Tôi Có Một Chiếc Váy Tiên Nữ

Chương 1: Chúc mừng sinh nhật


1 tháng

trướctiếp

Triệu Hựu Cẩm: Này, em có ở đó không?

Triệu Hựu Cẩm: Không hiểu sao mà hôm nay vận xui nó cứ bám riết lấy chị!

Triệu Hựu Cẩm: Vừa rồi chị với đồng nghiệp rủ nhau đi vệ sinh, kết quả là đang đứng nói xấu sếp thì một cửa buồng đột nhiên mở ra, em đoán xem chị nhìn thấy gì nào? Má nó, cấp trên của chị khoan thai bước ra từ bên trong!

Triệu Hựu Cẩm: Lúc đấy chị chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong!

Ôm tâm trạng lo lắng, bất an suốt mười phút, em trai họ của cô mới chậm rãi nhập tin nhắn reply lại...

Lý Dục: Đồng nghiệp của chị mới là người nói xấu sếp cơ mà, tại sao người chết lại là chị?

Triệu Hựu Cẩm: Bởi vì chị của em muốn thiết lập quan hệ tốt với người ta, kiếm đồng minh sau này, nên lúc cô ấy nói chỉ biết ừ ừ ừ.

Lý Dục: Chị yên tâm đi, không sao đâu.

Lý Dục: Cùng lắm chị cũng chỉ bị coi là đồng lõa thôi, tội không đến mức chém đầu, nếu em mà là sếp chị, có muốn đuổi việc em cũng đuổi người kia trước.

Triệu Hựu Cẩm khó khăn sắp xếp lại câu từ: Vậy nếu như chị nói, thủ phạm lại chính là cháu gái ruột của sếp thì sao?

Người ở đầu dây bên đứng hình mất năm phút.

Lý Dục hỏi: Chị vẫn còn đang ở trong thời kì thực tập đúng không?

Triệu Hựu Cẩm: Đúng vậy.

Lý Dục: Vậy thì chị dứt áo ra đi luôn, rút lui càng sớm càng tốt.

Triệu Hựu Cẩm: ...

---

Tháng mười hai ở Bình Thành, nhiệt độ ngoài trời ngày sinh nhật Triệu Hựu Cẩm đã hạ xuống 0 độ.

Chen lên được tàu điện ngầm, cuối cùng cô mới rảnh tay một chút, cô nhanh chóng mở điện thoại di động lên, đón nhận những lời chúc từ mọi người, đồng thời cũng dùng tiếng địa phương để trả lời lại từng tin nhắn, thái độ hết sức tự giễu: "Trao thể xác cho công việc, trao tinh thần cho công việc, khái niệm ngày sinh nhật đã không còn từ lâu rồi."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Sự háo hức của người trưởng thành đối với ba chữ "ngày sinh nhật" cũng không khác nhiệt độ hôm nay bao nhiêu.

Bước chân vào trụ sở của "Tuần san tin tức", cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ hệ thống máy sưởi.

Cô cởi chiếc áo lông ra, vắt lên trên ghế ngồi của mình, sau đó vừa đi về phía nhà vệ sinh của tầng thứ 18, vừa bóc vỏ gặm chiếc bánh mì.

Cô vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Phùng Viên Viên đang đứng ở bên trong make up rồi, lúc bốn mắt hai người chạm nhau, Phùng Viên Viên lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng, cậu lại tới WC ăn sáng à?"

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Lời nói này sao nghe cứ có điểm quái quái nhỉ?

Cô cắn một phát hết nửa cái bánh mì, sau đó vụng về đáp lời: "Chị Hồ không cho tớ ăn ở ngoài sảnh."

Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên đều là sinh viên năm tư đại học, đang trong kì thực tập, một tháng trước họ cùng vào "Tuần san tin tức" thực tập làm phóng viên.

Phùng Viên Viên vừa thoa kem nền vừa nói: "Chị ta lắm chuyện quá..."

Triệu Hựu Cẩm rất thận trọng ra dấu: "Suỵt, đây là nơi công cộng, đừng nói bậy."

"Sợ gì chứ, ngày nào chị ta chẳng đến sau 8 giờ?"

Phùng Viên Viên tính tình hoạt bát, nên có điều gì là nói ra hết, càu nhàu liên tục.

"Cậu biết không, tháng này chị ta đã bảo tớ đi mua cà phê 5 lần rồi!"

Triệu Hựu Cẩm bình tĩnh ăn xong bánh mì, sau đó xoè ra hai bàn tay.

Phùng Viên Viên sửng sốt: "Gì cơ? Cậu đã chạy việc vặt 10 lần rồi á?"

"Không phải." Triệu Hựu Cẩm bình thản nói, "Là nhiều đến nỗi hai bàn tay cũng đếm không xuể."

Phùng Viên Viên: "..."

Phùng Viên Viên: "Cậu còn thảm hơn tớ."

7 giờ 40 sáng, trong tòa nhà chưa có mấy người.

Phùng Viên Viên vừa trang điểm vừa bắt đầu "Đại hội chê bai sếp". Triệu Hựu Cẩm thực ra không muốn bàn tán về cấp trên với Phùng Viên Viên, nhưng không tìm được cơ hội ngắt lời, đành im lặng lắng nghe.

Cho đến một lúc sau đó, cạch một tiếng, cánh cửa buồng vệ sinh đằng sau mở ra.

Có người mang giày cao gót, thong thả bước ra.

Hồ An Tĩnh xách túi đứng đó, mặt lạnh như băng, ánh mắt đối diện với hai người qua gương.

Bầu không khí xịt keo cứng ngắc.

Phùng Viên Viên: #Trải nghiệm đang nói xấu sếp mà bị bắt quả tang là như thế nào#

Triệu Hựu Cẩm: #Mình không nói lấy một lời, chuyện này không liên quan gì đến mình#

Hai người hoảng hốt quay lại: "Chị Hồ..."

Hồ An Tĩnh vẻ mặt không đổi, đi ngang qua họ đến trước gương, vừa trang điểm vừa hỏi: "Nói chuyện vui vẻ nhỉ?"

Hai người: "..."

Phùng Viên Viên cứng đầu nói: "Chị Hồ, mọi chuyện không phải như chị nghe đâu, em có thể giải thích!"

Hồ An Tĩnh mặt không biểu cảm: "Được thôi, vậy cô giải thích đi."

Bầu không khí im lặng năm giây, Phùng Viên Viên cũng không giải thích nổi.

Triệu Hựu Cẩm đành phải cố gắng hòa giải...

"Ừm, chị Hồ, trước đây em có nghe người ta nói, nếu chị rất thích một người, hãy lén chửi họ một câu, lúc đó họ sẽ hắt hơi và biết rằng có người đang thầm nhớ đến mình."

Hồ An Tĩnh lạnh lùng nhìn cô: "Ồ? Các cô vừa rồi gọi là lén chửi một câu đấy à?"

Trên mặt chị Hồ hiện rõ năm chữ lớn: Cứ tiếp tục bịa đi.

Thế nên Triệu Hựu Cẩm đành phải cố gắng bịa tiếp: "Đó là bởi vì, Viên Viên thực sự rất thích chị! Nếu chỉ hắt hơi một cái thôi, sợ chị không biết, nên mới phải..."

"Phải làm sao? Phải thốt ra mấy lời mắng mỏ vàng ngọc kia à?"

Vốn chuyện này không liên quan gì đến Triệu Hựu Cẩm, cô cũng không tham gia vào "đại hội chê bai sếp" của Phùng Viên Viên, chỉ là rất không may đứng bên cạnh làm khán giả...

Cô đang cố gắng hóa giải bầu không khí, không ngờ Phùng Viên Viên lại không nhịn được mà phụt cười một tiếng.

Có thể thấy rõ, Hồ An Tĩnh nổi trận lôi đình rồi.

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Xong rồi.

Gặp phải đồng đội "lợn".

---

Tầng 18 toà nhà "Tuần san tin tức".

Phòng làm việc của Tổng biên tập.

Hồ An Tĩnh lặp lại chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh sáng nay, cuối cùng chỉ tổng kết một câu: "Tổng biên tập, lứa thực tập sinh này quá kiêu ngạo rồi, tôi không dẫn dắt nổi nữa!"

Phó Thế Vũ ra hiệu cho Hồ An Tĩnh ngồi xuống, ân cần nói: "Tiểu Hồ à, không phải tôi không hiểu cô…"

Tuy quả thực không hiểu lắm, vì dù sao Hồ An Tĩnh năm nào cũng nói vậy.

"Nhưng tình hình hiện tại hơi khó xử. Hai thực tập sinh của cô, Phùng Viên Viên là người nhà, không đuổi được, còn Triệu Hựu Cẩm lại là thực tập sinh có thành tích tốt nhất năm nay, không tiện đuổi."

"Đáng lẽ Triệu Hựu Cẩm phải được vào nhóm tốt nhất, như tài chính hay chính trị, nhưng vì quan hệ không bằng người khác, nên chỉ có thể nhét vào nhóm dân sinh của cô thôi."

Phó Thế Vũ giải thích tận tình, cũng coi như cho Hồ An Tĩnh thể diện, cuối cùng quyết định giữ nguyên hiện trạng, đang như nào vẫn tiếp tục như thế.

Nhìn Hồ An Tĩnh với vẻ mặt tủi thân, Phó Thế Vũ xoa xoa thái dương.

Cô tủi thân cái gì chứ, thực tập sinh còn tủi thân hơn cô đấy.

---

Triệu Hựu Cẩm quả thật rất tủi thân.

Dù sao thì, thứ nhất, cô không tham gia bôi nhọ cấp trên, nhưng lại bị liên lụy.

Thứ hai, từ khi được phân vào nhóm dân sinh xã hội, còn chưa kịp cảm nhận được tinh thần "thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách", bản thân đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

*Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: Nước nhà hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

Chín giờ rưỡi, Hồ An Tĩnh bước ra từ văn phòng tổng biên tập, dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha lướt qua khuôn mặt của Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên hàng trăm lần, cuối cùng khóa chặt ánh nhìn vào một mình Triệu Hựu Cẩm.

Triệu Hựu Cẩm: Có một dự cảm không lành.

Đáng sợ là, dự cảm của cô rất chuẩn.

Bởi vì trước khi đi, Hồ An Tĩnh đã hỏi han tổng biên tập về lai lịch cụ thể của Phùng Viên Viên, biết không dễ trêu chọc, nên đã chuyển toàn bộ hận thù sang một mình Triệu Hựu Cẩm.

"Tiểu Triệu, mua cho tôi một chai cà phê lên đây."

Triệu Hựu Cẩm vội vàng chạy đi mua cà phê, mười phút sau mang lên cho Hồ An Tĩnh ly cà phê Mỹ đen không đường mà cô ta thường uống.

Hồ An Tĩnh: "Quá lạnh. Mua lại đi."

Mười phút nữa trôi qua.

"Quá đắng. Thêm đường vào."

Lại mười phút sau.

Triệu Hựu Cẩm lấy từ trong túi ra đường cát trắng, đường cát vàng, kem sữa, bột quế bày hết lên bàn.

Hồ An Tĩnh nhìn một lúc, không còn bắt bẻ về cà phê nữa.

"Được rồi, làm việc đi."

Triệu Hựu Cẩm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã lại phải lên đường thực hiện nhiệm vụ mới.

"Tiểu Triệu, có một tin tức hiện trường, cô đi một chuyến đi."

Cả ngày hôm đó, Triệu Hựu Cẩm chạy tới chạy lui như con thoi.

Hiện trường thứ nhất: Trang trại gà bị dịch cúm, gà chết sạch, chủ trại đau buồn tột độ.

Triệu Hựu Cẩm bị buộc phải tham gia một buổi "tang lễ" đàn gà.

Vội vàng trở về công ty ăn bữa trưa, còn chưa xong bữa đã lại nhận được điện thoại của Hồ An Tĩnh.

"Tin tức bên trại gà xong chưa?"

"Vừa mới xong ạ..."

"Được rồi, vậy cô không cần về văn phòng nữa, đến thẳng hiện trường tiếp theo luôn đi."

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Hiện trường thứ hai là khu vực di dời nhà hỏa táng, cư dân xung quanh liên tục phản đối.

Triệu Hựu Cẩm bị đám đông xô đẩy, khó khăn lắm mới tìm được đối tượng phỏng vấn thích hợp, bấm nút ghi âm: "Xin hỏi việc di dời nhà hỏa táng đã mang đến những bất tiện gì cho cuộc sống của ông?"

Người được phỏng vấn: "Nhà người ta mở cửa ra là công viên, suối nhỏ, cao ốc lớn, còn nhà chúng tôi mở cửa sổ ra thì cái quái gì, lò hỏa táng! Cô nói xem nó tiện lợi đến mức nào? Tiện lợi đến nỗi chết là hỏa thiêu tại chỗ luôn à?"

Triệu Hựu Cẩm: "..."

---

Sáu rưỡi chiều, cả công ty vắng tanh.

Triệu Hựu Cẩm cất máy ghi âm, đeo ba lô đựng máy tính xách tay lên vai và về nhà tiếp tục làm thêm giờ.

Bài báo mới viết được một nửa thì bụng cô bắt đầu réo ùng ục, tiếng kêu ngày càng to.

Triệu Hựu Cẩm đặt máy tính xuống, ban đầu định gọi đồ ăn ngoài nhưng khi liếc nhìn tờ lịch treo trên tường, cô lại đổi ý.

Trên lịch, ngày hôm nay được khoanh tròn bằng bút dạ quang màu hồng, mùng 4 tháng 12.

Bên cạnh có một dòng chữ nhỏ: Sinh nhật của Triệu Hựu Cẩm, chúc mừng sinh nhật!

Cô xắn tay áo lên, nấu cho mình một bát mì trường thọ.

Ngày sinh nhật của người khác đều náo nhiệt, chỉ có cô là từ buổi lễ tưởng niệm gà đến hiện trường phản đối lò hỏa táng.

Mì vừa mới nấu xong, ăn được vài miếng thì điện thoại lại reo lên.

Hồ An Tĩnh giống như một sát thủ vô tình, giọng nói đầy sự thúc giục: "Vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi từ người cung cấp tin, nói rằng ở khu hoa viên Thượng Thành có cô gái họ Trương, vài tháng trước mua một con lợn con Thái Lan trên Taobao, không ngờ nuôi được một thời gian ngắn mà nó đã lớn thành một con lợn nái nặng 170 cân."

Triệu Hựu Cẩm suýt nữa thì bị sặc mì, che ngực ho sù sụ.

"Khu hoa viên Thượng Thành gần chỗ nhà cô, bây giờ cô qua đó thực hiện phỏng vấn ngắn đi."

Triệu Hựu Cẩm nghi ngờ đôi tai của mình: "Gần ấy ạ? Em ở phía tây thành phố, khu hoa viên Thượng Thành ở phía đông mà chị!"

Hồ An Tĩnh: "Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, nghe không rõ lắm."

"Không phải, chị Hồ, hôm nay là sinh nhật em..."

"Tút... tút..."

Triệu Hựu Cẩm cầm điện thoại, gọi lại cho Hồ An Tĩnh nhưng dù gọi bao nhiêu lần thì bên kia vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.

Cô đứng im tại chỗ, nhìn bát mì trường thọ trên bàn trà vẫn chưa ăn được mấy miếng, nhắm mắt lại.

Ngồi taxi đi từ nhà đến hiện trường, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại: Cô gái họ Trương mua một con lợn con, nuôi lớn thành con lợn nái ư?

Giết đi!

Thịt chiên, thịt xào, thịt luộc, thịt hấp, thịt sốt chua ngọt, thịt quay...

170 cân thịt lợn làm thành đồ ăn chẳng phải rất ngon sao?!

Tuy nhiên khi đến hiện trường, bật máy ghi âm, chấm đèn đỏ của máy quay bật sáng, cô vẫn phải giữ thái độ chuyên nghiệp để đặt câu hỏi.

Cô gái họ Trương vừa lau nước mắt vừa nói: "Khi tôi mua trên Taobao, người bán hàng đảm bảo với tôi rằng đây là lợn con Thái Lan chính hiệu, tuyệt đối sẽ không lớn đâu."

"Tôi đặt tên cho nó là A Hoa, hy vọng nó sẽ mãi mãi là em bé của tôi."

"Kết quả chỉ trong nửa năm nó đã lớn đến thế này, trong nhà không chứa nổi, chỉ có thể xích ở ngoài cửa."

"Khu dân cư nói không được nuôi động vật trên đường phố, bắt tôi phải đuổi nó đi. Tháng trước còn có kẻ trộm nhắm vào nó, muốn lấy trộm nó giữa đêm khuya để đem đi lò mổ..."

"A Hoa tội nghiệp của tôi!"

Triệu Hựu Cẩm: "..."

Cô tắt máy ghi âm, tiếc nuối nhìn A Hoa, khuyên cô gái kia đừng buồn nữa.

Cô sẽ viết một bài báo truyền tải ước muốn của cô gái họ Trương: Thú cưng là bạn tốt của con người, chúng ta nên yêu thương chúng.

Cho nên, chuyện 170 cân thịt heo kia...

Nghĩ mà tiếc quá.

---

Quay trở lại nhà mình, bát mì trường thọ đã nguội lạnh hoàn toàn.

Các ông các bà vẫn thường hay nói phải ăn hết sạch bát mì trường thọ, như vậy mới sống lâu trăm tuổi.

Triệu Hựu Cẩm chấp nhận số phận, trước tiên tắm nước nóng, sau đó dùng lò vi sóng hâm nóng mì, cuối cùng vừa ăn vừa dùng iPad xem phim Hàn.

Trên màn hình, nữ chính bé nhỏ đáng thương đã nhận được tình yêu từ nam chính, chỉ cần thổi tắt nến, anh chàng đẹp trai toàn năng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh cô ấy.

Nhưng biên kịch lại bắt họ phải chia tay.

Triệu Hựu Cẩm vừa ăn mì sợi nhão nhoét, vừa lấy khăn giấy lau nước mắt.

Khóe mắt liếc thấy chiếc bánh chocolate trên bàn trà, cô khựng lại, mở giấy gói, rồi lấy từ ngăn kéo ra một cây nến siêu to - loại dùng để thắp khi mất điện.

Dù sao cũng là sinh nhật.

Là một tín đồ phim Hàn, không thể thiếu mấy nghi thức cơ bản.

Cô thắp nến, cắm nó lên bánh chocolate, nhắm mắt cầu nguyện.

Ông trời ơi, xin hãy ban cho con một chút vận may!

Người nhìn mấy nữ chính trong phim đi, không gặp người có siêu năng lực có thể ngưng đọng thời gian, dịch chuyển tức thời, thì cũng gặp tiên ngàn năm vạn năng, tệ lắm cũng là tiên cá, nắm tay, hôn môi là có thể xóa sạch ký ức của người ta!

Còn con, Triệu Hựu Cẩm, mẹ mất sớm, bố ở nước ngoài, từ nhỏ lớn lên ở nhà chú dì.

Triệu Hựu Cẩm càng nghĩ càng buồn bực: Con đã đợi 22 năm rồi, Harry Potter tốt nghiệp lâu rồi, Hogwarts cũng không tìm con.

Con cũng muốn có chút gì đó kì diệu trong cuộc sống của mình.

Một chút thôi, để con cảm thấy thần may mắn cũng đang che chở cho con!

Phù... Sau khi thầm ước xong, Triệu Hựu Cẩm thổi tắt nến, ăn sạch cái bánh chocolate.

Phim Hàn trên iPad vẫn đang chiếu, cô lau vụn bánh ở khóe miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng ding dong, chuông cửa reo.

Triệu Hựu Cẩm giật mình, đây là căn hộ cô thuê riêng, ngay gần tòa tạp chí "Tuần san tin tức", chỉ cần đi tàu điện ngầm hai trạm là tới công ty. Nhưng cô mới chuyển đến đây một tháng, không có người quen ở gần đây.

Ai tới thăm cô vào lúc nửa đêm vậy?

Cô chạy tới cửa, lo lắng nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài cửa trống không, đèn hành lang vẫn sáng.

Cạch, cô đẩy cửa ra thành một khe nhỏ.

Triệu Hựu Cẩm nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, đang định đóng cửa thì đột nhiên phát hiện dưới đất đặt một hộp quà màu đen.

Là cái gì vậy?

Cô tò mò ngồi xuống, phát hiện hộp quà rất đẹp, màu sắc không hoàn toàn đen, nhìn kỹ, có thể thấy ánh sao lấp lánh.

Là chất liệu cô chưa từng thấy bao giờ.

Dưới hộp đè một tấm thiệp, viết hai dòng chữ nhỏ: Điều kỳ diệu của cô đã được giao đến. Chúc mừng sinh nhật, cô Triệu Hựu Cẩm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp