Tôi Có Một Chiếc Váy Tiên Nữ

Chương 4: Là ảo giác sao?


1 tháng

trướctiếp

Sự xuất hiện của chiếc váy đã mang đến một bước ngoặt kỳ diệu trong cuộc sống của Triệu Hựu Cẩm.

Đầu tiên, cô đã thay đổi được người sếp của mình.

Vì đã tung tin đồn gây ảnh hưởng xấu trong nhóm làm việc, Hồ An Tĩnh đã nhanh chóng bị chuyển đi.

Theo thông tin đáng tin cậy từ Phùng Viên Viên, Hồ An Tĩnh đã bị chuyển đến một chi nhánh nào đó của "Tuần san tin tức" ở một thành phố hạng 18. Nếu không phải vì cô ta là nhân viên lâu năm, có lẽ kết cục sẽ là bị sa thải trực tiếp.

Sếp nữ mới được điều động đến tên là Quý Thư, cùng tuổi với Hồ An Tĩnh, rất tri thức và dễ gần.

Ngay ngày đầu tiên đến, Quý Thư đã xem kỹ các bản tin gần đây của nhóm, khen ngợi Triệu Hựu Cẩm có năng lực tốt, chất lượng bài viết cao.

Mặt Triệu Hựu Cẩm đỏ bừng, sau khi về nhà, cô cẩn thận cầm chiếc váy lên, trang trọng treo vào tủ quần áo.

Thiếu điều hận không thể thắp hương cúng bái chiếc váy này mỗi ngày ba lần.

Sau đó là sự bối rối khi không biết nên sử dụng chiếc váy tàng hình ra sao.

Triệu Hựu Cẩm đã dành nhiều đêm suy nghĩ về công dụng của chiếc váy tàng hình, nhưng không nghĩ ra được cách sử dụng nào mới mẻ.

Dùng nó để đi ăn uống chùa thì thật phí của trời.

Trộm cắp vặt thì đây không phải là việc mà một công dân tốt tuân thủ pháp luật nên làm.

Cô chỉ có thể cầu cứu các cư dân mạng toàn năng, lên mạng tìm kiếm từ khóa "áo tàng hình".

Bên dưới hiện ra một loạt phim khoa học viễn tưởng, từ "Bộ tứ siêu đẳng" đến "Harry Potter".

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Nếu xem phim mà có ích, thì với tình yêu theo dõi phim ảnh từ nhỏ của cô, giờ đây chắc hẳn đã là một thiên tài bẩm sinh rồi nhỉ.

Tóm lại, sau khi nhận được món quà kỳ diệu như vậy, Triệu Hựu Cẩm gần như mất ngủ mỗi đêm.

Mỗi sáng thức dậy đi làm, để lấy lại tinh thần, cô đều mua một chai cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư.

Sáng thứ tư, cô lại gặp người hàng xóm đó ở cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông đó vẫn chỉ mặc chiếc áo khoác len mỏng, trông như một nam chính vừa bước ra từ phim trường nào đó, hoàn toàn không để ý đến cô nhân viên thu ngân đang nhìn chằm chằm ngưỡng mộ mình.

Cảnh tượng này đập vào mắt Triệu Hựu Cẩm, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Quả là một người chịu lạnh tốt.

Vì lịch sự, cô chủ động chào anh: "Chào buổi sáng, anh Trần."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Trần Diệc Hành đang lấy cà phê từ tủ giữ nhiệt, quay đầu nhìn cô, dừng lại hai giây.

Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng nhận ra, ánh mắt này, có vẻ như anh không nhớ cô.

Thôi được rồi, dù sao trước giờ cô cũng luôn là người khiêm tốn.

Triệu Hựu Cẩm rất tế nhị nhắc nhở Trần Diệc Hành: "Mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau ở hành lang."

Cuối cùng anh cũng nhớ ra: "À là cô."

Anh cũng như lần gặp trước, gật đầu nhẹ nhàng với cô, rồi không nói gì thêm nữa.

Có vẻ như người hàng xóm này rất hiểu câu "Im lặng là vàng".

Người ta không mấy nhiệt tình, cô cũng không mặt nóng dán mông lạnh, đi thẳng đến lấy cà phê.

Không ngờ trong tủ giữ nhiệt còn khá nhiều sữa nóng, nhưng không còn một chai cà phê nào.

Triệu Hựu Cẩm quay đầu, ánh mắt rơi vào tay phải của Trần Diệc Hành, chai cà phê cuối cùng đang nằm trong tay anh.

Nếu anh đủ hiền hòa, có lẽ cô còn có thể lấy hết can đảm để thương lượng với anh, nhưng qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi này, rõ ràng anh thiếu đi sự thân thiện cơ bản của một người.

Xoa xoa mí mắt buồn ngủ, Triệu Hựu Cẩm từ bỏ cà phê, lấy hai gói bánh mì, một hộp kẹo cao su, khi thanh toán thì phát hiện Trần Diệc Hành đang đứng trước mặt cô.

Lúc đang thanh toán, có vẻ như anh nhớ ra mình còn chưa mua thứ gì đó, nói với nhân viên thu ngân "Chờ chút", rồi nhanh chóng biến mất sau kệ hàng.

Trong cửa hàng tiện lợi bật máy sưởi, hơi ấm khiến người ta càng thêm buồn ngủ.

Triệu Hựu Cẩm cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ: "Cô có thể tính tiền cho tôi trước được không?"

Nhân viên thu ngân nói không vấn đề gì, nhanh chóng tính tiền cho cô.

Có lẽ do quá buồn ngủ, Triệu Hựu Cẩm lúc đó không kịp phản ứng, theo phản xạ có điều kiện cũng lấy luôn cả chai cà phê mà Trần Diệc Hành để trên quầy thu ngân.

Mà nhân viên thu ngân chỉ mải nhìn bóng lưng đẹp trai của anh, cũng không nhận ra.

Đến khi Trần Diệc Hành cầm khăn lau đi ra, mới phát hiện chai cà phê đã biến mất.

Nhân viên thu ngân sau đó mới giật mình trợn tròn mắt: "A, vị khách hàng nữ vừa rồi...!"

Anh khựng lại một chút, xách túi đi ra ngoài, thấy người còn chưa đi xa, đang vừa tiến về phía ga tàu điện ngầm, vừa mở nắp chai cà phê trên tay, tu ừng ực mấy ngụm.

...

Triệu Hựu Cẩm uống xong mấy ngụm cà phê, dường như có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần đã mất đang quay trở lại cơ thể cô với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một câu: "Ngon không?"

Cô giật mình, quay đầu lại.

Trần Diệc Hành đứng sau lưng cô, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào chai cà phê đã uống một nửa trên tay cô.

Lấy lại được phần nào sức lực, Triệu Hựu Cẩm bỗng nhớ ra, hình như sáng nay cô đã không mua được cà phê...

Vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Cô cúi đầu nhìn chai cà phê, rồi khó khăn ngẩng lên đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Trần Diệc Hành nhìn cô, không nói gì.

Triệu Hựu Cẩm đành phải muối mặt giải thích: "Dạo này chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt, mỗi sáng đều mua một chai cà phê, vừa rồi chai cuối cùng bị anh lấy mất, lúc thanh toán tôi theo phản xạ có điều kiện nên..."

Lại im lặng giây lát, Trần Diệc Hành gật đầu, đi qua vai cô, coi như chấp nhận lời giải thích của cô.

Lần này đến lượt Triệu Hựu Cẩm áy náy, nhưng cà phê đã uống một nửa, cũng không thể trả lại cho anh.

Cô đành đuổi theo, "Anh Trần, để tôi trả tiền cà phê cho anh."

"Không cần."

"Phải cần chứ, do tôi sơ ý lấy nhầm đồ của anh."

"Tôi nói là không cần."

Nhận thấy anh vẫn không dừng bước, thậm chí còn xa lánh cô hơn, Triệu Hựu Cẩm càng kiên trì, lấy điện thoại ra đưa về phía anh: "Tôi chuyển khoản cho anh, xin anh nhất định phải nhận."

Nếu không sẽ có vẻ như cô chiếm lợi từ người khác.

Trần Diệc Hành cuối cùng cũng dừng bước, "Trông tôi giống người không đủ tiền mua một chai cà phê sao?"

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Trần Diệc Hành nhấc cổ tay lên, liếc nhìn chiếc đồng hồ. Lúc này Triệu Hựu Cẩm mới để ý thấy trên mặt đồng hồ có một biểu tượng của thương hiệu nổi tiếng, nếu không nhớ nhầm thì giá của chiếc đồng hồ này phải trên sáu con số.

Từ nhỏ cô đã rất nhạy cảm, có khả năng quan sát và phán đoán tình huống rất tốt. Cô lập tức hiểu ý, anh đang ám chỉ một cách khéo léo rằng thời gian của anh rất quý giá, đáng giá hơn nhiều so với một ly cà phê.

Nhưng cô vẫn mở Wechat ra, kiên quyết nói: "Tiền cà phê nhất định phải trả cho anh."

Ánh mắt của Trần Diệc Hành từ từ hạ xuống nhìn vào mắt cô, bốn mắt chạm nhau, không ai nhúc nhích.

Điện thoại của cô vẫn đang giơ trước mặt anh, còn tay anh thì đút trong túi áo khoác, không ai tiến lên một bước, cũng không ai lùi lại một bước.

Một lúc lâu sau, Trần Diệc Hành cười nhẹ một tiếng: "Cô Triệu, cô muốn kết bạn Wechat với tôi đến vậy sao?"

Triệu Hựu Cẩm: "?"

"Cà phê coi như tôi mời cô, còn kết bạn Wechat thì thôi." Người đàn ông xoay người bỏ đi, phóng khoáng để lại một câu: "Chúng ta không hợp nhau."

Nhìn bóng lưng kia, Triệu Hựu Cẩm ngạc nhiên không thôi.

Triệu Hựu Cẩm: Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến thế...

---

Bỏ qua không nói tới chuyện người hàng xóm kiệm lời, những ngày tiếp theo, Triệu Hựu Cẩm sống rất thoải mái.

Bởi vì cô dần dần tìm ra công dụng của chiếc áo tàng hình.

Trước khi chính thức đưa vào sử dụng, cô còn đặc biệt lên diễn đàn ẩn danh hỏi ý kiến của đông đảo cư dân mạng: Nếu sở hữu áo tàng hình, bạn sẽ dùng nó để làm gì?

Khu bình luận nhanh chóng xuất hiện rất nhiều câu trả lời.

Cư dân mạng A: Ăn chùa!!!

Thế là Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng nghĩ đến mấy nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố, giá cả đắt đỏ luôn khiến người ta dè chừng... Tuy hơi không đáng một chút, nhưng cũng là một đề xuất hay.

Cư dân mạng B: Cướp ngân hàng.

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Phạm pháp thì thôi!

Từ nhỏ đến lớn, việc táo bạo nhất cô từng làm cũng chỉ là sửa điểm trên bài kiểm tra khi bị điểm kém. Cuối cùng vì dì họ nhìn chằm chằm vào điểm số quá lâu, cô không nhịn được nên tự thú luôn.

Mặc dù sau đó dì họ ngạc nhiên nói, bà hoàn toàn không nghi ngờ Triệu Hựu Cẩm lại gian lận, chỉ là đang thất thần nghĩ tối nay nấu gì ăn.

Bình luận khiến Triệu Hựu Cẩm ấn tượng sâu sắc nhất là bình luận này: Ăn những bữa ăn trước đây không đủ tiền, dạo quanh những cửa hàng mơ ước từ lâu nhưng không có khả năng mua, lén lút lên máy bay đi đến những nơi bản thân muốn ngắm nhìn nhưng chưa có cơ hội, cuối cùng đến bên cạnh người mình thầm thích nhưng không dám thổ lộ, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ở bên anh ấy cả ngày.

Trong phòng không bật đèn, Triệu Hựu Cẩm nằm trên giường ngẩn người nhìn màn hình sáng, chợt cảm thấy đêm dài cô đơn cũng trở nên lãng mạn.

Đây là lần đầu tiên cô nhận ra, có lẽ chiếc váy này có thể làm được nhiều việc hơn là chỉ "vượt qua giới hạn", nó mang đến cho cô vô hạn khả năng.

Thế là cô gái Triệu ngoan ngoãn hiểu chuyện suốt 22 năm, đón chào giai đoạn "phá phách" muộn màng của mình.

Cô mặc váy, lén lút đến nhiều nơi mà bình thường không dám đến.

Chỉ tiếc là suốt quá trình mặc váy, cô không dám tiếp xúc với ai, sợ bị người ta phát hiện.

Vốn cô không mang quần áo khác để thay, ngay cả đồ uống thức ăn cũng không thể mua.

Hóa ra cảm giác đói meo là như vậy...

Tối hôm đó, Triệu Hựu Cẩm mệt mỏi trở về nhà.

Cảm nhận chuyến đi này: Trải nghiệm áo tàng hình quá tệ.

Mặc nó không thể mang theo hành lý đồ đạc gây ra nhiều bất tiện.

Và, việc đầu tiên phải làm sau khi về nhà, nhất định phải khâu một cái túi nhỏ trên đồ lót, kích thước vừa đủ để đựng tiền và chứng minh thư mới được!

Như vậy sau này dù có mặc áo tàng hình ra ngoài, cũng có thể cởi váy ra, bình thản trở thành người bình thường.

Trước đó cô đã tính không kỹ rồi!

---

Khi lê thân thể mệt mỏi từ sân bay về đến khu chung cư, vừa bước vào hành lang, liền thấy phía trước có người bấm thang máy.

Triệu Hựu Cẩm vẫn chưa quen với chuyện tàng hình, mệt mỏi, vừa đói vừa khát, lập tức quên mất mình vẫn đang mặc chiếc váy thần kỳ.

"Đợi một chút!" Cô theo bản năng kêu lên một tiếng, vội vàng chạy vào thang máy.

Người kia đã đứng trong thang máy, nghe tiếng, ngẩng mắt nhìn sang.

Ánh mắt lại xuyên thẳng qua cô, hướng về phía sảnh trống không.

Triệu Hựu Cẩm giật mình: Gặp rắc rối rồi, người ta không nhìn thấy cô!

Phản ứng thứ hai: Sao lại là người đàn ông hàng xóm?!

Hàng xóm của cô, Trần Diệc Hành, đứng yên lặng trong thang máy, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc mỏng, được ánh đèn sáng lóa trong thang máy chiếu vào, tròng kính có tia sáng lóe lên trong thoáng chốc.

Hai lần gặp mặt trước, anh đều kiệm lời, biểu cảm cũng ít đến mức nghi ngờ bị liệt cơ mặt, mà giờ Triệu Hựu Cẩm cuối cùng cũng tìm thấy sóng cảm xúc thuộc về con người trên khuôn mặt đẹp trai quá mức kia.

Ánh mắt của Trần Diệc Hành xuyên qua cô, rơi vào sảnh trống không, dừng lại trong giây lát.

Chuyện gì thế này?

Ảo giác sao?

Anh nhíu mày.

Rõ ràng vừa rồi nghe thấy có người nói "đợi một chút", còn là giọng của một cô gái trẻ.

Người đâu?

Gọng kính phản chiếu những tia sáng chói lóa, phác họa lên đường nét rõ ràng của anh. Anh vẫn mặc áo khoác đen, tay cầm một chiếc iPad, một giây trước khi Triệu Hựu Cẩm lên tiếng, anh hình như vừa vuốt màn hình, vừa bước vào thang máy.

Triệu Hựu Cẩm hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức nhan sắc thịnh thế của hàng xóm.

Cô không dám thở mạnh, càng không dám bước vào thang máy, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, từng bước một lùi lại cẩn thận, tuy nhiên lưng đã dựa sát vào tường, không còn chỗ để lùi nữa.

Cô ước gì mình có thể chui vào trong tường.

Sao lại đột nhiên quên mất mình đang trong trạng thái tàng hình chứ!

Nguy rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cửa thang máy cũng tự động đóng lại.

Triệu Hựu Cẩm hơi thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vừa mới rời khỏi tường, đã nghe thấy tiếng "đinh" một cái, cửa lại mở ra.

Trần Diệc Hành bước ra, nhìn quanh sảnh một vòng, như thể muốn xác nhận tình huống vừa rồi là gì.

Anh đứng cách cô nửa bước chân, gần thêm một chút nữa thôi, là có thể chạm vào cô.

Triệu Hựu Cẩm: !!!

Nói cô bị sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc cũng không quá đáng.

May mà người đàn ông nhíu mày chau mặt, nhưng cuối cùng vẫn quay về tay không, lại bước vào thang máy, con số màu đỏ từng bậc tiến lên.

Triệu Hựu Cẩm suýt nữa là ngã vật xuống đất, đợi đến khi con số dừng lại ở tầng 12, lại qua một lúc lâu nữa, cô mới hơi bình tĩnh lại được tâm trạng, che ngực thở phù.

Tầng 12 không có ai, hàng xóm đã về nhà.

Cô cẩn thận nhập mật mã, kéo cửa ra, như một con thỏ chạy vụt vào trong nhà.

Kích thích.

Thật sự kích thích.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp