Nói thật, mấy người Kiều Thần bọn họ nói gì đó, Kiều Ấu đều nghe không hiểu, cả người như lọt vào trong sương mù. Cái gì mà LPL , dã chiến, thi đấu mùa hạ, thi đấu toàn ngôi sao, đây là mấy thứ quỷ gì vậy? Đồ nhà quê như cô, đừng nói những từ ngữ chuyên nghiệp này, thậm chí ngay cả sân bay cũng chưa từng được đi.

Thấy bọn họ lập tức muốn khởi hành, Kiều Ấu nhanh tay giữ chặt vạt áo cháu chai của mình, tránh cho vận mệnh bị bỏ lại.

Bây giờ Kiều Thần muốn đi gây chuyện nên thực lòng không muốn mang theo một cái đuôi nhỏ phiền toái, nhưng khi đối diện với ánh mắt ướt sũng kia của Kiều Ấu, lời cự tuyệt trên môi vòng vo vài lượt cuối cũng cũng không nói ra miệng: “Được rồi được rồi, mang cô đi cùng là được chứ gì!”

Trên mặt Kiều Ấu lập tức lộ ra nụ cười tươi roi rói ngọt ngào: “Cảm ơn cháu trai, cháu trai thật là người tốt.”

Kiều Thần lần đầu tiên trong đời được phát thẻ người tốt: …

Mấy lần cậu muốn uốn nắn lại xưng hô của cô, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc xoắn xuýt chuyện nhỏ nhặt này. Nếu thời gian đi muộn, nói không chừng người đã đi mất, nếu không chặn được người, cậu ta còn ra oai phủ đầu thế nào?

Trước đó không lâu Kiều Thần mới có bằng lái nên có thể tự lái xe, cậu dùng thời gian nhanh nhất lấy xe từ gara để xe trường học, sau đó hô với ba người đứng ở ven đường: “Mau lên xe! Thời gian rất gấp bách, đừng để mất dấu.”

Mấy người khác chủ động nhường vị trí bên cạnh lái xe cho Kiều Ấu, tự bọn nó ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.

Sau khi toàn bộ đám người lên xe, Kiều Thần nhấn mạnh ga chiếc SUV mới mua không lâu, phóng tốc độ đua xe.

Tốc độ xe quá nhanh ngẫu nhiên truyền đến vào tiếng gầm rú, Kiều Ấu trái lại không thấy sợ hãi, bởi vì cô hoàn toàn không nhận thức được tai nạn xe cộ là thế nào, cũng chưa từng tiếp xúc với những tin tức này.

Cô hiếu kỳ nhìn phong cảnh mơ hồ lướt qua ngoài cửa sổ, nói thật đời trước cô được ngồi nhiều nhất là máy kéo. Cô cũng từng ngồi qua xe lửa chậm chạp chạy ầm ầm trên đường ray, nhưng dù là máy kéo hay xe lửa đều như rùa chậm muốn chết, mỗi lần ngồi đều buồn ngủ díu mắt. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên chiếc xe mềm mại thoải mái như vậy, chưa kể tốc độ còn rất nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ hiện lên chớp nhoáng.

Thời điểm này vừa hay tránh được giờ cao điểm tan tầm, đường tới sân bay không bị kẹt xe. Nửa giờ sau, Kiều Thần đạp phanh, tháo dây an toàn trên người rồi nói một câu: “Lỗ Nhị đỗ xe nhé, mấy người khác đi cùng tôi.” Sau đó, cậu ta gấp gáp bước ra khỏi xe chạy thật nhanh tới sảnh đón, sợ mình muộn một bước sẽ để Rising trốn thoát.

Hôm nay Rising về nước bí mật, nếu không bí mật chỉ sợ lúc này sân bay đều bị lượng fan khổng lồ của hắn chiếm chật ních rồi.

Làm tuyển thủ mạnh nhất, có khả năng lên ngôi vương dã chiến nhất giải LPL hiện nay, Rising 16 tuổi gia nhập chiến đội KG, vừa vào đội cũng trở thành thành viên đầu tiên. Bởi vì tuổi tác quá nhỏ, trước đó gần như chưa từng xuất hiện dưới tầm mắt công chúng cho nên người không phục hắn rất nhiều, bị cư dân mạng trào phúng nhiều vô kể. Khi đó dù là chiến đội KG hay bản thân Rising đều chịu áp lực không nhỏ.

Về sau, Rising dùng thực lực mạnh mẽ của mình dập vỡ tất cả thành kiến và hoài nghi của khán giả dành cho mình.

Trong thời gian 3 năm đánh chuyên nghiệp, cậu ấy giành được vô số giải và MVP trận đấu. Tất cả fan hâm mộ đều cùng chứng kiến thiếu niên 16 tuổi này làm được, từng bước trưởng thành với tốc độ khó tin như thế nào, cùng nhau chạm đỉnh vinh quang.

Ở tuổi 19 này, dù đặt trong nghề Esport (thể thao điện tử) vẫn xem như là cực kỳ trẻ tuổi. Cậu ấy vốn có thể đứng cao hơn, bay xa hơn, để càng thêm nhiều người nhớ kỹ tên của cậu ấy – Rising, giống như tên thật của cậu ấy: mặt trời mọc tỏa sáng rực rỡ.

Nhưng toàn bộ khát vọng đều bị đập nát ở thời khắc này.

Kiều Thần thoáng chốc đã chạy mất không còn hình dáng, Lỗ Nhị nhìn Kiều Ấu một bên hiển nhiên còn đang như lọt vào sương mù, lắp bắp hỏi: “Bà cô nhỏ, cô xuống xe không? À không phải tôi đuổi cô đi đâu mà tôi tìm chỗ đỗ xe còn rất lâu, sợ cô nhàm chán thôi.”

Kiều Ấu nhìn sân bay cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi đông đúc, đáy mắt càng hiện vẻ hiếu kỳ và ngạc nhiên không thể che giấu.

Thì ra đây là sân bay.

Bác Lỗ đi xe trâu trước nghe nói chính là chuyên gia công trình động lực hàng không, là nhân tài tạo ra máy bay cao cấp. Cô bây giờ còn nhớ rõ khi bác ấy nhắc tới sự nghiệp của mình đáy mắt lấp lánh ánh quang.

Cho nên có phải phi cơ trong sân bay cũng có một phần lực của bác ấy ở đây hay không?

Kiều Ấu xoay người nở nụ cười với Lỗ Nhị: “Vậy tôi đi xuống.”

Lỗ Nhị vội vàng hả một tiếng, lúc Kiều Ấu muốn xuống xe thì gọi với lại: “Bà cô nhỏ, nếu không cô mang khẩu trang vào đi?” Bây giờ đánh rắm lớn một chút cũng có người qua đường chụp lại, dung mạo cô xinh xắn lại có vế xước rõ ràng trên mặt như vậy, nếu bị người chụp được tung lên mạng còn không biết truyền thành chuyện gì nữa.

Lỗ Nhị biết nhiều người vì lưu lượng (kiếm nhiệt) mà không để ý quyền riêng tư của người khác, tiện tay đưa bức ảnh chụp thiển cận của mình lên mạng để cư dân mạng bình phẩm. Cho nên hắn vì bảo vệ Kiều Ấu còn ngây thơ không bị internet thương tổn cũng là nhọc lòng rồi.

Kiều Ấu cảm ơn nhận lấy khẩu trang in hoạt hình.

Lần đầu tiên cô mang khẩu trang cảm giác rất mới lạ, chưa tính cái khẩu trang này còn rất đẹp mắt, lớp mặt màu đen bên trên có một con thỏ, hẳn là vừa rồi lúc đi mua kẹo Lỗ Nhị đặc biệt mua cho cô.

Kiều Ấu xuống xe tò mò nhìn dòng người như nước chảy, trong nhóm người này còn có không ít người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng.

Bọn họ người nào người nấy đều mũi cao mắt sâu, con ngươi xanh như đại dương, bọn họ đi lại vội vã mang theo rương hành lý không biết trạm tiếp theo là đi hướng nào.

Kiều Ấu bộ dáng như nhà quê lên phố, trong mắt tò mò hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải. Chỉ là cô lộ ra đôi mắt mèo trong sáng nhu thuận trông rất xinh xắn nên mặc kệ làm hành động kì quái gì đều không khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại càng thêm đáng yêu.

Sau khi đi vào, Kiều Ấu mới phát hiện sân bay thật sư vô cùng lớn, địa phương lớn như vậy đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của đám người Kiều Thần rồi. Cô cũng không biết cửa ra sân bay trong miệng Kiều Thần ở đâu, chỉ có thể vừa đi vừa tìm.

Lần đầu tiên cô tới đây cho nên bất kể nhìn cái gì đều cảm thấy hiếm lạ. Trong lúc vô tình, cô đã tới gần khu nhà vệ sinh công công.

Trong không khí có mùi hương chanh sạch sẽ, cô cẩn thận đánh giá nơi này dùng làm gì thì có vị nam sinh bị bạn bè ồn ào đẩy lên trước mặt Kiều Ấu.

“Hi, có thể thêm QQ không?”

Nam sinh nhìn qua tuổi không lớn chừng 20, hắn vừa xuất hiện đã chú ý tới Kiều Ấu rồi. Hắn đánh cược với bạn trong vòng 1 phút có thể lấy được phương thức liên lạc của cô, cho nên giờ hắn đứng ở đây.

Kiều Ấu a một tiếng, thêm QQ là gì? Người này cố tình lược bớt chữ kẹo ư?

Cô chậm rãi nhìn lại: “Cậu muốn ăn kẹo QQ sao?”

Nam sinh vẻ mặt dấu chấm hỏi, kẹo QQ? Đây là thứ đồ chơi khỉ gì, hắn rõ ràng muốn QQ của cô cơ mà, nên nhịn không được hỏi lại: “Có thể thêm QQ không?”

Kiều Ấu nghĩ đến vừa rồi Lỗ Nhị mua cho cô mấy loại kẹo QQ mùi vị khác nhau, thật thà hỏi lại: “Cậu muốn vị cola hay vị dứa?”

Hai người trực tiếp ông nói gà bà nói vịt.

Nam sinh đỏ bừng mặt, cô ta cự tuyệt? Nghĩ đến mình lần đầu tiên khoác lác đã bị vả mặt, sắc mặt nam sinh rõ ràng có chút khó chịu, hắn hơi tức giận nhưng càng sợ mất mặt trước mặt bạn bè. Nam sinh thời nay coi trọng mặt mũi trên hết nên hung hăng nói: “Không muốn cho thì không cho, lôi kẹo QQ làm cái gì?”

Kiều Ấu cảm thấy người này thật kì quái, rõ ràng là hắn muốn QQ trước, bây giờ cô đồng ý chia sẻ kẹo QQ với hắn còn hỏi hắn muốn vị gì, thế mà hắn còn cáu bẳn?

Kiều Ấu từ nhỏ được cha mẹ, phía trên là mấy người anh trai cưng chiều, tính tính dễ bảo nhưng không phải mềm yếu, cô đáp lại: “Không cần thì không cần, cậu hung dữ cái gì?”

Bà cô nhỏ lớn tuổi không được hung, chỉ có thể sủng thôi.

Nam sinh thẹn quá thành giận, lại thêm bên người còn có vài anh em đang nhìn. Hắn trọng mặt mũi, nhất thời cảm thấy bản thân không xuống đài được, vì thế lại một lần nữa hung dữ nói: “QQ, rốt cục có cho không?”

Kiều Ấu vô thức lùi lại một bước. Người này thật sợ nha, lúc tức giận vẻ mặt thật xấu xí, dữ tợn.

Đầu năm nay ra đường đều là người kì quái vậy sao?

Cô nhìn xung quanh, gần bên khu WC này không có nhiều người, chung quanh đều không còn ai. Cô đang nghĩ tới mình có nên dứt khoát tránh đi hay không thì có giọng nam trầm ấm khàn khàn chen vào: “Không cho, cút.”

Giọng nói này thái độ còn ác liệt hơn nam sinh vừa rồi.

Nam sinh kia quay đầu nhìn người xuất hiện xen vào việc của người khác, gân cổ nói: “Tao muốn QQ của cô ta, mắc mớ gì tới mày?”

“Việc này tôi quản.”

Lúc này, mấy người bạn của nam sinh kia thấy chuyện không tốt, vội vàng bước tới làm người hiền lành, lần lượt khuyên giải nói: “Coi như quên đi, đi thôi, đi thôi.”

Có người đưa bậc thang, nam sinh vội vàng xuống nước trước, có điều lúc rời đi hắn vẫn còn không quên để lời ngoan độc: “Tao nhớ kỹ hai bọn mày rồi!”

Giọng nam cười nhạo một tiếng, như là từ đầu đã không để uy hiếp đối phương vào mắt.

Sau khi đám người kia rời khỏi, Kiều Ấu mới có thời gian tỉ mỉ đánh giá người giúp cô này.

Toàn thân anh ta che chắn cực kỳ kín đáo, mũ lưỡi trai đen trên đỉnh đầu ép xuống rất thấp, khẩu trang cũng màu đen che khuất nửa gương mặt chỉ lộ ra đôi mắt thâm thúy như sao lạnh.

Anh ta mặc áo lông màu đen, hai tay đút túi, dáng người nhìn qua cực kỳ cao ráo.

Có thể do cô đánh giá quá lâu, người này chú ý tới ánh mắt của cô thì khẽ khíu  mày, giọng điệu có vẻ khàn khàn hơn so với vừa rồi mang theo rõ ràng chút mệt mỏi và lười biếng: “Nhìn anh tra lâu như vậy, anh trai đẹp mắt không?”

Kiều Ấu lắc đầu, thành thật nói: “Nhìn không ra.” Anh bao bọc kín kẽ như vậy, ai thấy được mặt mũi như nào?

Quá hai giây cô mới phản ứng lại cách xưng hô của đối phương, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh bạn nhỏ, bối phận của tôi lớn hơn cậu, xin đừng chiếm tiện nghi của tôi, cảm ơn.” Người niên đại cũ như Kiều Ấu đều có vẻ cực kỳ để ý bối phận.

Rising nhàn nhạt nở nụ cười, vẻ mặt lơ đễnh. Nếu cái người muốn phương thức liên lạc kia đã đi, tự nhiên nơi này không có chuyện của anh nữa bèn tính toán rời đi.

Nhận thức được anh muốn đi, Kiều Ấu vội nói: “Cậu tên gì? Vài ngày nữa tôi tới cảm ơn cậu nhé.” Sau chuyện vừa rồi, Kiều Ấu hiển nhiên cũng cảm giác được nguy hiểm.

Cô chỉ có một mình, đối phương lại có vài người còn đều là nam sinh trưởng thành thân thể khoẻ mạnh. Một đám người như thế, nếu thực sự phát sinh chút xung đột gì nhất định là cô chịu thiệt. Cho nên cô cảm thấy mình được người ta giúp đỡ, dù thế nào cũng phải đặc biệt tới cửa cẩn thận cảm tạ mới được.

Kiều Ấu ý tưởng rất đơn giản, trước kia người nào giúp họ, ba mẹ cô sẽ mang một giỏ trứng già hoặc mạch ha tới cửa chân thành cảm tạ. Dưới sự mưa dầm thấm lâu, cô cũng kế thừa truyền thống tốt bụng của Kiều gia, người nào giúp cô cô cũng sẽ cố ý mang trứng gà tới cảm ơn đối phương.

Rising buông mắt đánh giá cô vài lần, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần.”

Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, nói lời cảm tạ thì không cần. Vừa rồi anh lên tiếng hỗ trợ, một mặt là xuất phát từ tinh thần nhân đạo, mặt khác là bản thân anh tâm tình phiền loạn, cố ý tới chỗ ít người tìm kiếm thanh tịnh, đám người này vừa vặn đâm vào họng súng của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play