Thẩm Chấp kéo tôi đến gian phòng nằm trong rừng trúc ở sau nhà.

Tôi khen anh: “Anh đúng là giỏi thật đấy, mới đến đã tìm được một nơi tốt như thế này rồi.”

Vừa có cảnh đẹp lại còn khuất mắt người nhìn, rất thích hợp để hẹn hò yêu đương.

Nếu là bình thường, với tính cách thối tha của Thẩm Chấp thì chắc là anh đã sớm ôm eo tôi rồi hôn lấy hôn để, nhưng lần này anh lại chẳng có phản ứng gì.

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh…

Ý cười trong mắt anh đã tắt tự khi nào.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm, tựa như muốn kéo tôi vào một vực sâu không đáy.

Nghiêm túc đến mức tim tôi run rẩy không thôi.

Ây da, suýt thì quên mất, trông thế thôi chứ anh chàng này lòng dạ hẹp hòi lắm.

Sao anh có thể quên được chuyện tôi giấu diếm anh chứ?

Tuyệt chiêu chuyên dùng để đối phó Thẩm Chấp,『Giả Vờ Tủi Thân』, biến hình!

Tôi bĩu môi, nắm lấy ngón áp út của Thẩm Chấp: “Anh yêu, em thề, em biết sai rồi mà… Lần sau em không dám nữa đâu, anh tha thứ cho em được không?”

Thẩm Chấp mím chặt môi, rõ ràng là tức giận lắm. Chẳng hiểu sao trông anh cứ như cô vợ nhỏ đang giận dỗi vậy.

Một lúc lâu sau, anh mới sa sầm mặt: “Cố Lam, em đồng ý gả cho anh rồi.”

“Em biết.” Tôi nhón chân khẽ hôn lên khóe môi của anh.

Anh đẩy tôi ra: “Chiêu này bây giờ vô dụng với anh.”

Anh nói tiếp: “Chúng mình sắp sửa là người một nhà rồi. Vậy mà Cố Lam, chuyện thế này, sao em lại đẩy ‘người nhà’ của em ra rìa vậy?”

Tôi thở dài một hơi rồi nghiêm túc xin lỗi Thẩm Chấp.

“Rất xin lỗi anh.” Tôi nói, “Không phải em muốn gạt anh, nhưng mà em đã quen tự giải quyết mọi chuyện. Chưa kể anh còn đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, em không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến anh.”

Tôi ôm lấy Thẩm Chấp, vùi mặt vào cổ anh.

“Em cam đoan, không có lần sau đâu.”

Tôi biết Thẩm Chấp đứng trước tôi sẽ không chịu được lâu đâu.

Quả nhiên, anh nhanh chóng ôm lấy tôi.

“Nếu còn có lần sau, anh sẽ khóa em vào lồng rồi trừng phạt em thật nặng đó.”

Tôi phì cười, còn anh thì hôn lên trán tôi.

“Có bị bắt nạt không?”

Tuy tôi chưa từng kể chuyện gia đình mình cho Thẩm Chấp nghe, nhưng từ chuyện tôi và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, người thông minh như anh hẳn là đã đoán ra được một chút rồi.

Tôi cười: “Anh thấy bọn họ có bản lĩnh đó à? Chỉ có điều…”

Tôi nhìn anh đầy chế nhạo: “Em không muốn anh đến đây, vậy mà anh vẫn đến. Chờ lát nữa anh cũng đừng hối hận đấy.”

Từ nhỏ Cố Vân đã thích cướp đồ của tôi.

Ánh mắt nhỏ nhìn Thẩm Chấp vào lúc nãy, tôi nhìn sơ qua là hiểu ngay, nó lại muốn bắt đầu tiết mục 『cướp』rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play