Nguyễn Tồn Vân kéo tủ quần áo ra, một luồng hơi nồng đậm phả ra ập vào mặt cậu.

Ánh mắt cậu quét qua dãy quần áo được treo ngay ngắn.

Quần short ngắn rộng rãi, áo phông in hình các nhân vật anime, mấy bộ quần áo cosplay tinh xảo, bên trong còn có mấy cái tùng phồng. Trong ngăn kéo phía bên dưới đựng các loại phụ kiện cùng tóc giả.

Mắt cậu lại đảo quanh, dừng lại ở phía bên phải tủ quần áo.

Nguyễn Tồn Vân vươn tay, đẩy bộ hầu gái có váy xòe sang một bên, lấy ra một bộ âu phục qua khe hở.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, áo vest cùng cà vạt đều là màu đen.

Hai màu trắng đen, khô khan lại tẻ nhạt, tương phản rõ rệt với tủ quần áo sặc sỡ kia.

Dù muốn hay không thì đây cũng chính là số phận của Nguyễn Tồn Vân nửa đời sau - một loài động vật có tính xã hội.

Nhưng trong cái rủi lại có cái may, tình hình thị trường việc làm năm nay vô cùng gay gắt, người thì nhiều mà nơi tuyển lại ít.

Nhiều sinh viên đại học tốt nghiệp xong đã thành thất nghiệp, hoàn toàn không tìm được việc làm nên chỉ có thể ngồi ở nhà.

Chỉ riêng bộ công sở đen trắng này thôi đã có biết bao người muốn mặc, thế nhưng lại chưa có cơ hội.

Cậu gấp lại bộ đồ rồi đặt ở đầu giường, giống như một chú chó tự giác quàng dây xích quanh cổ mình.

Di động trên bàn lại rung lên như bùa đòi mạng.

Nguyễn Tồn Vân khẩn trương đến mức ngón tay cứng đờ, lúc nhìn thấy hai chữ 'Phi Phi" hiển thị trên màn hình thì lập tức thanh tĩnh lại.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cậu thả lỏng người, lười biếng ngồi lên ghế sofa, tiện tay cầm một cuốn manga để trên bàn lên đọc, mắt cá chân trắng nõn chạm nhẹ vào chiếc gối ôm lớn của thầy Miêu: "Phi Phi? Gọi điện làm gì thế?"

"Sao tôi gửi tin nhắn WeChat mà không thấy cậu trả lời thế." Từ Phi Phi tức giận nói.

“Tôi vừa mới sắp xếp đồ đạc cho ngày mai, không nhìn điện thoại.” Lúc Nguyễn Tồn Vân nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt cậu nhạt đi, đầu ngón tay vô thức chọc vào góc trang truyện.

Từ Phi Phi cười: "Cậu căng thẳng đấy à? Chỉ là đi làm thôi mà, ngày đầu đi học cũng không thấy cậu lo lắng đến thế.”

Nguyễn Tồn Vân nhỏ giọng nói: “Trước ngày đại học báo tin, tôi mất ngủ trắng đêm đấy.”

"Hoàn toàn không biết luôn đấy." Từ Phi Phi kinh ngạc nói: "Vậy lần này thì sao?"

Nguyễn Tồn Vân: “Ba ngày trước tôi đã không yên giấc rồi."

Một người hướng ngoại như Từ Phi Phi khó mà hiểu được Nguyễn Tồn Vân, cũng không có cách nào để thông cảm cho cậu, thế nên đơn giản mà thô bạo quay về với mục đích cuộc gọi của mình.

"Vân này, cậu xem weibo mới nhất mà 'Căn cứ bí mật' up lên chưa? Ngày mai họ sẽ rút thưởng ngẫu nhiên 5 tranh vẽ có chữ ký của thầy Đản - là thầy Đản đó!! Vẽ tay mà kèm cả kí tặng luôn ấy!"

Nguyễn Tồn Vân giật mình, ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, quyển truyện đang xem dở đã nằm trên mặt thảm.

"Gì cơ?"

Cậu lập tức mở laptop trong tay ra, mất 3 giây mở blog. Quả nhiên, mười phút trước weibo official của 'Căn cứ bí mật' đã up bài.

@Quán cafe 'Căn cứ bí mật': ['Căn cứ bí mật' sẽ chính thức mở cửa vào ngày mai, vậy là được gặp các bạn rồi! Ngoài việc giảm giá 60%, chúng tôi sẽ tiến hành rút thăm ngẫu nhiên ngay tại chỗ! Giải thưởng như sau: phiên bản mới nhất của PlayStation x1, mô hình x3, manga còn nguyên seal x5, tranh vẽ tay kèm chữ ký của BALLS x5, vé ưu đãi giảm giá x50, rất mong được gặp các bạn vào ngày mai nhé. 】

'Căn cứ bí mật' là một quán cà phê sắp khai trương, đông đảo trạch nam trạch nữ đều đang bình luận về nó: [ Umg, chỗ này là thiên đường 2D à.]

*Trạch nam, trạch nữ: cụm từ này thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).

Trong video tuyên truyền là các giá sách chứa đầy truyện tranh, sách ảnh, tiểu thuyết từ nhiều quốc gia khác nhau, trên mỗi bàn đều có màn hình hiển thị để khách hàng có thể thưởng thức mỹ thực trong khi đọc sách. Ở khu giải trí bên cạnh, ghế sofa cùng ghế đẩu thấp đều được đặt ngẫu nhiên, có thể vuốt ve mèo nhỏ, cũng có thể chơi các loại máy game khác nhau mà không hề mất phí. Tầng 2 là khu vực mua sắm, tranh official hay goods đều có đủ, ánh nắng chiếu qua cùng tiếng nhạc nhàn nhã vang lên, thoải mái dạo quanh.

Mà thứ hấp dẫn Nguyễn Tồn Vân nhất chính là “khu tự kỷ”, là một căn phòng nhỏ độc lập, có bức rèm ngăn cách lại. Trong phòng có giường bệt cùng máy tính, có thể ôm sách cùng đồ ăn vặt vào đó làm tổ cả một buổi chiều.

'Căn cứ bí mật' vừa mới bắt đầu quảng cáo đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người thích ở nhà kia, Nguyễn Tồn Vân và Từ Phi Phi vốn đã hẹn nhau cuối tuần đến đó chơi, nhưng không ngờ bên đấy lại đột nhiên tổ chức rút thưởng, đã thế giải thưởng còn là tranh vẽ có kèm ký tên của thầy Đản nữa chứ!

Phải biết rằng BALLS là một họa sĩ chỉ đăng ảnh chứ không hay khoe khoang cái gì, không ký tặng, không rút thưởng, và dường như cũng không có nhiều bạn bè. Chỉ đơn giản là một cái máy móc lạnh lùng có năng suất cao mà thôi.

Sách của BALLS hiếm khi nào có ký tặng, thậm chí cả truyện tranh vẽ có chữ ký cũng mới nghe lần đầu.

Nhưng lần này, một quán cafe mới khai trương, vậy mà thầy Đản thực sự sẵn lòng tặng năm bức tranh có chữ ký!

Vẽ trên giấy lại còn có cả ký tên nữa!

Trong lòng những fans của thầy Đản thì cái này tuyệt đối là báu vật vô giá đó.

Quả nhiên, phần bình luận tràn ngập niềm vui.

Một nhóm người nói: "Giải thưởng nhiều thế, ông chủ chơi lớn thật đấy" Nhóm khác lại hét chói tai: "Tranh có chữ ký của thầy Đản? Tôi gặp ảo giác rồi à? Hay tôi đang trong mơ?"

Mạch máu của Nguyễn Tồn Vân như sôi lên, nhịp tim đập dồn dập, cậu bình luận một chuỗi chữ "Aaaaa" ở dưới.

Nguyễn Tồn Vân kích động nói với Từ Phi Phi: "Tôi đổi ý, cho dù mai có là tận thế đi nữa cũng phải đến căn cứ bí mật."

"Haha, tôi biết ngay mà! Cậu đúng là fan cuồng của thầy Đản." Từ Phi Phi đoán đúng: "Nhưng tôi muốn mô hình hơn."

Nguyễn Tồn Vân: “Xí, lúc tôi rút thưởng trúng thì đừng nghĩ đến chuyện cướp đồ của tôi."

"Vậy tối mai bảy giờ rưỡi gặp ở đài phun nước quảng trường nhé." Từ Phi Phi nói.

Vừa nghe đến "ngày mai", sắc mặt của Nguyễn Tồn Vân lại sa xuống: "Tôi không muốn đi làm đâu, muốn tua nhanh đến tối mai thật đấy."

Từ Phi Phi với cậu tốt nghiệp cùng lúc, tháng trước cậu ta đã bắt đầu đi làm, cũng có thể được coi là một nửa “đàn anh ở nơi làm việc”.

Đàn anh Từ giảng dạy đạo lý: “Đi làm là có thể lấy tiền, mà có tiền là có thể ở yên ở nhà không cần phải lo cơm ăn áo mặc. Quãng đời còn lại chỉ cần ở trong nhà sống vui vẻ với sách truyện, quá tốt chứ còn gì nữa!"

Nguyễn Tồn Vân cụp mắt xuống: “Nhưng tôi không muốn gặp người lạ, cũng không muốn nói sở thích của mình với đồng nghiệp.”

"Cậu bị ngốc à? Cho rằng công ty là chỗ mai mối chắc?" Từ Phi Phi tặc lưỡi: "Không cần phải giải thích chuyện đời tư của mình với đồng nghiệp đâu, nhất là khi mới vào làm, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được rồi."

"Vậy nếu họ nói chuyện với tôi về sinh hoạt thường ngày thì sao giờ?" Nguyễn Tồn Vân đau khổ, cậu thực sự không giỏi ứng phó với môi trường xa lạ, vừa nghĩ đến chuyện phải xã giao với một đống người đã làm cậu tê hết cả da đầu rồi.

“Nếu tôi nói tôi thích đọc truyện tranh thì họ sẽ thấy tôi không đáng tin cậy mất."

Dù sao thì hầu hết mọi người đều thấy truyện tranh là thứ mà trẻ con mới thích đọc.

Từ Phi Phi: "Để tôi dạy cậu, nếu họ có hỏi sở thích thì cứ nói 'thể thao, du lịch, âm nhạc', tạo dựng hình ảnh thành cậu trai trẻ sống nhiệt huyết, thiết tha với đời trong một phút đi!"

Nguyễn Tồn Vân đã hiểu: "Được."

Từ Phi Phi kết thúc bằng một câu đầy hy vọng: "Cậu mà sống qua được ngày mai là tối có thể đến thiên đường 2D đấy, xông lên!"

Nghĩ như vậy, cuộc sống dường như  có thêm mấy phần hi vọng, Nguyễn Tồn Vân an ổn đi ngủ.

....

Bộ phận Khoa học và Công nghệ Chúc Phương nằm trong một tòa nhà ở Khu trung tâm thương mại.

Sáng thứ hai, có mấy nam nữ mặc trên mình bộ âu phục, vội vã bước đi, qua lại không ngớt dưới những tòa nhà cao tầng.

Nguyễn Tồn Vân ôm chặt chiếc cặp tài liệu, cảm giác cả người đều như bong bóng trần trụi, chỉ cần một trận gió mang tên 'đi làm' này thổi tới là cậu sẽ vỡ tung ngay lập tức.

Sắc mặt Nguyễn Tồn Vân vẫn đang bình tĩnh, thế nhưng chỉ có chính cậu mới biết trong lòng đang bất an đến thế nào.

Lúc đến công ty, chị gái nhỏ ở bộ phận quản trị nhân sự làm thủ tục nhậm chức cho Nguyễn Tồn Vân xong thì đưa cậu lên trên tầng của bộ phận kỹ thuật.

Phong cách của một công ty có thể nhìn được qua cách trang trí.

Sàn nhà rộng rãi sáng sủa, có một chiếc bàn dài màu trắng ngà, trên sàn trải tấm thảm dày dặn, bên phải là một dãy cửa kính của phòng hội nghị. Màn hình điện tử hiển thị rõ ràng số người tham dự.

Mạnh mẽ, chuẩn xác, hợp lý.

Nguyễn Tồn Vân đi đến chỗ làm việc của mình, bên cạnh đã có người ngồi. Nhân viên HR nói gì đó với một cô gái ở đấy, hai người cười nhẹ, sau đó người nọ rời đi.

Nguyễn Tồn Vân nhớ người phụ nữ này là một trong những người phỏng vấn cậu, tên là Thẩm Phi Vũ.

Cậu có nên chủ động chào hỏi cấp trên không? Nên xưng hô thế nào đây, cô Thẩm? Chị Vũ? Gọi như vậy có hơi già không ta?

Nguyễn Tồn Vân đang chật vật với vẻ mặt vô cảm, Thẩm Phi Vũ đã sải bước tới, lão luyện nói: "Nguyễn Tồn Vân đúng không? Hoan nghênh đến với Chúc Phương. Chị là người phụ trách hạng mục này, em có thể gọi chị là Rain."

Do người khác chủ động bắt chuyện nên Nguyễn Tồn Vân cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cậu khẽ khom người, nói: "Chào chị Rain."

Thẩm Phi Vũ mỉm cười, vỗ tay, lớn tiếng nói: “Chào buổi sáng nha mọi người, chúng ta cùng làm quen với người mới nhé.”

Một vòng lớn người tụ tập lại reo hò, nhiều ánh mắt mang theo vẻ mới lạ cùng thân thiện đều đổ dồn vào Nguyễn Tồn Vân đang bị vây ở giữa, giống như một chú gà con bị đàn diều hâu vây quanh.

Cảm giác ngột ngạt khiến cậu phải siết chặt góc áo.

Trước đấy Nguyễn Tồn Vân đã luyện tập phần tự giới thiệu của mình rất nhiều lần, đọc thuộc lòng khá trôi chảy.

Những người khác lần lượt giới thiệu mình, rất nhiều cái tên cùng khuôn mặt mới. Nguyễn Tồn Vân khẽ mỉm cười, đầu óc trống rỗng, một người cậu cũng không nhớ được

“Tiểu Nguyễn, chúng ta không cần phải mặc vest đâu.” Một chàng trai đeo kính chỉ vào áo sơ mi ngắn tay của mình: “Đều là lập trình viên cả mà, không cần ăn mặc chỉnh tề như vậy.”

Quả nhiên, Nguyễn Tồn Vân phát hiện mọi người đều mặc quần áo bình thường, chỉ có mình cậu ngu ngốc mặc âu phục, vội vàng nói: “Xin lỗi ạ, ngày mai em sẽ thay bộ khác."

Vẫn chưa đến giờ làm việc nên mọi người tiếp tục trò chuyện.

Một người đàn ông khác cười hỏi: “Bình thường Tiểu Nguyễn thích làm gì?”

Thật sự hỏi đến vấn đề này, Nguyễn Tồn Vân vẫn giữ nụ cười lịch sự, đọc thuộc lòng câu trả lời mà Từ Phi Phi đã chuẩn bị cho cậu: “Thể thao, du lịch, âm nhạc ạ.”

Người đàn ông vỗ tay: "Ấy, tôi cũng thích thể thao này! Cậu thích gì, tennis? Bóng đá? Công ty có nhóm yêu thích cầu lông đó, cậu có muốn tham gia không?"

Nụ cười của Nguyễn Tồn Vân cứng đờ, không nói nên lời.

Thể thao mà cậu thích là cởi giày, nằm dài trên giường, đắp kín chăn bông, nhắm mắt lại và thở.

Cũng may chị Rain đến ứng cứu kịp thời: “Đã gần đến giờ rồi, lát nữa nói chuyện sau nhé.”

Nguyễn Tồn Vân mừng thầm, chợt nghe cô nói: "Hay là tối nay chúng ta đi ăn lẩu? Chị mời, coi như làm quen với đồng nghiệp mới."

Mọi người đều Ok, truyền thống đón người mới của bọn họ đều là đi ra ngoài ăn uống một trận.

Sấm sét giữa trời quang, sắc mặt Nguyễn Tồn Vân tái nhợt.

“Đồng nghiệp Nguyễn, tối nay em rảnh không?” Chị Rain lịch sự hỏi ý kiến ​​của cậu.

Dĩ nhiên là không! Tối nay cậu muốn đến ‘Căn cứ bí mật’ lấy chữ ký của thầy Đản! Không muốn đi ăn tối với toàn đồng nghiệp xa lạ đâu, cứu!

Nguyễn Tồn Vân bắt gặp ánh mắt mong đợi của mọi người, mỉm cười yếu ớt: "...Dạ, em có rảnh."

Đột nhiên, phía sau thổi qua một cơn gió lạnh, đồng nghiệp trước mặt đều lập tức trở nên nghiêm nghị hơn.

Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào cùng một chỗ phía sau Nguyễn Tồn Vân: "Chào buổi sáng, giám đốc Tần."

Nguyễn Tồn Vân xoay người, chiếc cà vạt được thắt lại chỉnh tề trên cổ áo rơi vào trong tầm mắt cậu, khí tức trong sạch phả vào mặt.

Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, ánh mắt thản nhiên nhìn cậu.

Nguyễn Tồn Vân đã làm xong một khóa học từ lâu, cậu nhận ra đây là Tần Phương Luật, người đồng sáng lập kiêm CTO (*) của Chúc Phương. Thế nhưng cậu mới chỉ xem ảnh trên mạng, đây là lần đầu nhìn thấy người thật.

(*): Giám đốc công nghệ

Tần Phương Luật cao hơn so với tưởng tượng, góc nhìn vừa hay có thể thấy quai hàm sắc sảo cùng yết hầu của anh. Lông mày sắc nét thanh mảnh, khóe mắt hạ xuống, đôi mắt hai mí mỏng mà hẹp dài, kèm theo cảm giác nguy hiểm, gợi nhớ đến kim loại đen lạnh lẽo.

Nhịp tim vừa bình tĩnh lại bắt đầu đập mạnh, đầu óc Nguyễn Tồn Vân lại trở nên trống rỗng. Đây là sếp của cậu đấy, có phải nên tự giới thiệu một chút hay không? Nói gì bây giờ?

Ánh mắt của Tần Phương Luật lạnh nhạt: “Điều hòa lạnh lắm à?"

Trong giọng nói trẻ tuổi còn có mấy phần khàn khàn, như thể vừa kết thúc một cuộc họp dài đằng đẵng.

Một câu hỏi rất bình thường, thế nhưng lại có cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được.

Lòng bàn tay của Nguyễn Tồn Vân lấm tấm mồ hôi: "Không lạnh ạ."

"Bình thường không cần phải mặc âu phục."

Tần Phương Luật nói xong, không đợi Nguyễn Tồn Vân mở miệng đã nhìn về phía trước, giơ tay xem đồng hồ, giọng điệu trở nên dứt khoát: "Rain, còn 10 phút nữa thì họp, chuẩn bị đi."

*Rain là biệt danh của Thẩm Phi Vũ

Thẩm Phi Vũ đáp OK, những người khác cũng đều quay lại làm việc.

Nguyễn Tồn Vân trầm ngâm một hồi, nhìn thấy Tần Phương Luật hạ cánh tay xuống, hai mắt cậu bỗng chốc mở to.

Ở mặt dưới của đồng hồ, trên xương cổ tay nhô lên ấy có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ thẫm.

Cảm giác quen thuộc mơ hồ khiến Nguyễn Tồn Vân tê dại.

Trên cổ tay của người kia cũng có một nốt ruồi như vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play