Kiều Ấu đi theo đám người Kiều Thần xuất hiện tại phòng ăn của một nhà hàng xa hoa.

Nhân viên phục vụ được đào tạo vô cùng tốt, mặc dù toàn thân Kiều Ấu bẩn thỉu dơ dáy còn mặc áo bông phong cách năm 70 của thế kỉ trước nhưng trên mặt cũng không hề lộ ra chút khác thường.

Kiều Ấu ngồi xuống xong, cô chớp chớp đôi mắt mèo màu nâu to tròn im lặng đánh giá xung quanh.

Trước khi xuyên không, cô là minh châu được người nhà nâng trong lòng bàn tay, là cô gái nhỏ tuổi nhất nhà lớn lên trong sự sủng ái, ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Nhưng ở thời đại đó, khách sạn tốt nhất cô biết là khách sạn quốc doanh, nhưng dù là khách sạn quốc doanh vẫn khiêm tốn so với nhà hàng Trung Quốc xa hoa này.

Hề Vũ, bạn của Kiều Thần đặc biệt cảm thấy hứng thú với Kiều Ấu.

Cô gái nhỏ này nhìn qua còn nhỏ hơn bọn họ một hai tuổi, phong cách quê mùa, vừa tới đã muốn xưng là bà cô. Đây là muốn nhảy lên đầu Kiều đại thiếu gia sao?

Hắn cười hỏi: “Em gái, học trường nào? Học sinh trung học sao?”

Kiều Ấu thu hồi ánh mắt đánh giá bốn phía, nghiêm túc sửa lại: “Tôi sinh cùng thời với ông bà của cậu.”

Khí thế rất đủ.

Có điều phối hợp với gương mặt bánh bao non nớt và giọng nói trẻ con kia chỉ thấy đáng yêu không kể siết.

Hề Vũ bật cười, trêu ghẹo nói: “A…? Cô sinh năm 0 mấy?”

Kiều Ấu rũ xuống hàng mi dày, khẽ chớp mắt, thầm nói trong lòng, 0 mấy?

Cô sinh vào niên đại năm 60, nói ra chỉ sợ trực tiếp hù chết bọn họ.

Kiều Ấu không nói chuyện, Hề Vũ hỏi tiếp: “Em gái, cô và chúng tôi cùng trường?”

Sinh hoạt gian khổ, Kiều Ấu thở dài; “Không phải nha. Mà bạn nhỏ này, tôi thật sự thật sự thật sự cùng lứa với bà nội cậu đấy.”  Để nhấn mạnh mình nói thật, Kiều Ấu còn nói liền 3 chữ “thật sự”.

Kiều Ấu không thể nói ra chân tướng nhưng không muốn lừa gạt bọn họ.

Rõ ràng giọng nói non nớt, ánh mắt ngây ngô, lại như bề trên nói “tôi thật sự là bà cô của cậu” khiến Hề Vũ bị dáng vẻ tương phản đáng yêu này làm trái tim rạo rực.

Tiểu cô nương này từ đâu tới, làm sao lại đáng yêu đến như vậy.

Còn có cái xưng hô ‘bạn nhỏ’ này, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác gọi như vậy, bỗng dưng thấy rất thú vị?

Hề Vũ bại trận trước, chỉ thiếu nước trực tiếp giương cờ đầu hàng: “Được được được, a Thần không muốn phối hợp nhưng tôi sẵn lòng nhé, về sau cô chính là bà cô nhỏ của tôi!”

Kiều Ấu: ???

Cô mở to đôi mắt ngây thơ, vẻ mặt không hiểu nhìn nam sinh trước mắt. Đầu năm nay còn có người gấp gáp muốn làm cháu trai người khác à? Lúc trước cô tự giới thiệu mình là bà cô của Kiều Thần là vì đó là sự thật chứ không phải gạt người.

Kiều Thần vuốt tóc, nhìn thoáng qua người anh em không có cốt khí nhà mình, cười nhạo một tiếng: “Giữ mặt mũi, hiểu không?”

Hề Vũ liếm liếm môi dưới: “Trước mặt em gái giữ mặt mũi làm gì?”

Câu này làm Kiều Thần dựng lên như con cá nóc: “Cậu không cần sĩ diện à?”

Hề Vũ da mặt dày thành quen, không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần.”

Trong lúc mọi người nói chuyện, đồ ăn từng món đã được mang lên.

Kiều Ấu cùng Kiều Thần đều đã đói bụng, hai người cực kỳ ăn ý cầm đũa bắt đầu ăn cơm chiều. Chung quanh nếu có người chụp lại cảnh này nhất định sẽ phát hiện động tác và tư thế ăn uống của đôi bà cháu này đều tương tự, hai người một trái một phải ăn ý mười phần.

Cơm nước xong, nhóm Kiều Thần còn có hoạt động tất nhiên không thể đi cùng Kiều Ấu nữa.

Chỉ là Kiều Ấu ở đây không quen biết ai, trừ đi theo Kiều Thần cũng không còn nơi nào để đi.

Kiều Thần nhìn bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của mình, trán liên tục nhảy gân xanh: “Buông tay.”

Ban đầu Kiều Ấu còn có chút chột dạ, cảm thấy bản thân có chút làm khó người ta, nhưng dần dần cô đã nghĩ thông, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên tăng thêm khí thế, dáng vẻ bà cụ non: “Tôi là bà cô của cậu, tôi không có chỗ đi cho nên chỉ có thể đi theo cậu.”

Kiều Thần: ??? Đây là loại ngụy biện quỷ gì?

Kiều Thần cáu kỉnh: “Không phải chứ, cô còn muốn đi theo tôi? Thực sự diễn đến nghiện rồi?”

Kiều Ấu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải diễn, cháu trai, tôi thật sự không có chỗ để đi.”

Hề Vũ ở bên cạnh nói đùa: “Bà cô, cô là công chúa Disney đang bỏ trốn sao, còn không có chỗ để đi, haha.”

Đôi mắt mèo của Kiều Ấu hiện lên mê mang, cô biết công chúa, nhưng mà…

“Disney, là cái gì?” Thiếu nữ chân thành đặt câu hỏi.

Mọi người: ….

Trán Kiều Thần căng lên, đây là đồ nhà quê ở đâu ra, ngay cả Disney cũng không biết?

Hay đây là thủ đoạn của trà xanh cao cấp, vì muốn leo lên cậu ta mà cố ý giả vờ ngây thơ khờ dại?

Nếu như là giả, Kiều Thần cũng không thể không bội phục diễn xuất của cô ta. Bởi vì trên người cô ta không hề có dấu vết diễn trò, nếu cô ta diễn tốt như vậy có thể trực tiếp lấy giải thưởng diễn viên Oscar rồi!

Kiều Thần nhéo huyệt thái dương, nói: “Mấy cậu ở đây chờ tôi, tôi đi tính tiền trước.”

Cậu vốn muốn cự tuyết để cô theo cùng, nhưng đối mặt với đôi mắt màu nâu kia của Kiều Ấu, những lời cứng rắn không thể nào nói ra miệng.

Thật sự là tà môn!

Sẽ không phải trong thời gian ngắn như vậy, cậu ta đã bị xưng hô “bà cô” này tẩy não thành công đó chứ?

Sau khi Kiều Thần rời khỏi, Kiều Ấu an tĩnh đứng tại chỗ, Hề Vũ cùng hai người anh em Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng tán gẫu vài câu, cười cười nói nói.

Kiều Ấu đã một ngày một đêm không ngủ, giờ phút này không khỏi có chút ngủ gà ngủ gật. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, một ngày trước cô còn trong sơn thôn ở thập niên 70, nhưng chỉ chớp mắt cái đã xuyên tới 50 năm sau. Nếu không có hệ thống trói định trước đó dẫn đường cho mình, cô khẳng định không thể tìm được thân nhân của mình trong thời gian ngắn như vậy.

Hệ thống nói phải xuất hiện ràng buộc với thời đại này mới có thể tiếp tục sống sót. Cô hiểu đạo lý này nhưng muốn thế nào mới là ràng buộc thì cô lại không có đầu mối. Sau khi nhìn thấy Kiều Thần, cái hệ thống này đã không phát ra âm thanh gì nữa.

Kiều Ấu gật gù đầu nhỏ như gà con mổ thóc, trên mặt còn mang theo chút trẻ con lộ ra làn da trắng nõn, nhìn bộ dáng buồn ngủ quả thực đáng yêu muốn chết.

Hề Vũ nhịn không được chụp lén vài bức ảnh, mỗi một bức đều có thể dùng làm gói biểu cảm.

Chụp lén xong, hắn kêu phục vụ muốn một gói khăn ướt rồi chủ động tiến lên lấy lòng xáp lại gần: “Bà cô nhỏ, lau mặt đi?”

Kiều Ấu à một tiếng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên như động tác quay chậm. Lúc này, đáy mắt cô còn mang theo chút buồn ngủ mà dâng lên hơi nước, có phần ngây thơ giống như là một động vật nhỏ vô hại. Cô nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, ngọt ngào nói cảm ơn sau đó nhận khăn ướt, lau sạch bùn đất trên mặt.

Trên khăn ướt mang theo mùi cam thoang thoảng rất dễ ngửi, Kiều Ấu nghiêm túc lau sạch mặt mình.

Mấy người Hề Vũ ở bên cạnh nhìn, khi gương mặt nhỏ của Kiều Ấu bắt đầu lộ ra, bọn họ há to miệng như nuốt cả quả trứng gà.

Mẹ nó mẹ nó, ai có thể nghĩ đến, cô em gái thích ăn vạ này lớn lên lại đáng yêu như vậy!!!

Nhìn qua tuổi không lớn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có vài vết xước như va phải cái gì đó. Dù vậy, vết thương cũng không ảnh hưởng tới gương mặt đẹp của cô, ngược lại khiến cô càng mang hương vị trà xanh yếu đuối mong manh. Bọn họ vốn đang nghĩ khuôn mặt thế nào mới có thể xứng với đôi mắt mèo tinh xảo sáng ngời vô ưu vô lự như vậy.

Giờ bọn họ đã biết.

Khuôn mặt trái xoan hơi bánh bao kết hợp với chiếc mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi hơi nhếch lên luôn mang theo nụ cười hợp thành một gương mặt xinh đẹp khiến người ta sinh lòng hảo cảm. Chỉ là vết thương trên mặt nhìn thật sự quá chướng mắt.

Hề Vũ nghĩ thầm muốn hỏi một chút nhưng sợ gợi lên chuyện thương tâm của Kiều Ấu nên không dám hỏi nhiều.

Lỗ Nhị đã ân cần đi mua kẹo cho cô. Một lát sau, Lỗ Nhị cầm một túi đầy, vẻ mặt nịnh nọt đi tới: “Bà cô nhỏ, ăn đường không?”

Kiều Ấu nhìn túi kẹo rực rỡ muôn màu đủ chủng loại, có chút tò mò hỏi: “Những cái này là kẹo gì?”

Lỗ Nhị vội giải thích từng cái: “Đây là kẹo sữa bò vượng tử, đây là kẹo QQ chíp chíp, đây là chocolate nhân rượu.”

Những tên kẹo này đều thật kì lạ, cô không biết đây là Lỗ Nhị cố ý làm quái để chọc cô vui vẻ.

Cô chọn một cái kẹo QQ, đưa vào miệng ăn, vị mềm mềm dẻo dẻo, từ trước tới nay cô chưa từng nếm qua kẹo như vậy.

Ba ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cùng lúc hỏi: “Bà cô, ăn ngon không?”

Kiều Ấu gật gật đầu, giọng nói còn ngọt hơn kẹo: “Ăn ngon!”

Lỗ Nhị lại nói tiếp: “Kẹo QQ có nhiều vị, vị coca còn có mấy vị hoa quả như vị vải, vị dứa.”

Kiều Ấu hơi há mồm, trong mắt hiện lên kinh dị, bây giờ kẹo cũng có nhiều loại như vậy sao? Phải biết thời bọn họ, chủng loại kẹo ít đến đáng thương.

Lúc này, Kiều Thần vừa vặn thanh toán xong hóa đơn, thấy ba người vây quanh cô gái nhỏ, hắn nhíu mày: “Mấy cậu làm gì đấy?”

Lỗ Nhị hăng hái giớ tay: “Cho bà cô nhỏ ăn kẹo.”

Kiều Thần khinh thường, cũng không phải trẻ con 3 tuổi còn phải cho ăn kẹo?

Thấy mặt Kiều Ấu, trái lại Kiều Thần trái lại không có phản ứng gì quá lớn, nhưng cậu cũng phải thừa nhận cô gái này rất xinh xắn, có loại cảm giác giống lão Kiều gia bọn họ.

Cậu ta nhìn di động, nói: “Đi, bây giờ chúng ta đi sân bay.”

Hề Vũ nhìn hắn một cái: “Tối muộn rồi còn đi sân bay làm gì?”

Khóe miệng Kiều Thần không kiềm chế được lộ ra nụ cười, sau đó tươi cười càng lúc càng lớn, cuối cùng còn kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười to: “Thiên đạo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn xem ông trời có bỏ qua cho ai, ông trời không bỏ qua cho ai, haha!”

Lúc này, sảnh khách sạn đều vang vọng tiếng cười vui sướng của Kiều Thần, không ít người qua đường kinh ngạc vây xem.

Đám người Lỗ Nhị giựt giựt khóe miệng, chịu đựng ánh mắt kỳ quái của người chung quanh: “Kiều ca, anh làm sao vậy. Anh đừng như vậy, nhìn sợ quá.”

Khóe mắt đuôi mày Kiều Thần tràn đầy vẻ vui sướng: “Các cậu không thấy hotsearch mới nhất sao, hahahah hắn giải nghệ rồi,”

Giải nghệ? Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau.

Hề Vũ thử thăm dò hỏi một câu: “Anh đang nói Rising chiến đội KG?” Bọn họ và Kiều Thần quen biết thời gian không ngắn, cũng đều biết Kiều Thần và đối thủ một mất một còn của anh Rising có một vài khúc mắc.

Biết đối thủ một mất một còn trôi qua không tốt, Kiều Thần không khỏi cảm thấy tiểu nhân đắc chí, đắc ý nói: “Phải.”

Lỗ Nhị vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chứ, cách đây không lâu Rising mới giành được quán quân giải mùa hè, trước mắt là tuyển thủ nhân khí cao nhất giải LPL, hơn nữa có giá trị thương mại cao nhất, không phải hắn đang ở nước M tham gia thi đấu ngôi sao sao? Bây giờ sự nghiệp của hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao, sao có thể giải nghệ?”

Nói đến đây, Kiều Thần cười lạnh, hai tay ôm ngực: “Nếu không thì sao tôi lại nói thiên đạo luân hồi, ông trời sẽ không bỏ qua cho ai. Gần đây hắn ta bị tai nạn, người không có chuyện gì nhưng bị gãy tay phải, đời này đều không thể đánh giải chuyên nghiệp được nữa.”

“Hả?”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Đây là bị ép giải nghệ à?”

Hề Vũ cùng Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng đang thổn thức, không để ý ánh mắt Kiều Thần đang từ từ bốc hoa.

“Mấy người là bạn của ai đấy?”

Cả đám im thít, không dám nói lời nào.

Kiều Thần cho họ xem màn hình di động trong tay, giọng điệu đắc ý kiêu ngạo: “Tin tức nhỏ nhưng tuyệt đối bảo mật, nghe nói đêm nay cậu ta sẽ yên lặng về nước, chúng ta đi chặn ở lối ra sân bay. Đây là thời cơ đánh rắn giập đầu, làm sao tôi bỏ qua được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play