Kiều Ấu nghiêng đầu hỏi: “Là vì cậu làm chuyện tốt không để lại tên sao?”

Rising mệt mỏi dựa vào mặt tường trắng: “Không phải.”

“Hay là không tiện nói?”

Rising nhìn đôi mắt to trong veo của cô: “Muốn biết tên anh như vậy?”

Kiều Ấu bĩu môi, sao mà người này thích xưng anh với cô vậy chứ, tôi đây cùng vai phải lứa với bà nội cậu đó.

Có điều nghĩ đến vừa rồi nếu không có người này lên tiếng hỗ trợ, cô còn không biết mấy người kia muốn làm gì.

Cô thành thực gật gật đầu: “Muốn.”

“Cố Tây Khởi.”

Nam sinh giọng điệu cực kỳ nhạt, nhạt đến không nghe ra cảm xúc.

Đây vốn là tên của anh, nhưng người ngoài càng quen thuộc cái tên kia hơn. Sau này có lẽ cái tên kia sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt công chúng nữa, dù sao chức nghiệp ngắn ngủi của anh đã hoàn toàn kết thúc triệt để.

Mặc dù chuyện đã qua mấy ngày nhưng giờ phút này nghĩ đến trái tim anh vẫn có cảm giác khó chịu đè nén như cũ, nếu đổi lại bất kỳ người nào có lẽ đều cảm thấy không cảm lòng.

Nhưng dù không cam lòng thế nào đi nữa, anh vẫn không thể không lựa chọn con đường giải nghệ này.

Kiều Ấu gật gật đầu, đột nhiên vỗ trán nhớ tới gì đó: “Viết như thế nào? Cậu viết cả tên và địa chỉ xuống đây đi.” Nếu không có địa chỉ, đến lúc đó cô đi đâu để cảm tạ? Thủ đô không giống sơn thôn nơi cô từng sống, trong thôn tất cả mọi người đều quen nhau, tới cửa cũng cực kỳ thuận tiện. Thủ đô lớn như vậy, nếu không lưu lại phương thức liên lạc thì không khác nào tìm người giữa đại dương.

Nói xong, Kiều Ấu tìm khắp trên người phát hiện mình không mang tờ giấy nào. Cô vươn tay, nói: “Nếu không cậu viết lên tay tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu. Cậu có bút không?”

Rising đã từng hay có thể nói hiện tại vẫn là người của công chúng nên luôn có thói quen mang bút theo người. Trước là vì thuận tiện bất cứ khi nào cũng có thể kí tên cho những fan nhiệt tình, nay biến cố tới quá nhanh, nhanh đến nỗi thói quen mang bút theo người của anh chưa mất.

Cố Tây Khởi điều chỉnh lại khẩu trang, sau khi trầm mặc vài giây, anh lấy bút ra hạ xuống viết tên tiếng Trung của mình lên tay Kiều Ấu.

Thêm chút tư tâm riêng, anh viết một chữ Rising rất nhỏ dưới tên tiếng Trung của mình, nhỏ đến mức mờ nhạt không rõ.

Coi như là….lần cuối anh kí tên cho người khác đi.

Mặc dù người trước mắt ngay từ đầu không phải fan của anh.

Kiều Ấu để ý anh bạn này dùng tay trái viết chữ, cô bất giác nghĩ chẳng lẽ người này  thuận tay trái?

Sau khi Cố Tây Khởi viết xong thu bút lại.

Kiều Ấu giơ tay lên nhìn thoáng qua, ồ lên một tiếng: “Sao chỉ có một cái tên, địa chỉ nữa?”

Phía trên là ba chữ Cố Tây Khởi to rõ ràng, phía dưới còn có một chuỗi chữ cái tiếng Anh, nhưng vì nét chữ nhỏ nên Kiều Ấu nhìn không hiểu là gì.

Cố Tây Khởi cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô gái: “Thế nào, nhìn trúng anh rồi hả?” Hỏi tên còn chưa đủ, còn phải muốn địa chỉ.

Kiều Ấu cảm thấy người trước mắt thật sự hay tự luyến nha.

Chút bản lãnh như vậy, làm sao cô có thể nhìn trúng anh ta, diện mạo còn không nhìn rõ. Hơn nữa, tuy tuổi sinh lý lẫn tâm lý của cô đều là mười sáu tuổi nhưng số tuổi thật sự của cô nói ra phỏng chừng có thể hù chết cậu ta! Coi như quên đi, vẫn không nên dọa anh bạn nhỏ thì tốt hơn.

Cố Tây Khởi lười biếng rũ mắt xuống, nói ra, anh đã mấy chục tiếng đồng hồ chưa ngủ, lại thêm mới vừa ngồi gần 10 tiếng trên máy bay, thật ra thân thể đã mệt đến cực hạn. Nhưng kỳ quái là đại não của anh vẫn không dừng lại được, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, từng chuyện như bức tranh hiện lên trong đầu.

Thật ra cảm xúc của anh rất nặng nề, có cảm giác cạn sạch sức lực, muốn giải tỏa lửa nóng nhưng bên ngoài phải đè nén.

Nhưng lúc này anh vẫn đùa cợt: “Vậy thì, trước thêm QQ nhé?”

Kiều Ấu dùng cặp mặt to xinh đẹp cẩn thận nhìn anh vài lần, sau đó cô lấy từ trong túi áo ra 1 gói kẹo QQ vị dứa còn chưa bóc vỏ, cô đưa túi kẹo nhỏ cho Cố Tây Khởi, ừ một tiếng: “Cho cậu ăn.” Nói xong, cô như là nhớ tới cái gì đó, lại bỏ thêm một câu: “Vừa rồi người kia muốn lấy kẹo QQ của tôi, thật ra trong lòng tôi cực kỳ không thích nhưng cho cậu thì không sao.” Nói xong, cô nở nụ cười ngọt ngào với Cố Tây Khởi.

Hai mắt thiếu nữ cong lên, nụ cười quá mức đẹp vừa ngọt ngào lại trong sáng như ánh mặt trời, có thể đuổi đi khói mù trong lòng.

Cố Tây Khởi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Vốn anh cho rằng cô nói kẹo QQ là uyển chuyển cự tuyệt người kia xin kết bạn, nhưng như bây giờ nhìn qua thế nào cũng giống như từ đầu cô thật sự không biết QQ là gì?

QQ và kẹo QQ kém nhau một chữ nhưng thật ra là 2 loại hoàn toàn không liên quan tới nhau. Trước là một loại phần mềm xã giao, sau là một loại kẹo.

Cố Tây Khởi nhếch môi, ý cười rất nhạt nhưng vẫn là cười: “Cô dùng mạng 2G à?” Thế mà ngay cả QQ cũng không biết?

Mạng 2G? Đây lại là cái gì?

Kiều Ấu thật ra không hề muốn bại lộ việc mình quê mùa, cô bĩu môi cố ý hỏi: “Vậy cậu là gì?”

Cố Tây Khởi nhướn mày: “Tôi là 5G.” Làm một tuyển tủ esports, bình thường phần lớn thời gian anh đều dùng huấn luyện nhưng tốc độ internet cũng không chậm, sẽ cố định thời gian lướt weibo hàng tuần, online không nhiều nhưng tin tức nóng hổi gì đều hóng được.

Mạng 5G lại là gì nữa?

Kiều Ấu không hiểu, có điều không hiểu cũng không sao, đợi lát nữa về cô hỏi cháu trai của mình cũng được.

Cô chỉ chỉ bọc kẹo nhỏ: “Cậu không ăn sao? Kẹo chíp chíp ngon lắm.” Vừa rồi cô ăn liên mấy cái kẹo vị coca, cũng là lần đầu tiên cô được ăn mùi vị này.

Cố Tây Khởi nhìn gói chíp chíp trong lòng bàn tay, cái món này đã bao nhiêu năm anh chưa ăn lại rồi? Trong trí nhớ, có lẽ chỉ có trẻ con mới thích kẹo chíp chíp này.

Anh mệt mỏi nở nụ cười, đút kẹo vào túi áo: “Đợi lát nữa ăn.”

Kiều Ấu còn chưa quên chuyện địa chỉ vừa rồi, cô lại duỗi cái tay khác ra, lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ: “Nè, địa chỉ liên hệ của cậu.”

Cố Tây Khởi nhíu mày, vài giây sau anh cũng viết xuống dãy số QQ lên bàn tay cô.

Nói ra, từ sau khi có wexin anh cũng ít dùng QQ, nghe nói tuổi nhỏ tỷ như học sinh tiểu học đều thích dùng QQ, lớn tuổi một chút đều dùng wexin.

Kiều Ấu nhìn một chuỗi con số trong lòng bàn tay, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Cố Tây Khởi phát hiện người trước mắt thật sự không biết QQ là gì, có lẽ cô cũng không rõ ràng lắm số QQ cá nhân của anh giá trị bao nhiêu. Anh giải thích một câu: “Số QQ của tôi, có việc lên QQ tìm tôi.”

Chuyện tới nước này, Kiều Ấu mới vỡ lẽ có thể vừa rồi mình náo loạn nhầm.

Cô nào biết QQ và kẹo QQ khác nhau nha, cô còn tưởng rằng người kia muốn kẹo của mình. Lúc ấy trong lòng cô còn cực kỳ ghét bỏ, nhớ lại người nam kia tuổi cũng không nhỏ, thế nào vừa lên đã đòi kẹo của cô, thì ra đối phương không phải muốn kẹo ăn.

Bà cô nhỏ có chút chột dạ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa rồi mình quả thật nghĩ sai rồi!

“Đi đây.” Cố Tây Khởi gục đầu xuống, hai tay nhét vào túi, lúc chuẩn bị cất bước rời đi thì Kiều Ấu đột nhiên lên tiếng gọi lại.

“Có phải cậu rất khổ sở không?” Rõ ràng đối phương không khóc, trên mặt đeo khẩu trang không phân rõ cảm xúc nhưng từ giọng điệu và động tác của anh, Kiều Ấu vẫn nhạy cảm phát hiện anh hiện tại rất khó chịu.

Cố Tây Khởi không nói gì.

Tiểu cô nương này còn dùng mạng 2G, ngay cả QQ và kẹo QQ là gì đều không phân biệt được, đoán chừng ngay cả Liên minh huyền thoại là gì cũng không biết đi.

Cô sẽ lại càng không hiểu loại chuyện như tay bị thương không thể không nghỉ thi đấu với một tuyển thủ Esports chuyên nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao, tiền đồ vô lượng mà nói có ý nghĩa gì.

Tay Kiều Ấu nắm chặt thành quyền, ra sức quơ quơ với anh ta: “Chàng trai đừng khổ sở, cậu xem cậu còn trẻ tuổi như vậy, nhất định sẽ khá hơn!” Kiều Ấu bất giác dùng giọng điệu trưởng bối, lúc mẹ cô an ủi anh trai nhà hàng nhóm cũng là an ủi như vậy “chàng trai cậu xem blabla, cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn blabla…”

Rõ ràng bản thân vẫn là một cô gái nhỏ non nớt nhưng lại cố gắng an ủi anh như vậy. Cố Tây Khởi nở nụ cười nhẹ, nụ cười bây giờ chân thành hơn vừa rồi hai phần.

Anh nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của cô: “Cảm ơn, cô bạn nhỏ.” Anh dùng xưng hô vừa rồi trả lại cô.

Sau khi Cố Tây Khởi rời khỏi, Kiều Ấu cũng chuẩn bị đi về.

Diện tích nơi này thật sự là quá lớn, cô sợ Kiều Thần chờ một lúc tìm không thấy cô sẽ không tìm nữa. Nếu cô lạc mất cháu trai thì phải làm sao bây giờ.

May mà Kiều Ấu đi lại một mình không bao lâu thì Lỗ Nhị đã tìm được cô. Nhìn thấy cô, Lỗ Nhị thở nhẹ một hơi: “Bà cô nhỏ, tôi tìm được cô rồi!”

Kiều Ấu thấy Lỗ Nhị hai mắt sáng lên: “Cháu trai tôi đâu?”

“Kiều ca bọn họ còn đang tìm người, chúng ta rời đi trước đi.”

“Được.”

Kiều Ấu cùng Lỗ Nhị lên xe, cô lại mở một bao kẹo ném vào miệng một viên vị táo. Bỗng chốc, bên trong xe đều thoảng thoảng mùi táo tươi mát.

Cũng không biết bao kẹo dẻo vừa cô cho chàng trai kia có ăn hay không.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Kiều Thần u ám trở về, lên xe mặt mày lạnh lùng.

Cậu ta vừa lên xe liền thổi vào một trận gió lạnh: “Mẹ nó, tìm lâu như vậy cũng không thấy người, vẫn để cho cậu ta trốn thoát rồi!”

Hề Vũ xoa xoa mặt mình, cẩn thận hỏi: “Có khi nào tin tức sai hay không?”

Kiều Thần cười lạnh một tiếng: “Không thể, tin tức này không thể sai được, cậu ta chắc chắn đáp chuyến bay đêm nay, hơn nữa vừa mới về nước.”

“Vậy có thể là sai giờ, chúng ta vừa tới thì cậu ta đi.” Vừa rồi mấy anh em bọn họ tìm tới tìm lui ở hai cửa ra sân bay, tĩm mãi vẫn không tìm được người muốn tìm, ngay cả nhân viên công tác sân bay cũng nhịn tới hỏi bọn họ có cần người hỗ trợ hay không.

Nhưng mà không tìm được Rising, Hề Vũ ngược lại thở dài nhẹ nhõm.

Người ta mới vừa bởi vì chấn thương phải giải nghệ, lúc này đúng là lúc tâm trạng xuống thấp. Bọn họ tới bỏ đá xuống giếng thật sự là có chút không phải người. Dù sao bọn họ và Rising không có mâu thuẫn gì lớn, có khúc mắc cùng cậu ta chỉ có Kiều Thần.

Lưu Tân Vãng tò mò hỏi: “Kiều ca, sau khi cậu ta giải nghệ không làm tuyển thủ esports chuyên nghiệp nữa thì sẽ làm gì nhỉ? Huấn luyện viên hay là hậu cần?”

Kiều Thần hà hơi ấm trên xe một lát chuẩn bị nổ máy, nghe vậy cười lạnh: “Con người cậu ta kiêu ngạo muốn chết, chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại KG, ở lại KG làm gì?”

“Vậy cậu ta làm gì?”

Kiều Thần nhíu mày, nhớ tới ý tứ trong miệng huấn luyện viên KG tiết lộ: “Nghe nói cậu ta chuẩn bị về Nhất Trung tiếp tục học rồi.”

“Tiếp tục học?”

“Cậu ta bỏ lỡ chương trình học lâu như vậy, có thể theo kịp tiến độ sao?”

Kiều Thần nhún vai: “Ai biết được, nhưng mà nếu cậu ta thực sự về Nhất Trung mới tốt.”

Chờ cậu ta quay về, bọn họ có thể từ từ thanh toán mối nợ cũ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play