Tôi hoảng hốt. Không biết Thẩm Chấp định trừng phạt mình thế nào.
Lần trước tôi làm anh tức giận, anh “phạt” tôi nằm liệt giường ròng rã bảy ngày liền.
Lần này…
Đúng là không dám nghĩ tới mà.
Cũng may sau đó tôi chẳng còn rảnh để nghĩ đến hình phạt của Thẩm Chấp nữa. Sau ba ngày túc trực bên linh cữu, rốt cuộc bà ngoại tôi cũng được an nghỉ.
Kế tiếp chính là lo liệu vụ đãi khách.
Vì ở nông thôn nên tôi tìm một nhóm đầu bếp địa phương rồi đặt gói dịch vụ đắt nhất của họ với giá 1299 tệ* một bàn.
* Tầm 4,25 triệu VNĐ.
Ở nơi vùng sâu vùng xa này, cơ bản là chưa từng có ai dám chọn gói 1299 tệ, vậy nên bữa cơm này khiến không ít bà con cô bác trong thôn phải khen ngợi tôi trước mặt đấng sinh thành.
“Lam Lam thật là có tương lai. Lái xe sang, còn tổ chức tang lễ cho bà ngoại long trọng thế này! Nghe nói đến cả bia mộ cũng đâu một vạn tám* rồi đó!”
* Tầm 59 triệu.
“Sau này ông bà cứ chờ mà hưởng phúc đi nhé!”
Có người còn trộm hỏi tôi thu nhập một năm nhiều hay ít.
“Chẳng bao nhiêu đâu ạ, chỉ đủ lấp đầy dạ dày thôi.”
"Khiêm tốn, khiêm tốn quá!"
Đại khái là quá nhiều người khen nên tôi vừa rời chỗ thì đã bị mẹ kéo sang một bên.
“Lam Lam, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc bây giờ con đang làm nghề gì? Không phải con được chồng chưa cưới nuôi thật đó chứ?”
Bà ra vẻ một người mẹ hiền từ thực thụ: “Lam Lam, mẹ biết con từ nhỏ đã bản lĩnh, độc lập, thông minh, chắc chắn con sẽ không sống dựa vào đàn ông đâu nhỉ? Con nói thu nhập của con cho mẹ nghe đi, mẹ cũng yên tâm cho tương lai sau này của con hơn.”
Nếu mẹ thật lòng quan tâm đến tôi thì tốt biết bao nhiêu nhỉ?
Chỉ tiếc, tôi hiểu bà quá rõ.
Từ nhỏ mẹ đã không thích tôi vì bà cảm thấy tôi xa cách với người nhà, mới bé tí mà đã không thân thiết với mẹ. Sau khi Cố Vân được sinh ra, tính cách của tôi và nó có sự tương phản rõ ràng. Càng xem Cố Vân là thiên sứ trời ban, mẹ lại càng thấy sự tồn tại của tôi là “thứ khiến trong nhà tốn thêm một bộ bát đũa”.
Lần nào mẹ đột ngột quan tâm đến tôi cũng là vì Cố Vân mà thôi.
Trước kia, bà mượn cớ quan tâm tôi, hoặc là sẽ khiến tôi mềm lòng dành chút thời gian cuối tuần phụ đạo cho Cố Vân, hoặc là bắt tôi đưa đồ của mình cho Cố Vân. Vậy bây giờ là gì nữa đây?
Tôi suy tư nhìn mẹ.
Sau đó cho bà một đáp án.
Lương cả năm là 30 vạn*.
Mặc dù con số này cách thu nhập thực tế của tôi một khoảng rất xa, nhưng cũng đủ để mẹ tôi hoảng hồn hít vào một hơi.
“Nhiều thế cơ á?”
Mẹ kéo tay tôi, vui vẻ ra mặt: “Lam Lam, trực nhiều ngày như vậy hẳn con cũng mệt rồi, mau vào phòng cho khách nghỉ ngơi đi. Khi nào đến giờ cơm mẹ sẽ gọi con.”
Tôi gật đầu vào phòng cho khách. Bởi vì trong phòng không có khăn tay nên tôi ra ngoài lấy giấy, vừa hay nhìn thấy ở góc cua cầu thang có hai bóng dáng đang lén lén lút lút.
Là Cố Vân và mẹ tôi.
“Lương một năm những ba mươi vạn? Mẹ, nhất định phải khiến Cố Lam ói chút tiền ra. Chắc hẳn mấy năm nay chị ta tích cóp cũng được mấy trăm vặn rồi đó!”
“Mẹ hiểu chứ, nhưng không biết làm sao để nó đưa tiền cho chúng ta. Con cũng biết Cố Lam không giống con, nó vô tâm lắm…”
“Mẹ à, con có cách!”
Mấy câu kế tiếp tôi không nghe được.
Nhưng tôi biết, có nghe được tiếp hay không cũng chẳng quan trọng. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay tôi cũng sẽ biết thôi.
Quả nhiên…
Tối đó Cố Vân kéo tôi đến phòng nó.
“Chị, phòng của chị lát nữa để ông hai với bà hai ở. Không còn phòng trống, chị đến phòng em nha, hai đứa mình ngủ chung.”
Đứng giữa phòng Cố Vân tôi mới phát hiện, phòng của nhỏ là hai căn phòng thông với nhau, cực kỳ rộng rãi. Thậm chí còn có phòng riêng để quần áo, trong đó treo đầy túi xách và quần áo hàng hiệu.
Chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết đều là mấy món có giá trên trời.
Trong nhà xây thêm một phòng thì sao chứ? Xưa nay bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để lại một phòng cho tôi.
Cố Vân thân mật kéo tôi đến giường lớn, tìm một vài chủ đề mà nhỏ cho là thú vị để trò chuyện với tôi. Một lát sau, mẹ tôi cũng nhập cuộc.
Hai người, một trái, một phải, ép tôi vào giữa, ra vẻ thỏa mãn lắm.
“Chị, chị biết không, ngày nào em cũng mơ về một ngày có chị và có mẹ, ba chúng ta sẽ ngủ chung với nhau đó!”
Mẹ tôi gật đầu tán thành. Sau đó bà bắt đầu cảm thán thời gian thấm thoắt thoi đưa, còn lấy mấy tấm hình của tôi ra nữa.
Nhăn nhúm quá trời, chả biết kiếm ở đâu ra nữa.
“Đây là con hồi ba tuổi, đây là con hồi sáu tuổi, còn đây là hồi con bảy tuổi…”
Mẹ tôi há miệng tính ôn vài chuyện quá khứ kỳ thú với tôi, kết quả là mở miệng cả một lúc lâu cũng chẳng nhớ ra được chuyện gì.
Bà chỉ có thể xấu hổ nói với tôi rằng: “Từ nhỏ Lam Lam đã rất hiểu chuyện. Người ta thường nói, con gái hiểu chuyện là tiên nữ đầu thai.”
Cố Vân cũng phụ họa khen tôi không ngớt.
Hai người kẻ tung người hứng, nói như hát tướng thanh*, nói đến nỗi khiến tôi gật gà gật gù.
* Tướng thanh (hay còn được gọi là tấu nói): là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc. Nó thường được biểu diễn dưới dạng cuộc đối thoại hài hước giữa hai người (tấu chính và tấu phụ), thi thoảng màn biểu diễn sẽ có sự tham gia của ba diễn viên, nhưng khá ít, một người hoặc hai người thì nhiều hơn.
Sau này cũng không biết hai người đã nói gì, tóm lại… tôi bị tiếng khóc của hai mẹ con nhà này làm tỉnh giấc.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, tôi suýt tưởng ba tôi gặp bất trắc “bỏ mình” rồi cơ.
Ở bên phải, Cố Vân khóc lóc: ‘Mẹ, mẹ đừng nói thế chứ, mẹ không hề có lỗi với con. Không thể mua nhà cho con đâu phải là lỗi của mẹ!”
Ở bên trái, mẹ tôi cũng khóc: “Sao lại không phải lỗi của mẹ? Là ba mẹ vô dụng… Nếu không phải năm ngoái cha con bị lừa mấy chục vạn thì con đã có nhà mới từ lâu rồi…”
Tôi biết, chủ đề nói chuyện tối nay đã lên sàn rồi.
Mất cả một lúc lâu mẹ tôi mới nhắc đến chính sự: “Lam Lam này, lương hàng năm của con cao như vậy, con cho mẹ mượn ít tiền mua căn hộ nhỏ cho em con được không?”
“Mẹ cần bao nhiêu?”
“Cũng… không nhiều lắm. Nếu con đã có thể kiếm tiền như vậy, mẹ nghĩ, con thanh toán hết cho em con đi, khỏi tính tiền lãi. Con yên tâm, chờ ba mẹ kiếm được một trăm hai mươi vạn thì sẽ hoàn tiền cho con trong một lần duy nhất.”
Tôi chỉ chờ câu này của mẹ.
Muốn ăn trắng tiền của tôi thì phải gánh được hậu quả cho việc mơ mộng hão huyền.
Tôi giả vờ đắn đo.
“Nhưng mà… Bây giờ trong tay con không nhiều tiền mặt đến vậy…”
“Sao có thể như thế được?” Mẹ tôi hơi tức giận, “Một năm con thu được ba mươi vạn, sao đến một trăm hai mươi vạn cũng không có? Con tích lũy bốn năm là đủ rồi mà! Có phải con đang lừa mẹ của con hay không?”
Cố Vân ở cạnh nói đỡ cho tôi.
“Ôi, mẹ ơi, mẹ đừng nói chị như thế. Chị làm việc ở thành phố lớn, còn phải thuê nhà nữa. Chưa kể chị còn phải chăm xe, rồi mua mỹ phẩm dưỡng da các loại, chắc chắn tốn không ít tiền đâu…”
Mẹ tôi càng bất mãn: “Xe chính là xa xỉ phẩm, con nói con lái xe gì cơ?”
Cố Vân vội vàng lôi kéo mẹ, lại quay sang hỏi tôi: “Chị này, bây giờ chị góp được bao nhiêu tiền vậy?”
“Không nhiều, chỉ khoảng hai mươi vạn.” Tôi thở dài, “Ban đầu có bốn mươi vạn, nhưng dùng hết hai mươi vạn để lo đám tang bà ngoại rồi, chẳng lẽ chị lại đi đốt hai mươi vạn của chị à?”
Trước đó mẹ tôi còn chẳng thèm quan tâm, bây giờ mới biết xót.
“Vốn dĩ con không nên chi trả số tiền đó một mình. Yên tâm đi, chắc chắn mẹ sẽ bắt các cậu của con nhổ tiền ra!”
Tôi tiếp lời: “Nhưng hai mươi vạn này, ba mẹ góp thêm rồi đưa em nó đi đặt cọc cũng không thành vấn đề.”
“Nghe cũng được đấy.” Mẹ tôi đáp, “Vậy cái này xem như thế chấp, con cho em con đi!”
“Được ạ. Lúc có nhà thì viết tên con trước, con nộp khoản thế chấp thay em.”
Mẹ tôi vừa định gật đầu thì Cố Vân đã đi trước một bước: “Cứ viết tên em đi chị, khi ấy thì hàng tháng chị đưa em tiền thế chấp là được.”
Tôi cười, gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.”