Năm tôi tốt nghiệp đại học, bà ngoại ngã gãy chân, hai người con trai và hai người con gái cưng của bà đều xem bà như củ khoai bỏng tay.

Không ai đưa bà đến bệnh viện, cứ để mặc bà nằm trong căn phòng cũ. Mỗi ngày, bốn người đó luân phiên đưa cơm thừa canh cặn cho bà, như thể cho chó ăn vậy.

Nếu lũ người đó có việc phải ra ngoài thì bà bị bỏ đói.

Đám “người nhà” của tôi nhân cách thối tha, ỷ thế hiếp người. Ai sống thiện lành thì chắc chắn sẽ bị bọn họ chèn ép.

Lúc tôi về đến nhà, chân bà ngoại đã chảy mủ, sinh giòi, bên trong căn phòng nhỏ toàn mùi xú uế xộc vào mũi khiến tôi suýt thì ngất đi, thê thảm đến mức chẳng nỡ nhìn.

Tôi bỏ ra chút tiền lương mọn của mình, còn vay thêm của người ta rồi đưa bà đến bệnh viện phẫu thuật, dù vậy cũng không thể giữ lại chân cho bà. Về sau tôi đưa bà ngoại rời quê. Bà sống cùng tôi trong thành phố nơi tôi đang làm việc, đến tận khi bà chết vì tuổi già.

Bà là người duy nhất tôi kính yêu trong cái nhà này.

Rất nhanh sau đó, một căn lán nhỏ được dựng giữa mảnh sân trống, trong căn lán là một linh đường vô cùng giản dị.

Lúc này tôi mới đặt tro cốt bà ngoại lên giữa mặt bàn, thắp nhang, đốt nến, rồi lại quỳ trên gối bồ đoàn, dập đầu ba cái với bà.

Vừa đứng dậy, bên tai chợt vang lên giọng nói của Cố Vân.

“Chị, cuối cùng chị cũng chịu về rồi à!”

Cố Vân từ ngoài bước vào, còn thân mật kéo tay tôi như thể chúng tôi thật sự là một cặp chị em tương thân tương ái vậy

Sau lưng nhỏ là ba tôi, bác cả, bác hai đang vào theo, còn có mấy người cùng thôn nữa.

Vẻ mặt của bọn họ không giống như tới dự tang, mà đến để xem con nhỏ ất ơ là tôi đây thì đúng hơn.

Quả nhiên, một bà thím nói: “Cố Lam, bây giờ mày cũng coi như có tiền rồi, chiếc xe đậu đằng trước là của mày phải không? Nghe nói cũng hơn một trăm vạn (*) đấy!”
(Miêu: 1tr nhân dân tệ, tầm 3.3 tỷ VNĐ)

Tôi thờ ơ đáp: “Ừm”.

Mẹ tôi trợn trừng mắt: “Hơn một trăm vạn???”

Cố Vân kéo cánh tay tôi, nũng nịu: “Chị, bây giờ chị nhiều tiền vậy hả? Hay là chị cũng mua cho em một chiếc siêu xe được không?”

Ánh mắt nhỏ nhìn tôi đầy mong đợi, nhưng tôi vẫn thấy được sự ghen tỵ và tham lam trong đôi mắt ấy.

Chà, hồi con nhỏ cướp đồ trong tay tôi, nhỏ hay nói câu gì nhất nhỉ?

—『 Cố Lam, chị mà xứng á?』

Tôi chợt thấy buồn nôn, thế nên vung tay tát nhỏ một cái.

“Cố Vân, mày trưởng thành rồi, có biết bây giờ đang là lúc nào không?”

Mẹ tôi xông đến định đánh tôi, nhưng bị Cố Vân cản lại.

Đây là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay, con nhỏ này chủ động nhận sai với tôi.

“Mẹ, chị nói đúng, là lỗi của con.”

Nói rồi nó bước tới, quỳ trước vong linh bà ngoại, vờ rơi vài giọt nước mắt.

Sau đó mọi người cũng không hỏi về chuyện xe của tôi nữa, nhưng tôi biết, giờ đây họ đã biết trong tay tôi có chút của cải, lòng tham không đáy của bọn họ sẽ chẳng bỏ qua cho tôi đâu.

Quả nhiên, khuya hôm đó, trong lúc gác đêm, mẹ tôi cầm một quyển sổ nhỏ sáp lại gần tôi.

“Lam Lam, con nhìn chút. Đây là sổ sách, dự chi 5 vạn tệ ấy… không đủ.”

“Chứ muốn bao nhiêu?”

“Mười vạn… nhé?”

“Được.”

Tôi vừa định chuyển thêm năm vạn cho mẹ thì bác cả lại gọi tôi lại.

“Ài, Lam Lam, mười vạn chưa đủ đâu, chỉ sợ ít nhất cũng phải hai mươi vạn đó!”

Tôi dừng tay, sau đó gật đầu đồng ý.

“Hai mươi vạn cũng được. Nhưng phải ký thỏa thuận.”

Tôi biếu bà ngoại tiền của mình, có lấy nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ nguyện ý.

Thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là, toàn bộ số tiền này, nhất định phải được dùng cho bà ngoại tôi, không thừa một cắc.

Thằng bố nào nuốt tiền bà tao, tao cho nôn ra gấp bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play