Nghe thấy phải ký thỏa thuận, đám người này lập tức nhăn mặt, chỉ có Cố Vân vui vẻ hớn hở hòa giải.
“Ký thì ký, cũng là giúp chị yên tâm thôi mà.”
Nói xong, nhỏ chủ động đóng dấu hai phần thỏa thuận.
Nhìn các loại giấy tờ, Cố Vân kéo tôi lại và hỏi: “Chị, rốt cuộc bây giờ chị làm nghề gì thế? Lúc em gọi điện cho bà ngoại, bà bảo chị là một công nhân viên chức bình thường. Nhưng mà nhìn bộ dạng này của chị… hình như không có “thường” lắm á?”
Cách đó không xa, mặc dù người nhà tôi không tiến lại, nhưng ai cũng đang dỏng tai lên nghe.
Ha ha, suốt năm năm ròng, dù sống ở ngoài cùng tôi nhưng bà vẫn luôn chờ đợi, trọn một năm sau, rốt cuộc Cố Vân cũng gọi cho bà thật, nhưng lại là để hỏi thăm tình hình của tôi.
Lúc ấy tôi ngồi cạnh bà, chẳng cần tôi bỏ công ra hiệu, bà cũng tự nói đại vài câu để đuổi Cố Vân đi.
Sau này Cố Vân cũng không gọi lại cho bà nữa.
Nhắc đến chuyện này, nguyên văn câu nói của bà ngoại tôi là: “Lam Lam, cháu để tụi nó biết cháu sống không tốt là được. Nếu tụi nó biết cháu sống vui vẻ thế này, không chừng sẽ nghĩ mọi cách để “hút máu” cháu đấy. Tất cả những gì cháu có hiện tại đều là do cháu tự nỗ lực mà có, không liên quan đến tụi nó. Nếu được thì sau này cháu cứ bỏ quách cái nhà đấy đi, bỏ xa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Tôi hiểu, chỉ có người yêu tôi mới xót xa cho tôi đến vậy.
Tôi cụp mắt: “Ừm, nhân viên quèn thôi, đi làm năm năm vẫn phải ở nhà thuê, chưa thấy hết tháng đã thấy hết tiền. Đợt này bà ngoại ngã bệnh, tiền tiết kiệm của chị cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.”
Tất cả mọi người đều tin lời tôi.
Một phần cũng nhờ bộ trang phục tôi đang mặc nữa.
Quần áo và túi xách của tôi đều là hàng được đặt may riêng từ trước, không có logo, hơn nữa thời gian này vì phải chăm sóc bà ngoại bệnh nặng nên trông tôi tiều tụy hơn hẳn… Một câu thôi, nhìn thế nào cũng chả giống người có tiền.
Thấy tôi nói tôi không có tiền, ba tôi lập tức nhảy dựng: “Tiền này là mày tự nguyện bỏ ra để chữa bệnh cho bà ngoại mày, tụi tao không liên quan, mày đừng có tới mượn chỗ tụi tao, tụi tao cũng không có tiền đâu!”
Tôi không đáp. Cố Vân lại hỏi tôi: “Chị, vậy sao chị mua được chiếc xe kia thế? Đừng nói là có người cho chị nhé?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Vân. Nét mặt nhỏ vừa có ý tò mò muốn tìm hiểu, vừa có sự ghét bỏ dành cho tôi. Bắt gặp ánh mắt của tôi, biểu cảm trên mặt nhỏ lập tức hóa thành vẻ muốn nói lại thôi.
“Chị, chị không làm việc gì để gia đình mình phải mất mặt đúng không ạ?”
Ba mẹ tôi lập tức biến sắc.
“Cố Lam, nếu mày dám ra ngoài làm chuyện gì táng tận lương tâm, tao với mẹ mày đánh gãy chân mày ngay!”
Nhiều năm không gặp, hóa ra người nhà yêu dấu của tôi vẫn đạo mạo như vậy.
Cố Vân sẽ cố ý chỉ kể một phần để khiến người ta hoang mang, còn ba mẹ tôi xưa nay luôn cảm thấy cô con gái nhỏ này không bao giờ nói dối cả.
Thế là tội danh của tôi sẽ được ấn định theo chủ ý của Cố Vân.
Ba mẹ nhà người ta đều sợ con gái mình có vết nhơ, còn ba mẹ mìn này thì hay quá rồi, chỉ thiếu điều cầm cả xô bùn giội lên người tôi thôi.
Đáng tiếc, Cố Lam ngày xưa chết rồi.
Hôm nay Cố Vân nói lung tung nên được tôi tặng cho một bạt tai, nhưng hình như cú đánh ấy chưa đủ mạnh thì phải.
Tôi vươn tay tới, 『 chát chát 』, mặt Cố Vân được tôi chào hỏi thêm hai lần.
Trái một cái, phải một cái, cũng đối xứng phết.
“Cố Vân, em có biết xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác là phạm pháp không?”
Trong mắt Cố Vân lóe lên tia hận thù, nhưng chỉ trong chớp mắt, nhỏ đã bắt đầu tủi thân khóc thút thít.
Cũng giống ban nãy, ba mẹ định chạy tới đánh tôi nhưng lại bị con bé ngăn cản. Để ép khô từng cắc một của tôi, nhỏ chịu nhục cũng đỉnh thật.
“Chị ơi, em xin lỗi…”
Tôi cười lạnh, không thèm nhìn nhỏ nữa mà nhìn sang ngọn nến cháy rực trong linh đường.
Ánh lửa sáng lòa như bà ngoại đang đứng trong bóng tối, mỉm cười hiền từ sưởi ấm tâm hồn tôi.
“Xe này do chồng chưa cưới cho con đấy.”
Tôi không nói dối. Ba năm trước, ngày tôi lấy được bằng lái, Thẩm Chấp đã tặng chiếc xe này cho tôi, nói là chọn chiếc xe tiện nghi này để tôi tập lái.
Về sau anh tặng tôi một chiếc Bentley, nhưng tôi sợ thế thì huênh hoang quá nên cứ để chiếc xe đó nằm im hít bụi trong bãi đỗ.
“Chồng chưa cưới?”
Chuyện tôi có chồng chưa cưới như thể chuyện gì tày trời lắm vậy. Mẹ tôi tiến tới trước mặt tôi, nghiêm mặt: “Cố Lam, từ nhỏ con đã không nghe lời như em con. Con nói thật cho mẹ biết, chồng chưa cưới của con bao nhiêu tuổi?”
Tôi đứng dậy phủi phủi đầu gối, cúi đầu nhìn mẹ.
“Mẹ muốn nghe đáp án thế nào?”
Mẹ tôi lại càng nhăn nhó hơn.
“Cố Lam, con đừng có nói chuyện kì quặc như vậy. Mẹ đang quan tâm con đấy. Đúng là nhà ta không dư dả gì, nhưng như thế không đồng nghĩa với việc mẹ cho phép con đi phá hoại gia đình người ta!”
Câu nói của mẹ tôi khiến cách nhìn của mọi người xung quanh về tôi cũng thay đổi theo.
Vậy mới nói, giang sơn dễ đổi, chó tính khó dời.
Chắc chắn việc làm đúng đắn nhất đời tôi đấy là không bao giờ trông mong gì vào cái nhà này.
Tôi nhếch môi cười, sau đó lấy điện thoại ra.
Nói tôi phá hoại gia đình người khác á? Được thôi, để tôi làm mẫu cho bọn họ xem tôi phá như thế nào.
Tôi gọi cho Thẩm Chấp. Điện thoại vừa được kết nối thì mẹ tôi đã bắt đầu lôi kéo tay tôi và khuyên nhủ.
“Lam Lam à, nghe lời mẹ nói đi con. Nhanh chia tay với lão già đó đi. Chia tay xong về nhà, mẹ nhờ bà mối tìm đối tượng cho con.”
“Mặc dù việc làm của con… khiến mẹ chẳng còn cách nào gả con cho nhà có điều kiện tốt cả, nhưng tìm một người có tuổi hoặc từng ly hôn cũng được đấy.”
Tôi đảo mắt nhìn màn hình điện thoại và nhếch miệng. Chà, muốn nhìn vẻ mặt tức giận của Thẩm Chấp quá.
Tiếp đến, tôi bật loa ngoài.
Mẹ thấy hành động của tôi thì vội vàng áp miệng vào điện thoại.
“Sau này anh đừng liên lạc với Lam Lam nhà tôi nữa. Tôi không cho phép anh và Lam Lam nhà tôi kết hôn đâu.”
Ở đầu bên kia, Thẩm Chấp im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Xin lỗi thím, chuyện tôi kết hôn cùng Cố Lam, không cần sự đồng ý của ai cả.”
Giọng nói của anh rất êm tai, lại còn mang theo chút hơi lạnh, như dòng suối giữa núi rừng róc rách chảy qua lòng tôi, gợi lên từng trận lửa nóng.
Cho dù không biết mặt anh, nhưng chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ biết anh không quá ba mươi lăm.
Vẻ mặt mẹ tôi hơi vi diệu, bà nhìn tôi, ngoài cười mà trong không cười: “Ờm… Lam Lam, rốt cuộc chồng chưa cưới của con bao nhiêu tuổi vậy?”
Tôi làm kí hiệu tay, một tay đưa “hai”, một tay đưa “tám”.
Còn bổ sung thêm: “Chưa lập gia đình.”
Mẹ tôi chỉ có thể lúng túng cười trừ: “Tốt, chưa lập gia đình thì tốt, chưa lập gia đình thì tốt…”
Trên mặt Cố Vân lóe lên vẻ ghen ghét, sau đó nhỏ tự ý mở miệng xen vào.
Vẫn là cái kiểu giọng chảy nước buồn nôn đó.
“Anh rể ạ? Em là Cố Vân. Anh đừng giận nha, chị em kể chuyện anh chị với mẹ, nhưng mà nói không rõ ràng lắm nên sinh ra chút hiểu lầm nho nhỏ. Anh rể đừng để bụng nha, xin anh đó, được hong được hong?”
Mắc ói ghê…
Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn ụp nồi lên đầu chị mày.
Rõ ràng bọn họ tự suy diễn vô căn cứ, giờ lại thành tôi『kể không rõ ràng』.
Tôi tắt chế độ loa ngoài, sau đó vừa đi ra chỗ khác vừa an ủi Thẩm Chấp.
“Được rồi, đừng giận mà, chẳng lẽ chó cắn anh mà anh cắn lại chó được hả?”
Thẩm Chấp giận thật rồi, thế nên anh『 Gâu gâu 』 hai tiếng.
“Mắc gì không được?”
Tôi bị anh chọc cười, nào ngờ đang cười vui vẻ thì giọng anh chợt lạnh đi.
“Cố Lam, em đang ở đâu?”
… Hỏng.
Đừng thấy bình thường anh chiều chuộng tôi tới tận trời cao mà lầm. Chỉ tính đến chuyện tôi nhẹm việc bà ngoại đã qua đời thì tôi biết chắc anh sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.
Sau khi dành vài giây để suy nghĩ, tôi quyết định giả bộ ấm ức, cố gắng ngụy tạo giọng điệu run run.
“Anh yêu, bà ngoại em mất rồi… Em đau lòng quá nên quên nói với anh… Em thề là em không cố ý…”
Nếu là bình thường thì anh đã vội dỗ tôi rồi.
Nhưng lần này anh chẳng thèm nhìn vào sự “đáng thương” của tôi.
“Cố Lam, em giỏi lắm.”