Wibu Sợ Xã Hội Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Tồn Vân gắp một miếng thịt bò béo ngậy, cho vào nồi súp đỏ đang sôi, mười giây sau cậu lấy ra, chấm vào nước sốt mè rồi đưa vào trong miệng, nhấm nuốt.

Cậu lặng lẽ ăn, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Tuy nhiên, các đồng nghiệp không cho Nguyễn Tồn Vân cơ hội này, chị Rain môi đỏ hồng, lớn tiếng điểm danh: "Đồng nghiệp Nguyễn, đừng chỉ mải ăn thế chứ, em có thắc mắc gì thì cứ hỏi với mọi người ở đây này, hoặc kể chuyện về chính em cũng được đó."

Cậu nhớ lại cái thời cấp 3 oái ăm của mình, giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên gọi mấy cô cậu học sinh lên trên bục giảng trả bài, Nguyễn Tồn Vân cảm giác ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, dựng hết toàn bộ tóc gáy.

Nguyễn Tồn Vân không muốn nói về bản thân, trong chốc lát cũng không nghĩ ra được chủ đề gì thú vị, cuối cùng bèn thốt ra câu hỏi mà mình đã suy nghĩ hồi lâu: “Tối nay giám đốc Tần bận việc gì nên anh ấy mới không đến ạ?"

Các đồng nghiệp đều ngạc nhiên, không ngờ người mới đến có gương mặt trẻ thơ này lại hỏi tung tích của sếp tổng, hơi có phần vượt quá giới hạn.

Nguyễn Tồn Vân hỏi xong bèn hối hận. Nãy giờ cậu vẫn đang đấu tranh suy nghĩ xem Tần Phương Luật với Đầu Tam Giác có phải đều là một không, bất giác lỡ miệng.

Chị Rain vẫn bình tĩnh, mỉm cười giải thích: “Giám đốc Tần bộn bề nhiều thứ, rất hay tập trung vào công việc, cũng không bao giờ tham dự các buổi họp mặt của cấp dưới, nên hôm nay anh ấy không đến cũng là chuyện bình thường. Tiểu Nguyễn, em muốn biết thêm về sếp mình à?"

Chủ đề chính của câu chuyện cứ thế mà chuyển sang Tần Phương Luật, lén lút trêu chọc ông chủ nhà mình cũng là chuyện bình thường. Chẳng bao lâu sau, mọi người trong bữa tiệc đều bắt đầu chia sẻ giai thoại của Tần Phương Luật.

"Dù sao cũng đi lên từ hai bàn tay trắng, đối với giám đốc Tần thì Chúc Phương cứ như con trai anh ấy vậy, quan tâm nhiều thế nào thì khỏi phải nói."

"Đúng đúng đúng, trước kia tôi từng tăng ca đến mười giờ tối, giám đốc Tần vậy mà vẫn ngồi ở bàn làm việc, việc gì cũng tự làm lấy.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Nhưng đừng có mà tưởng giám đốc Tần là người lúc nào cũng chỉ biết công việc. Lần trước tôi cùng anh ấy đi gặp một khách hàng lớn, giám đốc Tần vậy mà chơi golf cực đỉnh, dễ dàng phóng khoáng mà một cây vào lỗ. Đã vậy còn trò chuyện với người ta về rượu vang đỏ hay xe thể thao gì đó nữa, khách hàng vô cùng hài lòng, ký hẳn 3000 đơn."

"Chậc, đâu chỉ đưa thêm đơn đặt hàng? Cũng có rất nhiều khách hàng lớn đưa con gái mình đến chỗ giám đốc Tần đó, nhưng chắc giám đốc cũng đã sớm là hoa có chủ ấy, thế nên đều từ chối."

Nghe một lúc, dáng vẻ Tần Phương Luật dần định hình trong đầu Nguyễn Tồn Vân.

Một doanh nhân trẻ, siêng năng, giàu có, sở thích thượng lưu, trưởng thành, sống nội tâm. Thoạt nhìn có vẻ là người thành đạt với ánh hào quang vàng son chói lọi, là kiểu nhân vật nam chính điển hình trong mấy bộ tiểu thuyết thuộc dạng bá đạo tổng tài, chẳng hề có điểm gì chung với những trạch nam đến các lễ hội để chơi cosplay.

Nguyễn Tồn Vân yên tâm, chí ít cậu cũng không bị lộ.

Mọi người trò chuyện một lúc, sau đó có người lại chuyển đề tài về Nguyễn Tồn Vân: "Tiểu Nguyễn, còn cậu thì sao? Bình thường thích chơi cái gì?"

Mọi người vẫn còn nhớ chuyện sáng nay, Nguyễn Tồn Vân nói cậu thích vận động.

"... Chạy bộ ạ." Nguyễn Tồn Vân chọn cái an toàn nhất.

Điện thoại di động của chị Rain đột nhiên vang lên. Cô nhìn ID người gọi, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chợt lộ vẻ kinh ngạc.

"Alo, giám đốc Tần ạ ... vâng, chúng tôi đang ở quán lẩu, vâng vâng ... Được ạ."

Cô cúp điện thoại, ngạc nhiên nói: “Giám đốc Tần nói sẽ đến ăn tối với chúng ta, năm phút nữa sẽ tới đây."

Trên bàn như nở hoa vậy, mọi người liên tục nói "Trời ơi", "Hôm nay giám đốc Tần sao vậy", "Ây ây dọn chỗ đi", "Gọi thêm món nữa chứ".

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Nguyễn Tồn Vân kiểm tra điện thoại.

Cách đây vài phút, Từ Phi Phi đã gửi cho cậu tin nhắn: [Rút thưởng sắp bắt đầu!!!!]

Tim Nguyễn Tồn Vân đập như trống, tiếng ồn ào bên tai hạ xuống như thủy triều, hoàn toàn biến mất. Cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Cậu không ngần ngại mà ngẫm nghĩ, làm ơn đó, xin Từ Phi Phi giúp cậu rút trúng tranh ký vẽ của thầy Đản đi!

Nguyễn Tồn Vân làm mới giao diện, không để lại dấu vết. Đột nhiên, điện thoại của cậu khẽ rung lên, Từ Phi Phi gửi đến một loạt dấu chấm than.

[Chết tiệt!!! Bàn tay vàng của tôi đúng là quá tuyệt vời!!! Trúng rồi, tôi trúng rồi!!!]

Tim như thắt lại, Nguyễn Tồn Vân thậm chí còn không để ý rằng có người đẩy cửa phòng ra.

Vào thời khắc như ngàn cân treo sợi tóc, Từ Phi Phi tuyên bố câu trả lời..

[Cậu đoán xem tôi trúng cái gì? Ten ten ten tèn, phiếu giảm nửa giá của 'Căn cứ bí mật', hiệu lực trong nửa năm đó, lucky~]

Nguyễn Tồn Vân muốn đánh người, vô cùng muốn.

Cậu vừa tức giận vừa tiếc nuối ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Tần Phương Luật.

...Ừm...

Tần Phương Luật vội vàng đi tới quán lẩu, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Những người khác đều ưu nhã dè dặt mà ngồi ngay thẳng, chỉ có đứa nhỏ mới đến kia, rõ ràng trông đẹp như búp bê vậy, thế nhưng chiếc cằm nhỏ lại căng cứng, khóe môi hơi mím lại, đôi mắt to tròn đầy vẻ lạnh lùng tức giận, nhìn chằm chằm vào anh như một chú hải cẩu nhỏ đầy giận dữ.

Tần Phương Luật im lặng.

Khả năng quản lý của anh thực sự tệ đến thế à? Người mới đến có lẽ đang đầy bất mãn với anh cũng nên.

Lúc Tần Phương Luật đến, bầu không khí trong bàn càng trở nên dè dặt hơn.

"Mọi người cứ nói chuyện của mình, đừng bận tâm đến tôi." Tần Phương Luật cũng không chê nồi nước lẩu chỉ còn hơn nửa, cầm đũa gắp thịt vào nồi nấu.

Nãy đang nói cái gì ấy nhỉ...

Một đồng nghiệp cười hỏi: “Vậy đồng nghiệp Nguyễn có thích leo núi không?”

Nguyễn Tồn Vân im lặng đặt đũa xuống: “Thỉnh thoảng em sẽ đi, không khí trên đấy cũng khá là trong lành."

Đồng nghiệp rất tán thành, lại hỏi Nguyễn Tồn Vân từng đến núi nào, cậu cũng đáp lại từng cái.

Đề tài cứ vậy mà mở rộng đến những địa điểm du lịch thích hợp cho chuyến du lịch mùa hè. Vì Nguyễn Tồn Vân nói mình thích đi du lịch, vậy nên cậu vẫn phải tham gia vào cuộc trò chuyện, tâm sự có qua có lại với cả bàn.

Nguyễn Tồn Vân không ghét đi du lịch, thế nhưng cậu vẫn thích ở nhà hơn.

Nói xong chuyện du lịch, mọi người bắt đầu bàn về những món ăn mới của một nhà hàng phương Tây nào đó, các trận bóng NBA cùng trung tâm mua sắm mới mở, toàn bộ đều là chủ đề mà giới trẻ bình thường thấy hứng thú.

Nguyễn Tồn Vân cố gắng hết sức để tỏ ra nhiệt tình, đôi lúc lại phụ họa một câu, cũng thỉnh thoảng khiến mọi người bật cười nữa.

Thực ra thì, có rất ít người biết đến chuyện Nguyễn Tồn Vân là người sợ xã hội. Các bạn cùng lớp thời đại học đều nói cậu là "Mặt trẻ con tính lạnh lùng", rất dễ thương, thế nhưng không thích nói chuyện với người khác, cảm giác là loại lạnh lẽo cô quạnh. Nguyễn Tồn Vân bị oan, chỉ là cậu không biết thể hiện mấy vẻ ngại ngùng cùng hoảng loạn lên trên mặt mà thôi, đây là kĩ năng cậu đã tập luyện từ nhỏ.

Cho dù trong lòng cậu có đang muốn thoát khỏi đám đông, muốn ở một mình đến thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn có thể duy trì phép xã giao trên mặt, tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Nghe nói ở bờ sông mới mở một quán bowling đó, mọi người có muốn đi thử không?"

Người vừa lên tiếng là Chu Hàn, cùng một bộ phận với Nguyễn Tồn Vân, là một chàng trai trẻ nhiệt tình, đeo kính, phù hợp với khuôn mẫu của quần chúng về lập trình viên. Anh có nhiều sở thích khác nhau, rất muốn khám phá những điều mới mẻ như các địa điểm thể thao trong thành phố.

Có mấy người giơ tay nói: "Cuối tuần sau tôi đi được." Chu Hàn vui vẻ quay sang Nguyễn Tồn Vân: "Tiểu Nguyễn có đến không? Không biết chơi cũng không sao, để tôi chỉ cho."

Cố gắng đừng trốn tránh các hoạt động tập thể, Nguyễn Tồn Vân vẫn hiểu nguyên tắc đơn giản này ở nơi làm việc.

Cậu là người mới, hẳn là các tiền bối cũng có lòng mời, Nguyễn Tồn Vân kiên trì đến cùng, gật đầu, bày tỏ dáng vẻ rất háo hức.

Tần Phương Luật nhìn thấy Nguyễn Tồn Vân mỉm cười, lộ ra hai cái răng mèo, trong mắt dường như có ngôi sao đang tỏa sáng.

Tần Phương Luật bèn giật mình, dường như đây lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu bé mới đến này cười.

Xem ra Nguyễn Tồn Vân thực sự thích thể thao, vẻ chờ mong đều viết hết lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn này cả.

Lại là một thiếu niên nhiệt huyết thiết tha với đời, Tần Phương Luật nghĩ.

Ngay sau đó, trong lòng anh dâng lên một cảm giác cô đơn lạ lùng hiếm thấy.

-- Trong một công ty lớn như vậy, lại không tìm ra được một wibu thứ hai nào khác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp