Hộp quà màu đen tuyền, được buộc bằng ruy băng màu trắng bạc, nơ cũng được thắt gọn gàng và đẹp mắt.
Ai gửi vậy chứ?
Triệu Hựu Cẩm ngồi xổm ở cửa, cầm thiệp chúc mừng xem đi xem lại, trên thiệp không có chữ ký, font chữ cũng là kiểu in.
Đang ngẩn người, tầm nhìn đột nhiên xuất hiện thêm thứ gì đó.
Đêm khuya vắng lặng, hành lang không người.
Cách đó vài bước đột nhiên xuất hiện một đôi chân.
Khoan đã.
Một đôi chân?!
"A...!!!"
Triệu Hựu Cẩm thét lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất.
---
Hệ thống mới đưa vào thử nghiệm, phải tăng ca đến giờ này, cả người Trần Diệc Hành mệt mỏi vô cùng.
Trần Diệc Hành lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, đi thang máy lên tầng 12.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên nhìn thấy cửa căn hộ đối diện vốn luôn để trống, tối nay lại mở, có một bóng đen lù lù ngồi xổm ở đó, mặc váy trắng, tóc xõa.
Mệt mỏi bỗng chốc biến mất.
Bước chân dừng lại.
Bóng đen dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của anh, đột nhiên ngẩng đầu lên. Dưới mái tóc xõa lộ ra một khuôn mặt trắng bệch.
Ngay sau đó, cô há to miệng, phát ra tiếng thét chói tai.
Ánh đèn trong hành lang mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt dường như không có sắc máu kia.
Dù Trần Diệc Hành vốn luôn điềm tĩnh, cũng lùi lại mấy bước, tim đập dồn dập.
...
...
...
Khoảng thời gian hai người đứng hình nhìn nhau chắc kéo dài được hẳn một thế kỷ.
Đủ để Triệu Hựu Cẩm nhìn rõ người trước mặt không phải quái vật gì, chỉ là một người đàn ông bình thường.
Không, anh ta không hề bình thường chút nào.
Trời lạnh đất đóng băng, mọi người đều mặc áo phao, anh ta lại không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu xám khói.
Người đàn ông dáng đứng thẳng tắp, diện mạo xuất sắc. Ngay cả biểu cảm nhíu mày cũng mỹ miều như một cảnh quay cận trong phim truyền hình, hóa thành bóng hình bất hủ trong hành lang tối tăm.
Còn Trần Diệc Hành nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ phía sau Triệu Hựu Cẩm, nhận ra mái tóc ướt sũng, váy ngủ màu trắng tinh và hai gò má hây hây hồng phấn do bị giật mình của cô...- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cũng không phải là ma nữ gì cả.
"Cô là người mới chuyển đến sao?" Anh mở lời trước.
Triệu Hựu Cẩm: "... Chuyển đến được một tháng rồi."
Hóa ra là hàng xóm mới, sở thích cũng kì lạ thật, nửa đêm nửa hôm ra ngồi trước cửa giả vờ làm ma.
Trần Diệc Hành gật đầu, không nói nhiều, đi đến cửa căn nhà đối diện, mở khóa vân tay kêu "tít" một tiếng, chuẩn bị bước vào trong.
Triệu Hựu Cẩm đột nhiên gọi anh lại: "Anh vừa từ dưới lầu lên phải không?"
Anh quay đầu, dùng ánh mắt như ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Có người để hộp đồ này trước cửa nhà tôi, tôi mở cửa thì chỉ thấy hộp, không thấy người..." Triệu Hựu Cẩm giải thích sơ qua, lịch sự nói, "Xin hỏi khi anh lên, có nhìn thấy ai ở sảnh dưới lầu không?"
"Không có."
"Không gặp một người nào sao?"
"Không có."
Triệu Hựu Cẩm hơi thất vọng, "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Anh quay người chuẩn bị vào nhà, không ngờ người phía sau lại mở miệng: "À, tôi tên là Triệu Hựu Cẩm."
Triệu Hựu Cẩm rất thân thiện đưa tay ra, sau đó đối phương mãi không có phản ứng.
"..."
Đây là, không muốn bắt tay cô sao?
Cô thấy ngượng ngùng, đang định rụt tay về, người kia đúng lúc này đưa tay phải ra.
Bàn tay như con người, khớp ngón tay rõ ràng, thon dài đẹp mắt.
Chỉ là tốc độ anh rút tay về nhanh hơn rất nhiều so với lúc đưa ra, thời gian bắt tay ngắn ngủi như một ảo giác.
"Trần Diệc Hành."
Anh tự giới thiệu ngắn gọn, rồi lại quay người.
"Cái đó..."
Người đàn ông quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Vốn định xác nhận lại, nếu dưới sảnh lớn không có ai, vậy anh có nhìn thấy người nào khả nghi ở bên ngoài hành lang không... Nhưng đối diện với đôi mắt lạnh lùng, vô cảm kia, Triệu Hựu Cẩm nuốt lời định nói vào trong bụng.
"Không, không có gì."
Trần Diệc Hành gật đầu, không nói thêm câu nào, quay người về nhà, đóng cửa lại.
Triệu Hựu Cẩm ngẩn người, vừa ôm hộp quà về phòng, vừa lẩm bẩm, mặc ít vậy, người lạnh lùng quả nhiên không sợ lạnh.
---
Sự xuất hiện của hàng xóm chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Ôm món quà trở về phòng khách, Triệu Hựu Cẩm cẩn thận tháo dải ruy băng, mở hộp ra, khi nhìn rõ bên trong đựng cái gì, cả người đều sửng sốt.
Một chiếc váy.
Một chiếc váy vô cùng đẹp mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Nói không hề phóng đại chút nào, khoảnh khắc mở nắp hộp ra, bên trong dường như đang phát sáng.
Cô nín thở, nhẹ nhàng vuốt ve thân váy, phát hiện đây là chất liệu cô chưa từng biết đến, nhìn qua mỏng manh trơn bóng, nhưng lại có ánh sáng lấp lánh bên trong.
Thân váy màu trắng bạc toát lên vẻ dịu dàng.
Còn bóng hơn cả lụa.
Với sự trân trọng hết mực, Triệu Hựu Cẩm nâng chiếc váy lên, ướm thử với thân hình mình, vạt váy dài chấm đất.
"..."
Với chiều dài này, mặc vào có thể trực tiếp đi đến lễ đường luôn rồi?
Triệu Hựu Cẩm không thấp, một mét sáu bảy, trong số con gái coi như cao ráo.
Vậy nên có vẻ người tặng quà không biết rõ chiều cao của cô?
Ngây người nhìn hồi lâu, cô mới hoàn hồn. Chiếc váy đẹp thế này, sợ là giá trị không nhỏ.
Tuy nhiên tìm khắp thân váy, cũng không thấy bất kỳ nhãn mác nào, thậm chí không có chất liệu và cách giặt ủi.
Mặc kệ vậy.
Cô ôm váy chạy vào phòng ngủ, chiếc váy co giãn không nhiều, mặc vào hơi tốn sức.
Hình ảnh hiện lên trong gương như một nàng công chúa Disney đang chạy trốn.
Chiếc váy như được may đo cho cô, từ đầu đến chân đều vừa vặn.
Vạt váy chấm đất, vừa đúng qua mép chân Triệu Hựu Cẩm, chỉ cần dài hơn một chút sẽ quá dài, ngắn hơn một chút sẽ hơi ngắn.
Mặc nó vào, người trong gương như được ánh trăng bao phủ, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ ảo.
Triệu Hựu Cẩm đau lòng quá...
Đẹp đến đau lòng.
Cô vừa ngâm nga vừa xoay vòng đi ra phòng khách, ánh mắt rơi vào hộp quà màu đen, mới phát hiện bên trong còn một tấm voan trắng.
Ban đầu cô tưởng là để lót hộp, lúc này nhấc ra xem, phát hiện đó là một tấm khăn voan.
Triệu Hựu Cẩm sửng sốt.
Cô cúi đầu nhìn váy, lại nhìn khăn voan, tặng váy cưới cho một cô gái thanh niên còn độc thân...?
Quả thật là độc đáo.
Nhưng quà tặng quá đẹp, cho dù lúc này không dùng được, cũng không ngăn cản việc Triệu Hựu Cẩm thích nó. Cô ôm khăn voan, vừa cài lên đầu, vừa xoay vòng tiến vào phòng ngủ.
Đồng hồ trên tường đều đặn gõ nhịp, tích tắc, tích tắc.
Kim đồng hồ vừa chỉ đúng mười hai giờ.
Trong truyện cổ tích, thời gian này luôn đầy ma thuật, ví như xe bí ngô của Lọ Lem, ví như con rối gỗ đến nửa đêm sẽ nói chuyện.
Còn Triệu Hựu Cẩm đang chuẩn bị ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của mình, ánh mắt rơi vào mặt gương trống rỗng, đột nhiên cơ thể cô đông cứng.
Tấm gương.
Trống rỗng.
?????
Cô tưởng mình nhìn nhầm, theo bản năng dụi mắt, mở ra lần nữa.
Trong gương vẫn không có gì cả.
Rõ ràng cô đang đứng trước gương, nhưng gương lại không phản chiếu hình ảnh của cô, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy.
Máu trong người Triệu Hựu Cẩm đều đông cứng lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Gặp ma rồi?!
Cô trợn to mắt kinh hãi, cúi đầu nhìn tay mình.
Không có tay.
Không những không có tay, cô cũng không nhìn thấy thân thể của mình. Toàn bộ con người cô, kể cả tứ chi, đều biến mất trong không khí.
"A a a a a a a..."
Lúc nửa đêm, một giọng nữ cao vút bỗng xuất hiện ở khu dân cư nọ tại Bình Thành. Âm lượng đủ để xuyên thủng màng nhĩ, có thể nói là chói đến mức điếc cả tai.
---
Sáng hôm sau khi đi làm, sắc mặt của Triệu Hựu Cẩm trắng bệch như ma.
Phùng Viên Viên hỏi cô mấy lần: "Cậu không sao chứ?"
Triệu Hựu Cẩm: "Tớ không sao."
"Là tại hôm qua chị Hồ hành hạ cậu quá đáng sao?" Phùng Viên Viên hơi áy náy, "Chuyện này đều tại tớ, nếu không phải tớ nói xấu chị ấy trong nhà vệ sinh rồi bị chị ấy nghe thấy, chị ấy đã không đến mức bắt nạt cậu như vậy."
Triệu Hựu Cẩm: "Không sao."
Phùng Viên Viên nói một hồi thì thấy hơi khó hiểu: "Nhưng chị ấy chỉ nhắm vào tớ là được rồi, sao lại trút giận lên đầu cậu nhỉ?"
Triệu Hựu Cẩm: "Không sao."
Thấy Triệu Hựu Cẩm tốt bụng như vậy, Phùng Viên Viên càng thêm ngượng ngùng: "Đều là lỗi của tớ, tớ sẽ đi tìm chị ấy ngay bây giờ, người nào làm người nấy chịu, không có lý do gì để cậu phải gánh chịu hậu quả thay tớ cả."
Phùng Viên Viên nghĩ Triệu Hựu Cẩm là người tốt, đủ nghĩa khí, nên mới nhắm mắt làm ngơ trước những khổ nạn giáng xuống mình.
Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để phát hiện, thay vì nói Triệu Hựu Cẩm là nhắm mắt làm ngơ, không bằng nói là hồn bay phách lạc, tâm trí hoàn toàn không để ở chuyện này.
Phùng Viên Viên tự kiểm điểm nửa ngày, mới phát hiện ra Triệu Hựu Cẩm đang thất thần.
"Triệu Hựu Cẩm?"
"Alo? Hồn ơi có trong xác không?"
Phùng Viên Viên vẫy tay trước mặt Triệu Hựu Cẩm mấy cái, đối phương mới tập trung lại.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải tối qua không ngủ được không?"
Triệu Hựu Cẩm há miệng, mãi một lúc sau mới hỏi được một câu: "Viên Viên, cậu có nghĩ trên đời này có thần tiên không?"
"?"
Phùng Viên Viên càng tự trách mình hơn, xem cô đã làm ra chuyện tốt gì rồi kìa, nói xấu sếp với đồng nghiệp, bị sếp nghe thấy, hại đồng nghiệp vốn bình thường, chỉ sau một đêm đã bị sếp ép đến mức phát điên.
Phùng Viên Viên cẩn thận quan sát Triệu Hựu Cẩm, do dự hỏi: "Này, sao cậu lại nói vậy?"
Phùng Viên Viên như ngồi trên đống lửa, cầu mong đối phương chỉ đang đùa thôi, đừng thật sự phát điên nhé, không thì trách nhiệm của cô lớn biết bao!
Triệu Hựu Cẩm lẩm bẩm: "Tối qua tớ ước một điều..."
"Gì cơ?"
Triệu Hựu Cẩm từ từ ngẩng đầu, "Hình như đã được thần tiên nghe thấy!"
Tim Phùng Viên Viên thót một cái.
Xong rồi.
Quả nhiên là điên mất rồi!
---
Cả ngày hôm đó, Triệu Hựu Cẩm đều hơi lơ đãng.
Trong cuộc họp, Hồ An Tĩnh thẳng thừng nói: "Có người trong giờ làm việc không tập trung, chi bằng về nhà nghỉ, đừng đi làm nữa."
Tổ dân sinh xã hội tổng cộng có mười ba người, ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Hựu Cẩm.
Triệu Hựu Cẩm đành phải sốc tinh thần lên, sau khi tan họp, sắp xếp lại bản tin tức hôm qua, đuổi theo Hồ An Tĩnh.
Chưa kịp đến khúc cua, từ đầu hành lang bên kia đã truyền đến tiếng nói chuyện của Hồ An Tĩnh và đồng nghiệp.
"Cô cũng bớt giận đi, dù sao cũng là thực tập sinh, còn non nớt lắm, lỡ lời cũng là điều khó tránh."
"Tôi cũng chỉ muốn cho mấy thanh niên bây giờ một bài học, đừng tưởng môi trường công sở là thế giới cổ tích, ai cũng sẽ coi mình như công chúa."
"Vậy cô cũng phải công bằng chứ, đừng chỉ nhắm vào mỗi một người thôi."
Hồ An Tĩnh hừ một tiếng: "Thì không phải cái đứa kia tôi đụng không nổi sao?"
Lý Siêu cảm khái: "Cô nhẹ tay chút đi. Cô bé đó chịu đựng kém lắm, mới có một ngày thôi mà cô xem trạng thái tinh thần của cô bé đó kìa, chắc tối qua không ngủ ngon được."
"Ừ, mới chỉ có một ngày thôi mà." Hồ An Tĩnh cười nhàn nhạt.
Triệu Hựu Cẩm dừng bước, không tiến lên nữa.
Tinh thần cô quả thật không tốt, nhưng thật sự không phải vì sự nhắm vào của Hồ An Tĩnh, mà chủ yếu là vì cái váy đó.
Đột nhiên phát hiện mình tàng hình, ai mà không mất ngủ cả đêm chứ?
Thời gian quay ngược lại tối hôm qua, cô hét lên rồi tháo khăn chùm đầu xuống, cởi váy ra, khi ngẩng đầu lên, phát hiện mình lại xuất hiện trong gương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ảo giác ư?
Triệu Hựu Cẩm khó nhọc nhìn chằm chằm vào chiếc váy trong tay, không dám tin vào mắt mình.
Nó vẫn đẹp như vậy, chỉ cầm trên tay thôi cũng như có ánh trăng chảy xuôi trong đó, lấp lánh không gì có thể tả xiết.
Ngẩn người một lúc lâu, Triệu Hựu Cẩm do dự, lại mặc nó vào lần nữa.
Tiếp theo cô lặp lại quá trình này khoảng chục lần.
Mặc vào.
Cởi ra.
Mặc vào.
Cởi ra.
Cuối cùng xác định, cô quả thật không hề bị ảo giác.
Đây là một chiếc váy có thể khiến người ta biến mất trong gương, chỉ cần mặc nó vào, rồi đội thêm khăn chùm đầu, người trong gương sẽ lập tức bốc hơi.
Triệu Hựu Cẩm không kịp để ý trời đã khuya, lần lượt gọi điện cho những người có khả năng tặng quà cho cô, bao gồm chú và dì, em họ Lý Dục, cả ba cô đang ở tận Seattle và vài người bạn thân thiết khác.
*Seattle: Thành phố ở Washington.
Câu trả lời nhận được đều là phủ nhận.
Qua điện thoại, dì nhận ra giọng cô có vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Cái váy làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"... Dạ cũng không hẳn."
"Vậy con ngủ sớm đi, mai không phải còn đi làm sao?"
"Con biết rồi."
"Hay là người ngưỡng mộ bí mật nào đó muốn theo đuổi con?" Dì đột nhiên hứng thú, "Có đoán được là ai không?"
"..."
Triệu Hựu Cẩm: "Chúc dì ngủ ngon, con đi ngủ đây!"
Kết thúc mấy cuộc điện thoại, Triệu Hựu Cẩm quyết định mặc váy vào, đội khăn chùm đầu, nửa đêm ra ngoài một chuyến.
Đêm khuya vắng vẻ, trong khu dân cư hiếm thấy bóng người, chỉ có vài người qua đường không chú ý tới cô, nhưng điều này không nói lên điều gì cả.
Triệu Hựu Cẩm đi tới cổng khu dân cư, dừng lại trước cửa kiểm soát.
Bảo vệ ngồi bên cạnh cửa sưởi ấm, mắt nhìn đăm đăm.
Cô do dự giây lát, cúi người xuống gần, nhìn chằm chằm anh ta...
Bảo vệ không phản ứng.
Triệu Hựu Cẩm lấy hết can đảm, đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.
Vẫn không phản ứng.
Tim đập rất nhanh, Triệu Hựu Cẩm không cam lòng, lại vung tay loạn xạ trước mặt anh ta, thậm chí còn tập cả bài thể dục buổi sáng.
Người bảo vệ đang mơ màng buồn ngủ, chỉ khẽ giơ tay lên khua khua, tưởng là có muỗi.
Máu trong người Triệu Hựu Cẩm đều sôi lên.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi khu chung cư, chạy đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh, liên tục nhảy tango, múa ba lê trước mặt nhân viên, thậm chí còn xé một tờ giấy, cuối cùng xác định.
Họ đều không nhìn thấy cô.
---
Mất ngủ cả đêm, Triệu Hựu Cẩm vô số lần trở mình ngồi dậy, kiểm tra xem chiếc váy có còn ở đó không.
Ngày hôm sau, mắt thâm quầng tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là mặc lại chiếc váy đó.
Hình ảnh biến mất trong gương nhắc nhở cô một cách chân thực rằng đêm qua không phải là một giấc mơ.
Đồng thời cô cảm thấy nhẹ nhõm, Triệu Hựu Cẩm càng thấy thế giới này huyền ảo.
Cô không yên tâm, khi đi làm cũng nhét nó vào ba lô, mang đến tòa soạn "Tuần san tin tức".
Lúc này ngồi trước máy tính, chiếc váy đang ở trong ngăn kéo của cô.
Triệu Hựu Cẩm không để ý đến nó, bởi vì Hồ An Tĩnh lại bắt đầu phát động một cuộc tấn công mới nhằm vào cô.
"Đây chính là trình độ mà một sinh viên sắp tốt nghiệp chuyên ngành báo chí nên có sao?" Hồ An Tĩnh đập bản thảo xuống trước mặt cô, "Cô đang lừa tôi, hay đang tự lừa mình?"
Triệu Hựu Cẩm hỏi nhỏ: "Chị Hồ, bản thảo có vấn đề gì vậy ạ?"
"Cô hỏi tôi? Tự đọc lại vài lần, nói cho tôi biết đây là thứ vớ vẩn gì!"
Triệu Hựu Cẩm đã sửa, thậm chí là sửa từ đầu đến cuối, cũng nhờ Phùng Viên Viên xem qua giúp mình.
Phùng Viên Viên cho rằng không có vấn đề gì, còn nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Nếu để các thầy cô chuyên ngành của chúng ta xem, kiểu gì cũng khen đây là văn mẫu điển hình!"
Nhưng nộp lên, chưa được bao lâu, Hồ An Tĩnh lại đến.
"Bảo cô sửa, cô sửa thành như thế này à?"
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn sang.
Hồ An Tĩnh: "Công tác tuyển sinh và đào tạo của Bình Đại sao vậy, đây mà cũng là sinh viên báo chí của Bình Đại ư? Với trình độ này, khó trách ai cũng nói Bình Đại khóa sau không bằng khóa trước."
Từ trình độ cá nhân nâng lên trình độ trường học, Triệu Hựu Cẩm cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vì cha mẹ không ở bên cạnh, không muốn trở thành gánh nặng cho chú và dì, từ nhỏ cô đã chăm chỉ học hành.
Trong hơn ba năm ở Đại học Bình Thành, cô luôn đứng đầu chuyên ngành.
Triệu Hựu Cẩm hỏi thẳng thừng: "Chị Hồ, chị có thể nói cụ thể cho em biết vấn đề nằm ở đâu không ạ?"
Hồ An Tĩnh vẫn giữ thái độ đó: "Cô còn không biết vấn đề của mình nằm ở đâu, tôi thấy thà đừng thực tập nữa, quay lại trau dồi thêm thì hơn."
Cô ta ngẩng cao đầu bỏ đi.
Triệu Hựu Cẩm nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ An Tĩnh, cắn răng, mặt nóng bừng.
Bản thảo có vấn đề không sao cả, quan trọng là còn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Ác ý của Hồ An Tĩnh rất rõ ràng, nhưng cô càng muốn biết bản thảo có thực sự không đạt yêu cầu hay không.
Hỏi đi hỏi lại mấy lần, Hồ An Tĩnh đều lảng tránh không trả lời, cô phải làm sao đây?
Triệu Hựu Cẩm thu hồi tầm mắt, ánh mắt bỗng rơi xuống ngăn kéo dưới chân.