Gió lạnh thổi. Tháng 11, thủ đô đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, những bông tuyết li ti bay lất phất trên bầu trời.
5h chiều, lớp cao nhị (11) trường Nhất Trung cuối cùng đã tan học, các học sinh kề vai bá cổ từ trong trường nối đuôi nhau bước ra.
Trong nhóm học sinh có một thiếu niên với mái tóc HKT nhuộm tím đặc biệt dễ thấy. Cậu ta mặc áo khoác gió phối phụ kiện nổi bật, hô to gọi nhỏ đám bạn, bước đi phong cách, tự gắn bgm kiêu ngạo.
Đi đến cổng trường, Kiều Thần đút một tay vào túi, chậm rãi thở ra một hơi trắng xóa: “Chậc, mùa đông thật sự đến rồi.”
Cậu mới vừa cảm khái xong, đàn em lập tức ân cần hỏi: “Kiều ca, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?”
Kiều Thần lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Mấy nơi gần đây chơi được đều đã chơi hết, cách đó ở vành đai 2 có một chỗ thú vị. Cậu vừa muốn báo địa danh thì đột nhiên một cô gái nhỏ thắt bím tóc 2 bên, mặc áo bông màu đỏ không biết từ đâu xuất hiện lao đến, ôm chặt lấy cậu ta.
Gió lạnh thổi. Tháng 11, thủ đô đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, những bông tuyết li ti bay lất phất trên bầu trời.
5h chiều, lớp cao nhị (11) trường Nhất Trung cuối cùng đã tan học, các học sinh kề vai bá cổ từ trong trường nối đuôi nhau bước ra.
Trong nhóm học sinh có một thiếu niên với mái tóc HKT nhuộm tím đặc biệt dễ thấy. Cậu ta mặc áo khoác gió phối phụ kiện nổi bật, hô to gọi nhỏ đám bạn, bước đi phong cách, tự gắn bgm kiêu ngạo.
Đi đến cổng trường, Kiều Thần đút một tay vào túi, chậm rãi thở ra một hơi trắng xóa: “Chậc, mùa đông thật sự đến rồi.”
Cậu mới vừa cảm khái xong, đàn em lập tức ân cần hỏi: “Kiều ca, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?”
Kiều Thần lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Mấy nơi gần đây chơi được đều đã chơi hết, cách đó ở vành đai 2 có một chỗ thú vị. Cậu vừa muốn báo địa danh thì đột nhiên một cô gái nhỏ thắt bím tóc 2 bên, mặc áo bông màu đỏ không biết từ đâu xuất hiện lao đến, ôm chặt lấy cậu ta.
“Cháu trai lớn!”
Kiều Thần: ? ? ?
Kiều Thần tự nhận đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng đột nhiên bị một cô bé cùng tuổi trắng trợn chiếm tiện nghi, còn mình thì vẫn đang mơ hồ.
Không chỉ bị chiếm lợi thân thể mà còn bị chiếm lợi xưng hô. Chẳng lẽ, cậu ta cứ như vậy trực tiếp trở thành cháu của người khác?
Chậc chậc chậc, đầu năm nay mấy cô gái nhỏ đều gan lớn vậy sao?
Kiều Trần mắng: “Cô là ai? Cô biết ông đây là ai không, không biết còn dám tùy tiện ôm lão tử?”
Kiều Ấu nhấc cái đầu xù xì khỏi ngực Kiều Thần, có chút vui mừng khi mới gặp lại người thân: “Tôi biết, tôi là bà cô của cậu, cậu là cháu trai của tôi!”
Một ngày trước, Kiều Ấu mở mắt ra ở thế giới này. Đối với cô chỉ là một hồi nhắm mắt mở mắt, nhưng thời gian đã trôi qua tròn năm mươi năm. Nếu cha mẹ cô còn sống khỏe mạnh thì họ đã hơn chín mươi tuổi. Chỉ là đáng tiếc, bọn họ đều đã mất.
Thời đại luân chuyển, cảnh tượng thay đổi, đột nhiên đến một thế giới hoàn toàn không quen biết ai, tâm lý của Kiều Ấu gần như sụp đổ.
Bây giờ thật rất không dễ dàng tìm được một người thân cùng họ cùng dòng máu, mặc dù hai người không cùng thế hệ nhưng cô vẫn không nhịn được, trực tiếp ôm lấy cháu trai mình.
Kiều Ấu ngẩng mặt lên, cô có quá nhiều điều để nói, nhưng Kiều Thần lại không cho cô cơ hội này.
Bởi vì Kiều Thần đã xù lông ngay tại chỗ.
Cái gì? Bà cô? Bà cô của hắn?
Em gái trà xanh này thật con mẹ nó tham vọng! Vừa tới đã muốn làm tổ tông của hắn sao!
Muốn thả thính cũng không thả thính bằng cách này, chẳng lẽ cô ta chưa từng nghe qua uy danh của Kiều đại thiếu gia của hắn sao?
Kiều Thần vội vàng lùi lại vài bước, không cho ôm ấp.
Bạn bè của cậu ta ở bên cạnh cười mờ ám, nháy mắt với Kiều Thần ra hiệu: “Trêu chọc em gái này khi nào đấy?”
Kiều Thần chỉ cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, cậu ta vốn không hề quen biết nữ sinh trước mắt này. Cậu không rảnh rỗi phản ứng cô ta, mặc kệ đối phương hướng về bản thân hay gia thế của mình, cậu đều không có hứng thú.
Càng đừng nói trà xanh này dã tâm quá lớn, còn trực tiếp muốn dùng xưng hô trấn áp cậu.
Kiều Thần vẻ mặt không kiên nhẫn phủ nhận: “Này, đừng nói nhảm, tôi không có bà cô nhỏ như cô.”
Kiều Ấu thấy Kiều Thần không tin, trong đầu suy nghĩ một vòng vội nói: “Kiều Phát Đạt là ông nội của cậu đúng không?”
Kiều Thần không chút để ý ừ một câu, người biết điều này không ít, có thể nói một nửa học sinh trong trường đều biết mối quan hệ của cậu và Kiều Phát Đạt.
Kiều Ấu trực tiếp ném một quả bom bùng nổ: “Kiều Phát Đạt là anh trai của tôi, anh trai ruột.”
Lời này vừa nói ra, Kiều Thần cùng bạn bè và đàn em của mình đều sững sờ. Hiện trường im lặng trong vài giây.
Kiều Ấu nghĩ rằng bọn họ đã tin, cô vừa thở phào một hơi thì một giây sau, toàn bộ bùng nổ một trận cười vang.
“Hahahahahaha, Kiều ca, cô ta nói mình là em gái của ông nội anh! Cô ta thực sự muốn làm tổ tông của anh đấy!”
“Em gái, trâu bò! Vừa tới đã làm câu chí mạng!”
“Muốn làm tổ tông của anh là có thật, 666.”
“Cô con mẹ nó! Tôi con mẹ nó!” Kiều Thần đã mông lung đến mức nói năng lộn xộn.
Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ đây là một em gái trà xanh còn non nớt. Tuy rằng lúc nói chuyện mùi trà xanh hơi nồng, dã tâm hơi lớn, nhưng mục tiêu cũng chỉ có cậu.
Bà cô?! Đúng là có vài cặp đôi thích dùng nickname này nhưng chẳng lẽ “tiểu tâm can”, “tiểu bảo bối” không thể thỏa mãn cô ta sao?
Kiều Thần cảm thấy nếu mục tiêu đối phương nhằm vào mình, cậu ta sẽ không ngạc nhiên. Nhưng cậu ta tuyệt đối không nghĩ tới mục tiêu của em gái trà xanh này không phải là cậu ta, mà là ông nội của cậu ta!
Cô ta thực sự muốn một bước lên trời, trực tiếp làm em gái một ông già sao!
Cậu ta thật sự phục cô gái nhỏ vẫn đang mặc chiếc áo khoác bông theo phong cách của thế kỷ trước này đấy.
Kiều Thần kiên nhẫn hiếm thấy nói: “Em gái à, nhìn cô còn nhỏ tuổi hơn tôi, tôi thật lòng khuyên cô một câu, lừa người không phải là lừa như vậy, muốn gạt người ít nhất cũng cần phải để ý một chút. Cô nói dối vừa nghe đã thấy giả. Bình thường cô không phải làm bài tập về nhà hả?”
Kiều Ấu hơi mím môi, không biết Kiều Thần nói đến bài tập gì.
Kiều Thần dùng ngón trỏ chỉ vào mình, nói: “Cụ nội của tôi đã qua đời gần 20 năm rồi, làm sao có thể sinh ra một đứa con gái lớn như cô được? Dù cô muốn nói cô là con gái riêng của cụ tôi, điều này cũng không thể xảy ra. “
Kiều Ấu nghe tin cha mẹ mình đã qua đời hơn 20 năm, đôi mắt mèo vẫn sáng ngời kia ảm đạm vài phần như thể muốn che đậy cái gì đó.
Nhưng vài giây sau, cô cố gắng xốc lại tinh thần.
Cô biết trải nghiệm thần kỳ của mình người bình thường không có cách nào khác tin được, nếu không phải bản thân cô tự trải qua thì chính cô cũng không tin. Nhưng hiện ở bên cạnh nhiều người nhiều miệng, cô không thể nói quá nhiều.
Lúc này, sự kiên nhẫn của Kiều Thần đã cạn kiệt, cậu ta còn chưa ăn cơm chiều, trong bụng đang kêu cồn cào. Cậu ta không muốn để ý Kiều Ấu nữa, chuẩn bị vòng qua cô trực tiếp chạy lấy người.
Kiều Ấu thấy cậu ta muốn đi, vội vàng thả ra một tin nặng đô hơn: “Ở bắp đùi Kiều Phát Đạt có một nốt ruồi màu đỏ!”
Lời này vừa nói ra, bước chân rời đi của Kiều Thần khựng lại.
Những người khác cũng choáng váng.
Khung cảnh rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Nhìn thấy tất cả đều bị câu nói của mình làm khiếp sợ, Kiều Ấu biết mình nói đúng rồi.
Trước khi xuyên, cô từng nghe chị dâu trêu chọc vài lần nói trên đùi anh trai cô có nốt ruồi màu đỏ trông ‘lẳng lơ’ vô cùng. Vì thế, chị dâu không ít lần trêu ghẹo anh, anh trai cô tính tình tốt, hai người tình cảm sâu nặng, mỗi lần bị chọc ghẹo đều chỉ cười cười cho qua.
Lúc trước cô cũng coi việc này như nghe một truyện cười, không ngờ rằng truyện cười này bây giờ lại trở thành bằng chứng xác thực cho thân phận của cô.
Trên người có nốt ruồi chỉ người thân mới biết,n bình thường chắc chắn sẽ không biết điều này.
Trên gương mặt nhem nhuốc của Kiều Ấu hiện nụ cười sáng lạn: “Bây giờ cậu đã tin chưa? Cháu trai?”
Kiều Thần từ từ xoay người, mái tóc tím của thiếu niên cao ngạo nổi bật đập vào mắt.
Cậu ta nhìn Kiều Ấu với ánh mắt không thể tin nổi. Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới vài giây, cậu ta chế nhạo: “Tôi nói này, em gái trà xanh…”
Kiều Ấu không biết em gái trà xanh có nghĩa là gì, nhưng có lẽ không phải một cái tên hay. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để sửa lại xưng hô.
Cô bày vẻ mặt không rõ: “Làm sao vậy?”
Kiều Thần huýt sáo, tùy tiện nói: “Cô biết rõ tôi không thể biết trên đùi ông nội tôi có nốt ruồi hay không, cho nên cố ý thả tin này muốn lừa cho qua chuyện sao. Đáng tiếc a đáng tiếc, tôi không dễ bị lừa vậy đâu.”
Kiều Ấu sửng sốt một phen, cô vội vàng bước tới, hỏi: “Tại sao cậu lại không biết?”
Kiều Thần hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải biết?”
Hắn là bậc con cháu, không thể trực tiếp cởi quần ông nội xuống kiểm tra, cũng không trưởng bối nào sẽ nhắc loại chuyện này trước mặt tiểu bối.
Đây rốt cuộc cũng không phải sự kiện vinh quang gì, ông nội của cậu ta là nhân vật cỡ nào chứ? Nào có đạo lý bị người khác tùy ý đùa cợt về một cái nốt ruồi đỏ trên bắp đùi, muốn chết sao?
Kiều Ấu nhìn biểu cảm đương nhiên của Kiều Thần, lại một lần nữa cô ý thức được mình nhắm mắt một cái đã trôi qua 50 năm.
Người trước mặt là người thân duy nhất cô gặp được đến giờ. Nhưng giữa họ cách nhau hai bối phận hai thế hệ.
Có vài chuyện cô có thể đùa vui trước mặt anh trai ruột của mình, nhưng Kiều Thần làm con cháu thì không được.
Kiều Ấu không còn cách nào khác, chỉ có thể chỉ vào mặt mình nói: “Cậu không thấy vẻ ngoài của tôi rất giống Kiều Phát Đạt sao?”
Người Kiều gia bọn họ đều có diện mạo tốt, đặc biệt giữa lông mày và mắt cực kỳ có vài phần giống nhau.
Kiều Thần nhìn gương mặt nhem nhuốc của Kiều Ấu hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo, cười nhạo: “Đủ rồi em gái. Đừng làm loạn nữa.”
Kiều Ấu theo bản năng lau mặt, bất ngờ lau được mấy vết bùn.
Một ngày trước, bạn thân của cô hẹn gặp nhau trên đỉnh núi, cô không biết bạn thân của mình hẹn qua đó làm gì, thời đó thiếu nữ nói chuyện cũng chỉ là tâm sự chút chuyện con gái. Sau khi cô đến nơi bạn thân vẫn chưa tới, cô kiên nhẫn chờ đợi ở đó, ai ngờ rằng lúc mình đang đứng ngắm nhìn khung cảnh phía xa thì bị người đẩy xuống núi.
Cô hôn mê, khi tỉnh lại đã ở năm 2020. Hiện trên người cô vẫn đang mặc chiếc áo khoác bông và quần tây đỏ thẫm lúc ấy, đây là cách ăn mặc lưu hành nhất thời đó.
Trên đầu cô tết hai bím tóc, trên mặt vẫn còn dính cát bụi và bùn đất sau khi ngã xuống đồi, không cần soi gương cũng biết toàn thân cô hiện tại đều bẩn thỉu dơ dáy, cực kỳ thảm hại.
Lúc này, Kiều Thần lại một lần nữa cất bước rời đi.
Kiều Ấu đã một ngày một đêm không ăn gì, giờ phút này bụng đang cồn cào vì đói.
Thấy cháu trai muốn rời đi, cô vội vàng tiến lên túm lấy góc áo của cậu. Trong đôi mắt mèo sáng ngời của cô gái hiện lên chút ngượng ngùng: “Cái đó … tôi đói.”
Kiều Thần hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn cô diễn: “Thì?”
Kiều Ấu mấp máy môi: “Tôi đã… một ngày chưa ăn cơm rồi.” Cô chớp mắt nhìn Kiều Thần tỏ vẻ “cậu biết đấy”.
Kiều Thần cạn lời.
Hóa ra vị trà xanh muội muội này dây dưa lâu như vậy chỉ là vì muốn một bữa cơm?