[Zhihu] - Bạn Trai Tôi Là Kẻ Độc Ác

Chương 5


1 tháng


Sáng sớm hôm sau, chúng tôi còn chưa rời giường đã nghe tiếng ba mẹ và hai nhà cậu mợ ầm ĩ cả lên.

“Các anh để mặt mũi ở đâu vậy hả? Mẹ cũng là mẹ ruột của các anh mà? Sao tiền mai táng lại để con gái tôi chi hết vậy? Nói ra mà không sợ thành trò cười cho cả cái làng này à?”

“Hai mươi vạn, tất cả các anh trả lại hết cho Lam Lam nhà tôi, sau đó ba nhà chúng ta cùng nhau chia đều khoản tiền mai táng này!”

“Không đồng ý là tôi lên Ủy ban tố cáo các anh đấy, cho mọi người biết rốt cuộc các anh có còn tí thể diện nào nữa không!”

Từng này tuổi, đây là lần đầu tiên mẹ che chở tôi đến thế.

Chỉ tiếc những việc mẹ làm vẫn luôn là vì Cố Vân.

Nếu như mẹ có ý bảo vệ tôi thật thì tốt biết mấy, nhỉ?

Nghe yêu cầu của mẹ, hiển nhiên gia đình hai cậu chẳng vui chút nào.

Số tiền đó vốn đã bị tiêu hết không còn một cắc nào rồi!

“Không có tiền? Con gái tôi bỏ ra bao nhiêu tôi còn nhớ kỹ đấy, các anh không ói tiền ra, tôi sống mái với các anh luôn!”

Mẹ tôi ra đòn sát thủ: “Mấy năm nay các anh làm chuyện xấu gì tôi cũng biết hết, tự các anh suy xét đi. Muốn chọc tôi cáu lên rồi tôi nói hết ra, hay là các anh trả tiền đây!”

Dứt câu, dưới lầu lập tức truyền đến tiếng đồ vật nện xuống sàn.

Tôi không muốn bỏ lỡ trò hay, bèn dùng tốc độ nhanh nhất để rời giường chạy xuống dưới.

Mẹ tôi và hai mợ đã nhào vào cấu xé đấm đá nhanh, bàn ghế xung quanh cũng ngã đầy đất, khung cảnh tệ hại đến thê thảm.

Phải mất một lúc lâu ba tôi và hai cậu mới có thể tách mấy người phụ nữ kia ra khỏi nhau.

Hai cậu tái mét, mặt cắt không còn giọt máu.

“Anh Ba, anh được lắm, dám uy hiếp chúng tôi cơ đấy. Chúng tôi sẽ trả tiền cho anh. Từ nay về sau nếu có chuyện gì thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tìm hai anh em tụi tôi nữa!”

Hai cậu nhanh chóng trả lại tiền cho mẹ tôi. Cầm số tiền ấy, mẹ tôi vui vẻ ra mặt: “Lam Lam à, ngày mai mình lên huyện mua nhà cho em con đi!”

Tôi cười gật đầu, vừa định nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng cất lên: “Bé yêu, chào buổi sáng.”

Tôi ngỡ ngàng quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Thẩm Chấp đang đứng trong sân.

Chiếc áo khoác màu xám làm tôn lên thân hình thon dài của anh, vẻ mặt dịu dàng kia vẫn tuấn tú như trước, phong thái nho nhã cao sang tỏa ra từ cốt tủy, cho dù bụi đường mệt mỏi cũng không mảy may lung lay được con người ấy.

Nhìn thấy anh, tôi rất kích động.

Thế nhưng nhớ đến câu nói của anh trước khi tắt điện thoại, tôi lại vô thức rụt cổ lại.

Vậy mà trên mặt Thẩm Chấp lại chẳng có vẻ gì là bất mãn cả., như thể chuyện tôi giấu diếm anh đã bị ném lên chín tầng mây rồi.

Anh còn dang tay ra nhìn tôi: “Bé yêu, buổi sáng tốt lành.”

Trong nháy mắt tôi lại sa vào sự ấm áp của anh, nhào thẳng vào lồng ngực anh trước mắt bao người.

Cố Vân ghen ghét đến nỗi muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Nhỏ nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu rồi tiến tới, nở nụ cười ngọt ngào với Thẩm Chấp.

“Anh là anh rể phải không ạ? Chào anh, em tên là Cố Vân, em gái ruột của chị Cố Lam ạ!”

Thẩm Chấp nhìn mặt Cố Vân, cười đến là ôn hòa.

“Chào cô, tôi là Thẩm Chấp.”

Cố Vân nhìn thoáng qua tôi, cố ý dùng giọng điệu oán trách.

“Chị, chẳng lẽ tới từ trước đến nay chị chưa từng nhắc tới em hả? Sao em có cảm giác anh rể chẳng hề biết đến sự tồn tại của em vậy chị?”

Tôi ôm Thẩm Chấp, cười mà không nói gì.

Cố Vân lại muốn giở trò “pha trà” đây mà.

Nhưng nhỏ không biết, Thẩm Chấp là tay giám định trà đã đạt đến đến trình độ mẫu mực rồi đấy.

Có loại phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp cơ chứ? Chút thủ đoạn cỏn con này của nó, anh còn chẳng thèm đặt vào mắt.

Quả nhiên, Thẩm Chấp cười nói: “Không trách chị cô được, chủ yếu là do tôi ấy mà. Ngoài chị cô ra, tôi không quan tâm đến những người phụ nữ khác.”

Trước biểu cảm kinh ngạc của Cố Vân, Thẩm Chấp để lại câu “Xin lỗi nhé, tôi có vài lời muốn nói với Cố Lam” rồi lập tức kéo tay tôi đi ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play