Tôi Có Một Chiếc Váy Tiên Nữ

Chương 3: Lần đầu tiên thử nghiệm váy tàng hình


1 tháng

trướctiếp

Cạch, cánh cửa buồng vệ sinh mở ra.

Triệu Hựu Cẩm thò đầu ra ngoài, nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi bước đến trước gương ở bồn rửa tay.

Trong gương trống trơn, không có lấy một bóng người.

Cô hít sâu một hơi, chỉnh lại tấm khăn trùm đầu vô hình, rồi cẩn thận bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Trên hành lang người qua kẻ lại, các phóng viên bước đi vội vã, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Khi đi ngang qua một văn phòng nào đó, đột nhiên có người xông ra, va phải Triệu Hựu Cẩm. Người đó theo phản xạ ngẩng đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."

Nói được một nửa thì im bặt. Nguyên nhân là khi ngẩng đầu lên, anh ta phát hiện trước mặt không có ai cả.

Đồng nghiệp đi ngang qua ném cho anh một ánh nhìn ngạc nhiên.

"Sao vậy lão Lý?"

Lão Lý lẩm bẩm: "Không phải, vừa rồi tôi rõ ràng va phải người mà..."

"Hả?"

"Vậy người đâu rồi...?"

Đồng nghiệp cười hà hà: "Đừng có bận rộn quá mà sinh ra ảo giác đấy nhé!"

Lão Lý gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng nói: "Chắc là tôi tưởng tượng ra thôi."

Anh ta bước chân về phía trước. Triệu Hựu Cẩm vẫn đang ngồi dưới đất ôm khuỷu tay nhăn nhó vội vàng lăn sang một bên, tránh khỏi số phận bị giẫm đạp.

Mấy bước tiếp theo, Triệu Hựu Cẩm đi hết sức cẩn thận, sợ bị ai đó va phải. 

---

Với tư cách là một phóng viên kỳ cựu, chỗ ngồi của Hồ An Tĩnh nằm ở một góc yên tĩnh, không phải chen chúc với người khác, bên cạnh còn có mấy cây cảnh che chắn.

Triệu Hựu Cẩm đứng sau một cây cau lá đàn, nhìn thấy Hồ An Tĩnh ngồi trước máy tính, trên bàn để điện thoại, thỉnh thoảng gõ gõ tài liệu, thỉnh thoảng cúi đầu nhắn tin.

Lúc này, Triệu Hựu Cẩm vẫn chưa tự tin lắm, dù sao cũng mới có được bộ đồ tàng hình, chưa chính thức đưa vào sử dụng.

Hồi hộp là điều khó tránh khỏi.

Cô lén lút bước đến sau lưng Hồ An Tĩnh, thăm dò đưa tay ra, vẫy vẫy trước mắt cô ta.

Hồ An Tĩnh không có phản ứng gì.

Cô lại nhanh chóng tập một bài thể dục buổi sáng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Rất tốt, đối phương vẫn không có phản ứng gì.

Triệu Hựu Cẩm đứng yên bên cạnh cô ta, thò đầu nhìn màn hình máy tính, tên tài liệu là "Tổng kết công việc quý 4 của Tổ dân sinh xã hội".

Nội dung đoạn Hồ An Tĩnh đang viết:

Chất lượng thực tập sinh nói chung không tốt.

Thực tập sinh Lý Tuyết Kiện, không có khả năng quan sát nhạy bén với hiện trường tin tức, chất lượng bài viết không đạt yêu cầu.

Thực tập sinh Phùng Viên Viên, năng lực tạm được, nổi bật ở chỗ có tinh thần chăm chỉ, ham học hỏi.

...

Cô nhìn một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy tên mình trên màn hình.

Thực tập sinh Triệu Hựu Cẩm, năng lực làm việc không tốt, thiếu tinh thần cầu tiến cơ bản, nhân cách có khuyết điểm, không đề nghị đơn vị tuyển dụng chính thức.

Dù có mặc bộ đồ tàng hình, Triệu Hựu Cẩm vẫn cảm thấy xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu.

"Tuần san tin tức" là cơ quan uy tín của Bình Thành và cả nước, là thiên đường mà sinh viên báo chí mơ ước.

Có thể xin được cơ hội thực tập ở đây, tất nhiên Triệu Hựu Cẩm đã phải nỗ lực rất nhiều, nhưng như mọi người đều biết, đơn vị mà các mối quan hệ chen nhau còn không chen vào được, thì người bình thường như cô dựa vào cái gì mà có thể đơn thương độc mã xông vào đây?

Cô nhớ lại lúc đến văn phòng khoa xin đóng dấu, giáo sư Triệu liếc nhìn bảng thực tập của cô, ngạc nhiên nói: "Sao lại chạy đến tòa soạn báo nhỏ ở địa phương vậy?"

"Em không xin được chỗ tốt hơn..." Cô ngượng ngùng nói.

"Trung tân xã, Tuần san tin tức, mấy chỗ đó em không xin thử à?"

"Em có xin nhưng không được duyệt."

"Sao lại thế được...?"

Giáo sư Triệu thuận tay lật qua mấy tờ đơn bên cạnh, rõ ràng có khá nhiều sinh viên năng lực tầm thường cũng xin được đơn vị thực tập tốt hơn, Triệu Hựu Cẩm đâu đến mức sa sút...

Giọng nói bỗng ngưng lại, thầy Triệu tỉnh ngộ ra.

Theo những gì ông biết, sinh viên trước mặt không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, cũng chưa từng như những người khác đến trước mặt thầy cô năn nỉ, mặt dày xin thư giới thiệu.

Triệu Hựu Cẩm đứng ngay ngắn trước bàn làm việc, rõ ràng năng lực chuyên môn nổi trội, nhưng tính cách của cô rụt rè, cũng không chủ động đảm nhận các chức vụ cán bộ sinh viên, càng đừng nói đến chuyện lộ mặt trước lãnh đạo.

Giáo sư Triệu thầm thở dài, nhớ đến những giáo viên khác cũng từng nhắc đến.

"Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá mềm yếu, cũng không thích tranh giành."

"Như vậy không được. Xã hội bây giờ, ai mà quan tâm em có phải là viên ngọc sáng sau khi được mài dũa hay không? Căn bản không ai chủ động mài dũa em cả, em phải tự phát sáng chứ."

"Không còn cách nào, tôi xem qua hồ sơ của em ấy rồi, đứa trẻ này lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ còn ở nhờ nhà chú dì. Chỉ có thể nói là hiểu chuyện quá sớm, mài mòn hết góc cạnh rồi."

Thầy Triệu đặt tờ đơn sang một bên, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Triệu Hựu Cẩm, em có muốn đi thực tập ở tạp chí Tuần san tin tức không?"

Triệu Hựu Cẩm ngạc nhiên: "Em có thể đi sao?"

"Bên đó còn vài suất thực tập, cần trường học đề cử, nhưng yêu cầu khá nghiêm ngặt." Giáo sư Triệu nhìn cô, mỉm cười nhẹ, "Nhưng thầy nghĩ với năng lực của em, hẳn là không có vấn đề gì. Em có muốn đi không?"

...

Triệu Hựu Cẩm nhìn đánh giá ngắn gọn về mình trên màn hình, cảm xúc nóng bỏng dâng lên mi mắt.

Hồ An Tĩnh đang gõ chữ được một nửa thì điện thoại rung lên, cô ta lại cúi đầu tiếp tục trò chuyện trên Wechat.

Hồ An Tĩnh: Đúng vậy đấy. Không biết cô ta cho lão Phó uống bùa mê thuốc lú gì mà trang bìa hàng năm lại giao cho cô ta như thế.

Đối phương: Chẳng phải cậu nói cô ta khá xinh đẹp sao? Tổng biên tập của các cậu có phải là...

Hồ An Tĩnh: Để ý cô ta à?

Hồ An Tĩnh: Tôi thấy tám chín phần là như thế, đừng nhìn lão Phó đó bình thường giả vờ đứng đắn, trong xương cốt chính là một lão háo sắc [mặt cười].

Triệu Hựu Cẩm lạnh lùng quan sát, nhìn đoạn hội thoại hết "Tổng biên tập là lão háo sắc" lại đến "Tổng biên tập liếc mắt đưa tình với thực tập sinh xinh đẹp", rồi đến đủ loại ví dụ chi tiết.

Cô chỉ là một thực tập sinh, ngoài việc gặp tổng biên tập Phó Thế Vũ trong buổi họp công ty ngày đầu thực tập, thời gian còn lại nhiều lắm cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa.

Không hề tiếp xúc sâu.

Nếu nói lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ lời nói xấu của Hồ An Tĩnh, thì đến sau đó, Triệu Hựu Cẩm không tin một chữ nào cả.

Bởi vì Hồ An Tĩnh nói với bạn của mình: Cậu biết không, mấy hôm trước tôi tăng ca đến nửa đêm, đúng lúc anh ta cũng tăng ca chuẩn bị đi về, nói tiện đường muốn chở tôi về nhà.

Người bạn kia: Rồi sao nữa?

Hồ An Tĩnh: Rồi trên xe anh ta nói với tôi là khóa quần bị kẹt, bảo tôi giúp anh ta kéo ra!

Người bạn kia: !!!

Hồ An Tĩnh: Tôi không biết anh ta đang nói thật hay nói đùa, đang do dự không biết có nên giúp anh ta kéo ra không, tay vừa đưa đến một nửa, anh ta đã nắm chặt tay tôi ấn xuống!

Người bạn kia: Ôi trời, rồi cậu sờ phải vật to lớn kia sao???

Hồ An Tĩnh: Tôi cũng hy vọng mình sờ phải vật to lớn, nhưng không phải, chỉ có một cây đậu bốn mùa teo tóp.

Đến đây, Triệu Hựu Cẩm hoàn toàn không nhìn nổi nữa.

Sự việc Hồ An Tĩnh miêu tả, rõ ràng chính là một tin tức xã hội mấy ngày trước, còn là do Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên tự đi tác nghiệp hiện trường, cô gái trẻ tuổi bị sếp quấy rối tình dục tại nơi làm việc.

Không ngờ Hồ An Tĩnh lại lấy chuyện này làm trò đùa kể với bạn bè.

Triệu Hựu Cẩm thấy dạ dày lộn lên, vô cùng buồn nôn.

Cô đang định bỏ đi, thì thấy chủ đề của Hồ An Tĩnh đã chuyển sang chuyện khác, đột nhiên nhắc đến cô.

Người bạn kia: Đúng rồi, hai đứa thực tập sinh nói xấu cậu hôm qua, cậu xử lý thế nào?

Hồ An Tĩnh: Một đứa không xử lý được, đứa kia đang xử lý.

Triệu Hựu Cẩm lại đứng im bất động, chăm chú nhìn cô ta gõ chữ.

Hồ An Tĩnh đắc ý nói: Bài của nó tôi sẽ không thông qua đâu, trước tiên bắt nó sửa đi sửa lại tám trăm lần, cuối cùng chốt một câu không đạt.

Người bạn kia: Do bài viết thật sự không ổn hay cậu cố tình đấy?

Hồ An Tĩnh: Tất nhiên là cố tình rồi.

Hồ An Tĩnh: Bài viết tốt đến mấy cũng vô dụng. Cậu cứ chờ xem, có tôi ở đây, bảo đảm nó không trụ nổi hết kỳ thực tập đâu.

Hồ An Tĩnh: Phải nói là có tôi ở đây, nhất định sẽ hết sức chiêu đãi nó, khiến nó không thể trụ nổi trong nghề này.

Vậy nên bài viết không có vấn đề, vấn đề nằm ở Hồ An Tĩnh.

Triệu Hựu Cẩm lặng lẽ đứng tại chỗ, gia giáo tốt từ nhỏ khiến cô không biết phải làm gì trong tình huống này, trong đầu đầy những uất ức và phẫn nộ đan xen, xoay vòng vòng không có lối thoát.

Tháo khăn chùm đầu ngay tại chỗ, đối chất với cô ta?

Trừ phi cô điên rồi.

Hơn nữa Triệu Hựu Cẩm hoàn toàn không biết cãi nhau, chú dì cô đều là người có tính tình điềm đạm, từ nhỏ đã nuôi dạy cô thành đứa trẻ ngoan, ngoài "thần kinh", "đáng ghét" ra, cô chưa từng nói nửa câu tục tĩu nào.

Cho nên việc cãi nhau với Hồ An Tĩnh, cô hoàn toàn không cãi lại được.

Phải làm sao đây?

Cứ thế mà bỏ qua sao?

Triệu Hựu Cẩm hiểu rõ loại chuyện này cho dù có báo lên phòng Tổng biên tập, không cần nghĩ cũng biết bên trên sẽ thiên vị nhân viên lâu năm, hơn là vì một thực tập sinh như cô mà xử lý công bằng.

Nhưng cứ thế quay đầu bỏ đi thì quá ức chế!

Người bạn kia có lẽ đột nhiên có việc bận, cuộc trò chuyện với Hồ An Tĩnh tạm dừng ở đó. Hồ An Tĩnh ngẩng đầu tiếp tục đánh chữ, đặt điện thoại sang một bên.

Ánh mắt Triệu Hựu Cẩm rơi xuống chiếc điện thoại, chợt khựng lại.

Thừa lúc Hồ An Tĩnh đang chuyên tâm viết tổng kết, cô lén lút vươn tay, nhanh như chớp cướp lấy chiếc điện thoại.

---

Hồ An Tĩnh không hề phát hiện, căn bản cũng hoàn toàn không nghĩ đến lúc này có người ở bên cạnh.

Triệu Hựu Cẩm lấy được điện thoại, không đi xa, chỉ ngồi xổm sau gốc cây cảnh trong phòng, cúi đầu mò mẫm.

Vừa rồi trong lúc Hồ An Tĩnh nhắn tin, có nhập mật khẩu mở màn hình mấy lần, Triệu Hựu Cẩm nhìn rõ mồn một.

Cô nhập chính xác mật khẩu, vào giao diện Wechat.

Dù biết rõ việc rình mò riêng tư của người khác là không đúng, công khai lịch sử trò chuyện cũng không phải việc một phóng viên nên làm...

Triệu Hựu Cẩm hoàn toàn dựa cơn tức giận trong lòng mà hành động, chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện, rồi vào danh bạ tìm Tổng biên tập Phó Thế Vũ.

Trong quá trình tìm, cô đột nhiên nhìn thấy một nhóm chat.

Tên nhóm là "Nhóm đảng viên Tuần san tin tức", có hơn 200 thành viên.

Triệu Hựu Cẩm tò mò bấm vào, thấy trong nhóm không chỉ có người của bộ phận dân sinh, mà trong đống tên không đếm xuể, còn có cả tên của Tổng biên tập Phó Thế Vũ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Hồ An Tĩnh không muốn để cô tiếp tục làm trong ngành báo chí à?

Hay là ra tay trước, xem ai mới là người không thể tiếp tục nhỉ?

3 giờ 50 phút chiều, trong nhóm Wechat mang tên "Nhóm đảng viên Tuần san tin tức" đột nhiên xuất hiện 4 ảnh chụp màn hình gây sốc.

Tin nhắn nhóm trước đó vẫn dừng lại ở câu "Chúng ta phải kiên quyết thực hiện các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội" từ 2 ngày trước, tin nhắn tiếp theo đã đổi thành "Cùng xem Hồ An Tĩnh mắng chửi Tổng biên tập ra sao".

Chỉ tiếc là tin nhắn chỉ tồn tại vài giây rồi đột nhiên bị thu hồi.

Triệu Hựu Cẩm hoàn hồn, lập tức thu hồi tin nhắn.

Sự hối hận vì làm chuyện xấu và niềm vui trả thù đan xen trong lòng, cô nghiến răng, tự nhủ đối phương đáng ghét, nhưng mình không cần hạ thấp đạo đức.

Triệu Hựu Cẩm đặt điện thoại lên bàn, quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Dù là ai tặng cô chiếc váy kỳ diệu này, chắc cũng không mong lần đầu cô mặc nó lại dùng để làm chuyện xấu đâu nhỉ?

Triệu Hựu Cẩm lén lút quay lại nhà vệ sinh, thay lại quần áo của mình.

Khi trở lại sảnh chính, từ xa đã thấy Phùng Viên Viên vẫy tay lia lịa với cô.

"Sao vậy?" Triệu Hựu Cẩm thở hổn hển quay về chỗ ngồi.

Phùng Viên Viên hạ giọng, mắt tròn xoe: "Trời ơi có chuyện lớn xảy ra rồi, cậu chạy đi đâu vậy, giờ này mới về?"

Triệu Hựu Cẩm: "Tớ đi vệ sinh."

"Cậu bị táo bón à?" Phùng Viên Viên tỏ vẻ kinh ngạc, "Bạn của tôi ơi, cậu đi vệ sinh hơn nửa tiếng đồng hồ, cũng quá lâu rồi!"

Triệu Hựu Cẩm: "Chuyện lớn gì xảy ra vậy?"

Phùng Viên Viên lập tức hoàn hồn: "À đúng rồi, vừa nãy Tổng biên tập giận dữ đến đây, gọi chị Hồ đi rồi!"

Triệu Hựu Cẩm sửng sốt, có cảm giác bất an.

"Cậu xem cái này đi!"

Phùng Viên Viên đưa điện thoại qua, chỉ thấy trong nhóm chat "Culi của bộ phận dân sinh" đã chặn Hồ An Tĩnh, có người đăng một loạt ảnh chụp màn hình: "Trời ơi, chị Hồ bị sao vậy, sao lại đăng đoạn chat mắng chửi Tổng biên tập của mình vào nhóm đảng viên công ty thế?"

Triệu Hựu Cẩm cúi đầu nhìn, thấy tác phẩm của chính mình.

...

Chỉ trong vài giây thôi mà, vẫn có người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại nữa?!

Phùng Viên Viên: "Sốc quá phải không? Còn sốc hơn nữa là, Hồ An Tĩnh nghĩ quẩn thế nào mà lại tự bóc phốt chính mình chứ?!"

Triệu Hựu Cẩm: Cũng không hẳn là vậy...

Phùng Viên Viên: "Cậu nói xem có thật không? Tổng biên tập thật sự quấy rối chị ta à?!"

Triệu Hựu Cẩm lập tức phản bác: "Không thể nào, cậu quên tin này là chúng ta cùng làm à?"

Phùng Viên Viên: "Cũng đúng! Vậy chị ta vu khống à? Trời ơi, vu khống thì vu khống, sao lại đăng lên nhóm? Chẳng lẽ muốn vu khống trước đám đông để tìm trò vui với cảm giác kích thích à?"

Triệu Hựu Cẩm ngập ngừng, lắc đầu áy náy: "Tớ cũng không hiểu."

---

Có người rõ ràng hiểu rất rõ, nhưng lại giả vờ như không hiểu. Nhưng trong phòng làm việc của Tổng biên tập, có người thật sự không hiểu.

Phó Thế Vũ sắc mặt tái mét, ném điện thoại lên bàn: "Rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì vậy?"

Hồ An Tĩnh đang gõ tổng kết được một nửa, mơ hồ bị gọi vào phòng làm việc của Tổng biên tập, ngơ ngác hỏi: "Tôi làm sao cơ?"

"Cô làm sao à? Tôi cũng muốn biết tôi đã làm gì cô đấy!" Phó Thế Vũ chỉ vào điện thoại, tức giận nói, "Rốt cuộc tại sao cô lại đăng mấy tấm ảnh này lên nhóm?"

"Tôi đăng ảnh gì cơ?"

Hồ An Tĩnh ngơ ngác cầm điện thoại của anh ta lên, nhìn chăm chú.

Giây tiếp theo, toàn bộ máu trong người như đông cứng lại.

Không phải, đoạn chat này...

Như bị ai dội một gáo nước đá lên đầu, cô ta không thể tin được trượt lên trượt xuống, sao cuộc trò chuyện này lại bị người ta chụp màn hình, còn xuất hiện trong nhóm?

Là bạn bè phản bội cô ta sao?

Không thể nào, đối phương căn bản không làm trong ngành này, cũng không thể nào ở trong nhóm!

Hồ An Tĩnh theo bản năng nói: "Không phải tôi làm, có người hãm hại tôi, đúng rồi, chắc chắn là ảnh ghép!"

"Có người hãm hại cô?" Phó Thế Vũ nhấn mạnh từng chữ hỏi lại, "Cô xem kỹ lại đi, rốt cuộc ai đăng mấy tấm ảnh chụp màn hình đó, ai hãm hại cô?"

"Có lẽ là Lý Thiến Liên, dạo trước cô ta không phải còn giành trang nhất với tôi sao?"

"Cũng có thể là lão Chu! Anh ta vốn không ưa tôi!"

"À, còn hai đứa thực tập sinh ngoài kia cũng đáng nghi lắm!"

Hồ An Tĩnh luống cuống giải thích, dưới ánh mắt lạnh lùng không nói một lời của Phó Thế Vũ, cuối cùng cũng im lặng, cúi đầu xem người đăng ảnh chụp màn hình rốt cuộc là ai.

Bấm vào ảnh đại diện xem thử, cô ta giật mình tưởng bản thân nhìn nhầm.

Không phải, sao ảnh đại diện của người này giống cô ta vậy?

Hồ An Tĩnh: ?

Cô ta theo bản năng ngẩng đầu: "Lão Phó, có người mạo danh tôi ư?"

Phó Thế Vũ tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta không chút biểu cảm.

Hồ An Tĩnh luống cuống lấy điện thoại ra: "Anh không tin? Không tin anh tự xem Wechat của tôi đi, làm sao tôi có thể..."

Lời nói bỗng nhiên ngưng bặt.

Trên giao diện Wechat của cô ta, trong nhóm đảng viên có bốn dòng chữ xám giống hệt nhau:

Bạn đã thu hồi một tin nhắn.

Bạn đã thu hồi một tin nhắn.

Bạn đã thu hồi một tin nhắn.

Bạn đã thu hồi một tin nhắn.

Sắc mặt cô ta thay đổi, kinh ngạc thoát khỏi Wechat, mở album ảnh điện thoại, bốn tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện yên lặng nằm trong đó.

Vậy ra người chụp màn hình là cô ta, người tố cáo cũng là cô ta.

Cái quái gì vậy ? ? ? ? ? ? ?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp