muốn câu hồn đoạt phách mà giống như chú hải cẩu nhỏ xinh làm cho người ta không kiềm được mà muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn.

Vì vậy khi Nguyễn Tồn Vân cosplay nhân vật Lolita thì không có ai nhận ra cậu là con trai cả, thận chí về sau khi cậu cosplay nhân vật nam lại có một người bạn bình luận: [Khí chất này nhất định là nữ!]

萝莉: Lolita là một tiểu văn hóa thời trang từ Nhật Bản chịu ảnh hưởng rất lớn từ quần áo và phong cách thời Victoria từ thời Rococo. Một đặc tính rất đặc biệt của phong cách thời trang Lolita là tính thẩm mỹ của sự dễ thương.

Tuy nhiên Nguyễn Tồn Vân lại thường xuyên không để lộ cảm xúc ra ngoài, luôn giữ thái độ nhàn nhạt kết hợp cùng với vẻ đẹp mỹ mạo của cậu lại giống như thêm vài lát chanh chua nhẹ vào soda dâu khiến cho người ta càng khó tiếp cận.

Thời gian nói chuyện phiếm rất nhanh đã kết thúc, nơi làm việc rơi vào im lặng chỉ còn lại tiếng gõ phím liên tục.

Nguyễn Tồn Vân xem email thì thấy 11 giờ sáng nay có cuộc họp của tất cả thành viên Bộ phận Kỹ thuật mà người chủ trì là Tần Phương Luật.

Giờ đã là mười giờ rồi mà bàn của Giám đốc Tần vẫn còn trống không.

Thời gian trôi rất nhanh đến mười một giờ, Tần Phương Luật chậm rãi đi tới với một thân âu phục sang trọng.

Nguyễn Tồn Vân có thể cảm thấy bầu không khí nhanh chóng trở nên nghiêm túc, các đồng nghiệp bên cạnh cũng lập tức ngồi thẳng lưng, Nguyễn Tồn Vân cũng không khỏi tự động ngồi thẳng lưng.

Tần Phương Luật giống như một thầy chủ nhiệm nghiêm khắc.

Tần Phương Luật nhìn không chớp mắt bước qua thảm đi đến gần bàn làm việc để lấy túi làm việc của mình rồi lại rời đi.

Bầu không khí theo đó cũng dịu lại rất nhiều.

Khi quay lại, Tần Phương Luật đã mặc áo sơ mi ngắn tay màu đen cùng quần jean nhìn nhẹ nhàng điềm tĩnh mà sảng khoái như anh trai nhà bên.

‘Anh trai nhà bên’ đặt bộ âu phục xuống và nói ngắn gọn: “Mọi người, hẹn gặp lại ở phòng họp.”

Mọi người bắt đầu tụm năm tụm ba lục tục di chuyển đến phòng họp. Tần Phương Luật là người đi đầu tiên, trợ lý và quản lý dự án nhanh chóng đuổi theo anh giống như tranh thủ từng giây từng phút để thảo luận về dự án lần này.

Chị Rain nhìn Nguyễn Tồn Vân nói: “Tiểu Vân, nhớ mang theo sổ ghi chép và chỉnh lại biên bản cuộc họp trong hôm nay trước khi tan làm.”

Nguyễn Tồn Vân đáp một tiếng: “Được ạ.”

Phòng họp giống như một giảng đường, có màn hình khổng lồ che kín hai tầng. Tất cả thành viên của Bộ phận Khoa học và Công nghệ đều ngồi bên dưới.

Tần Phương Luật đứng trên bục, ăn mặc giản dị, tư thế thoải mái nhưng lại đi thẳng vào vấn đề chính: “Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây. Hôm nay tôi sẽ triển khai những vấn đề gốm tổng kết giữa năm của Bộ phận Khoa học và Công nghệ đồng thời khái quát kế hoạch công tác nửa cuối năm.”

Có rất nhiều lãnh đạo công ty lúc họp chỉ lải nhải tám chuyện bánh nướng cũng thành tròn, cả hai giờ đồng hồ không có bất cứ nội dung nào thật sự hiệu quả, lãng phí thời gian và sức lực.

Còn Tần Phương Luật thì hoàn toàn khác biệt, vừa mới bắt đầu đã đi thẳng vấn đề không nói nhảm lung tung. Nói hai, ba câu tổng kết thành tích nửa năm qua đã đạt được cùng kết quả nghiên cứu khoa học. Trình bày số liệu rõ ràng, khẳng định là thành tựu lớn nhưng chưa đủ, đồng thời phân tích tình hình phát triển trên toàn thế giới. Cuối cùng xác định mục tiêu cho nửa cuối năm, cụ thể và chi tiết đến từng tổ nhóm.

Tần Phương Luật nói năng trau chuốt, logic, thậm chí rất ít quay lại xem PPT, dường như anh nắm rõ tất cả những số liệu phức tạp vậy.

PPT: bảng trình chiếu, kiểu PowerPoint

Anh nói với tốc độ khá nhanh, Nguyễn Tồn Vân phải dồn hết tinh lực, vô cùng tập trung mới có thể chắc chắn là mình không bị tuỵ lại, không theo kịp mọi người.

Đôi lúc sẽ có người giơ tay muốn đặt câu hỏi, Tần Phương Luật đều dừng lại giảng giải thật ngắn gọn, dễ hiểu rồi mới tiếp tục. Sau đó lại linh hoạt lồng ghép những vấn đề đã nếu trước đó vào các phần thuyết trình tiếp theo.

Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, bản ghi chép đã đầy các lưu ý, điểm quan trọng.

Nếu như trước khi họp thái độ của Nguyễn Tồn Vân đối với người cấp trên này hầu hết là ‘e sợ’ thì bây giờ đã hoàn toàn bị sự ‘nể phục’ chiếm lĩnh, thậm chí còn cảm thấy khoảng cách rất xa giữa cậu và anh.

Dáng vẻ ung dung tự tại, hào phóng và điềm tĩnh, mạnh mẽ đầy khí chất, đây đều là những điều mà cha mẹ mong Nguyễn Tồn Vân sẽ có sau này. Nhưng đáng tiếc thay, cậu chật vật suốt hai mươi năm vẫn chỉ là một người rụt rè sợ xã hội.

Khi còn đi học đại học mỗi lần lên trên bục giảng thuyết trình thì đầu óc luôn trống rỗng, phải dựa vào bản nháp dài ngoằng được chuẩn bị rất lâu từ trước mới miễn cưỡng vượt qua, đương nhiên không thể có được phong thái ‘ung dung tự tại’ như mong muốn.

Nguyễn Tồn Vân nghĩ ngợi Tần Phương Luật chắc hẳn là người vô cùng hoàn hảo trong mắt bố mẹ cậu.

Nguyễn Tồn Vân mặc dù thuyết trình không tốt, nhưng ghi chép lại rất ổn. Không mất quá nhiều thời gian đã hoàn chỉnh bản ghi chép nội dung cuộc họp và gửi cho chị Rain.

Thật ra thời gian đi làm trôi rất nhanh hơn so với tưởng tượng của Nguyễn Tồn Vân rất nhiều. Viết lách, ghi chép tắt tắt mở mở một chút đã trôi qua năm ngày.

Buổi chiều ngày thứ sáu, cả văn phòng có một chút không khí lao xao, phấn khởi, bầu không khí vui vẻ của cuối tuần đã tràn ngập khắp phòng.

Vừa hết giờ làm, có người nóng nảy quẹt thẻ rời đi luôn, khắp nơi vang lên tiếng bàn ghế va chạm vào nhau.

Nguyễn Tồn Vân thầm phấn khích, trái tim cậu đã bay thật xa đến ngôi nhà nhỏ tiện nghi và yên tĩnh, nơi có máy tính, điều hòa và kem. Cậu và Từ Phi Phi sẽ đến thiên đường 2D chơi cả ngày, cuối tuần quá tuyệt vời đúng như nguyện vọng.

“Tiểu Vân, ngày mai có muốn chúng tôi đi qua nhà đón cậu không?” Chu Hàn đang thu dọn đồ đạc ở sát vách quay sang hỏi.

Nguyễn Tồn Vân không hiểu đang nói cái gì: “Hả, có chuyện gì vậy?”

Chu Hàn cười nói: “Không phải hôm nọ khi ăn cơm tối chúng ta đã hẹn đi chơi bowling sao, nhà cậu có xa không?”

Nguyễn Tồn Vân cảm thấy cả người rét run, vậy mà cậy lại quên mất chuyện này.

“Không xa lắm, tôi có thể tự đi được.” Nguyễn Tồn Vân cố gắng nở một nụ cười không quá gượng ép.

“Được thôi.” Chu Hàn cười tươi như hoa, phất phất tay rời đi: “Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai nhé! Rất đáng mong chờ đó!”

Vậy là đêm thứ sáu tốt đẹp, Nguyễn Tồn Vân đau đớn từ chối khám phá trò chơi mới cùng Từ Phi Phi để dành cả đêm lên mạng học cách chơi bowling, yêu cầu quần áo hay quy tắc ứng xử sao cho phù hợp.

Thứ bảy đúng là cực hình, thời gian trôi còn chậm hơn cả tuần.

Lúc đầu chỉ thấy xuất hiện mấy nhân viên nam trong văn phòng, Nguyễn Tồn Vân vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó. Kết quả ở quán bowling lại gặp những người quen thuộc công ty khác, hai nhóm bắt đầu tham gia vào một cuộc trao đổi về việc kinh doanh, chơi bowling như Thái Cực quyền. Bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, cũng trống trải lạ thường.

Nguyễn Tồn Vân thật sự muốn bỏ trốn, nhưng đối phương thấy có người mới thì lần lượt tiến đến bắt tay làm quen Nguyễn Tồn Vân, vỗ vỗ vai cậu nói mấy thứ: “Đúng là vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai!” hay “Tương lai nhất định rất đáng gờm!” hay “Công ty mấy người có một lớp trẻ thật chất lượng.”

Lần này muốn trốn cũng không thể trốn được, Nguyễn Tồn Vân cười nhiều đến mức cơ mặt cứng đờ, sau lưng cũng xuất hiện mộ tầng mồ hôi mỏng.

Về đến nhà đã là mười giờ tối, Nguyền Tồn Vân mệt đến mức như chú cún sắp chết, thanh HP hoàn toàn về 0.     

HP值: Giá trị HP hay Hit Points; Health Points- thanh sức khỏe (thuật ngữ trong game)    

Hai ngày nghỉ cuối tuần quý giá cứ như vậy trôi qua thật vô ích!

Nguyễn Tồn Vân thề với chính bản thân mình, nếu cậu còn nhận bất cứ lời mời đi chơi thể thao nào từ đồng nghiệp thì cậu chính là đồ con lợn.

Chủ nhật, Nguyễn Tồn Vân mặc chiếc áo phông chữ T đã cũ cùng quần đùi rộng rãi, tự do thoải mái như đang bay lượn.

Mở cửa Căn cứ bí mật, nhìn thấy xung quanh toàn là truyện tranh cùng mèo nhỏ thong thả bước loanh quanh, Nguyễn Tồn Vân cảm thấy như mình đã trở về đúng nơi mà cậu thuộc về.

Tiệm này không tệ chút nào, từ phong cách trang trí, bố cục cho đến bầu không khí, thật sự không thể chê vào đâu được.

Nguyễn Tồn Vân lấy tấm thẻ giảm giá một nửa mà Từ Phi Phi rút được, gọi cả bàn đồ ăn. Sau đó ôm một chú mèo Anh lông ngắn lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.

Từ Phi Phi chân thành nói: “Vân nhi, tôi quả thực rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu.”

“Tôi không sao cả, tôi vẫn cảm thấy rất ổn.” Nguyễn Tồn Vân mỉm cười, tâm hồn vàng kim của cậu như đang lơ lửng trên không trung: “Đồng nghiệp của tôi hiền lành an tĩnh, cấp trên cũng rất gần gũi, công ty thật sự rất tuyệt vời.”

Từ Phi Phi run rẩy: “Cậu cười trông sợ quá đấy.”   

Nguyễn Tồn Vân thở dài: “Tôi thấy hình như mình không phù hợp với công ty này.”

Từ Phi Phi bất ngờ vỗ lên lưng Nguyền Tồn Vân, chỉ kém chút nữa là đánh cậu muốn nội thương: “Chờ một chút, chờ một chút, nếu bây giờ cậu bỗng nhiên nghỉ việc thì một chút tiền lương cũng không được! Này đừng quá xúc động!”

Nguyễn Tồn Vân bị cậu ta đánh cười nấc: “Tôi không hề có suy nghĩ muốn nghỉ việc, chỉ là mấy việc ăn uống chào hỏi xã giao quá mệt mỏi.”

Từ Phi Phi xiên một viên thịt bỏ vào miệng: “Không phải là đang đưa cậu đến thiên đường 2D sao? Đọc mấy tập mấy, ăn đồ ngon, vuốt ve mèo nhỏ là lập tức phục hồi toàn bộ sức lực!”

“Nhưng tôi chỉ có một ngày để nghỉ ngơi, tinh thần đã bị bào mòn rất nhiều, cả một ngày này cũng không thể nạp đầy máu được.” Nguyễn Tồn Vân trưng ra khuôn mặt hết sức đau khổ.

Đang nói chuyện, điện thoại của Nguyễn Tồn Vân vang lên âm thanh thông báo.

Tin nhắn mới hiện trên giao diện điện thoại di động: [BALLS người bạn đặc biệt chú ý đã đăng một Weibo mới! Mau mau đến xem thôi!]

 Hai mắt Nguyễn Tồn Vân phút chốc sáng rực, không thể chờ đợi gì nữa nhanh chóng ấn mở.

“Oa, là truyện tranh, thầy Đản cập nhật truyện tranh mới! Lần vẽ truyện tranh trước cũng đã lâu lắm rồi!” Nguyễn Tồn Vân đưa điện thoại đến trước mặt Từ Phi Phi lắc lắc khoe khoang, khóe môi nhếch cao.

Từ Phi Phi cười muốn chết: “Thầy Đản chính là thuốc giải của cậu, chỉ cần một giây là có thể hồi phục đầy thanh máu của cậu.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp