“Gì?”
Trần thị giật mình làm đổ cả chén trà, “Động phòng? Đêm nay? Ngươi điên rồi?”
Lâm Thanh Nguyên cũng sửng sốt, “Nhưng vẫn chưa……”
Tô Vãn Hòa vẫy vẫy tay, “Đừng quan tâm gì mấy tiểu tiết đó, hai ta một bước là xong, đêm nay liền lên giường, viên phòng!”
Nàng cũng không tin, nàng đã cùng nam nhân khác gạo nấu thành cơm rồi, Tống Hàn Từ còn có thể muốn lấy một đóa hoa tàn về?
Lâm Thanh Nguyên hoàn hồn, nhìn nữ hài đẹp đến kinh ngạc trước mặt, liên tưởng đến động phòng trong lời nàng, gương mặt tức khắc đỏ bừng, kích động đến hai tay phát run.
Trần thị vỗ vỗ Tô Vãn Hòa, hận không thể luyện sắt thành thép, “Không được, ta không đồng ý! Nào có cô nương nào vội vàng gả đi như vậy, còn biết ngượng ngùng hay không?”
Đôi mắt to của Tô Đông Dương đảo vài vòng, mãi mới nghe hiểu ý mọi người đang nói, lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt giàn giụa: “Vãn Hòa của ta a, con định chọc tức chết cha mẹ a, đại phu Tiểu Lâm có tốt đến đâu đi nữa, động phòng muộn mấy ngày thì chết ai?”
Lâm Thanh Nguyên ngượng ngùng nhìn Tô Vãn Hòa với vẻ mặt “ Nếu ngươi rất muốn thế thì ta cũng cố mà làm theo.”
Trong khi mọi người còn đang cãi nhau về việc động phòng hay không thì Lâm Thanh Nguyên bị một ca bệnh cấp cứu gọi đi rồi.
Còn lại ba người trong nhà nhìn nhau, Tô Đông Dương dùng tay lau nước mắt, vừa định khóc lóc kể lể, liền nghe Tô Vãn Hòa yếu ớt phun ra một câu.
“Hôm nay Giang Nam vương tìm con.”
Hai vợ chồng đồng thời sợ ngây người, sau một lúc lâu, Trần thị mới run run hỏi, “Vương gia tìm con làm gì?”
Tô Vãn Hòa bực bội vuốt vuốt tóc, “Muốn con làm thiếp của hắn, ngày mai hắn mang sính lễ tới.”
Tô Đông Dương sợ tới mức nức nở, “Ngày mai?”
“Nhìn đội hình hắn bày ra, là nhất định phải có được con.”
“Hu hu, vậy làm sao bây giờ? Người mà Giang Nam vương muốn, ai có thể ngăn cản hắn? Vãn Hòa của ta a, làm thế nào giờ a?”
Tô Vãn Hòa đập bàn, “Cho nên nãy con mới nói, đêm nay động phòng với Lâm Thanh Nguyên, Tống Hàn Từ kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không nhớ thương người phụ nữ đã phá thân.”
Trần thị trước giờ luôn nghe lời con gái, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, đi vào góc, lôi ra một cuộn dây thừng.
Tô Vãn Hòa bị dọa giật mình, “Mẹ, người làm gì thế?”
Trần thị mười phần khí thế anh hùng, “Ta cho con đi trói đại phu Tiểu Lâm về! Đêm nay nhất định phải động phòng!”
Vương phủ, trong tẩm điện của Vọng Vân Các.
Tống Hàn Từ mặc mỗi áo trong, nhíu mày nhìn quyển sách trong tay.
Nhìn một lúc lâu nhưng một trang sách cũng chưa lật, cuối cùng, hắn thở dài, bỏ sách xuống.
Có chút nóng nảy trong lòng.
Hình ảnh gương mặt lanh lợi hoạt bát của nữ hài cứ nhảy ra trong đầu, còn cả đôi môi căng bóng đỏ mọng nữa.
Hắn tu thân dưỡng tính ngần ấy năm, tự nhận là tự chủ rất mạnh, chìm nổi trong quan trường nhiều năm, chưa bao giờ có lúc nào mất khống chế, nhưng từ lúc thấy Tô Vãn Hòa, liền có chút không kiểm soát được.
Hơi khô, hơi nóng, còn hơi khó chịu.
“Giang Hồi!”
Giang Hồi bên ngoài hoảng sợ, vội chạy vào, “Vương gia.”
“Dọn dẹp xong Tây Uyển chưa?”
Giang Hồi sửng sốt, “Cơ bản là xong rồi ạ.”
Tống Hàn Từ nhíu mày, nhẹ giọng ra lệnh, “Cô nương đó tuổi còn nhỏ, thích những thứ tinh xảo, từ kho riêng tìm chút đồ quý giá, mang tới Tây Uyển.”
“Dạ, mai liền đi làm…”
“Thảm lông dê Lâu Lan, dạ minh châu Tây Hải, trang sức trong cung, vòng tay san hô, cũng mang hết qua.”
“….”
Giang Hồi lui ra ngoài, ngẩng đầu nhìn nhìn trăng rằm, cảm thấy có chút kì lạ.
Vương gia nhà hắn tự nhiên lại biết chăm sóc dỗ dành nữ nhân.
Nhưng tưởng tượng tới khuôn mặt của Tô Vãn Hòa, cũng bình thường trở lại, nhan sắc khuynh thành như vậy, nam nhân nào mà không động lòng?
Tô gia đêm nay cũng loạn cào cào cả lên.
Tô Toàn nghe nói tỷ tỷ muốn viên phòng với đại phu Tiểu Lâm, vô cùng phấn khích, vừa gặm dưa chuột vừa trốn bên dưới cửa sổ phòng tỷ tỷ để nghe lén.
Trần thị với Tô Đông Dương phát hiện ra, vừa tức giận vừa mất mặt, Trần thị ngoéo lỗ tai Tô Toàn, lôi hắn đi.
“Tiểu tử thúi, ngươi không ngoan ngoãn đi ngủ, lén lút làm cái gì?”
Tô Toàn đau đến nghiến răng nghiến lợi, “Ui da, mẹ ơi, buông tay buông tay, con không nghe nữa, được không?”
Cuối cùng cũng đuổi được Tô Toàn về phòng, hai vợ chồng mắt trông mong nhìn nhau một lúc một lúc, Tô Đông Dương không nhịn được nữa, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức trào ra.
“Khuê nữ vội vã viên phòng như vậy, thật là đáng thương, không biết đêm nay nàng có vui vẻ hay không.”
Trần thị khuyên nhủ, “Lâm Thanh Nguyên là đại phu, chắc là sẽ biết chăm sóc lần đầu tiên của nữ tử.”
Tô Đông Dương vừa nghe lời này, càng cảm thấy chua xót, lau nước mắt, “Hu hu, khuê nữ chúng ta vất vả nuôi lớn, cứ như vậy cho người ta rồi…Mẹ nó à, hay là ta cũng nghe một chút tiếng bên trong xem? Lỡ như…”
Trần thị véo tai Tô Đông Dương, “Chết tiệt! Có người cha nào lại đi nghe lén góc tường của con gái mình? Lăn về phòng đi!”
Phòng phía đông, Lâm Thanh Nguyên ngồi trên ghế mà như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Nhìn nữ hài vội vàng trải chiếu, trái tim hắn đập loạn nhịp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì hồi hộp.
Trong đầu cứ vang vọng mấy chữ: Sắp viên phòng! Viên phòng a!
Nuốt nước bọt, tự khuyến khích bản thân, đêm nay nhất định phải thể hiện thật tốt, làm Vãn Hòa vừa lòng!
Tô Vãn Hòa đặt đệm chăn lên giường, “Đêm nay ngươi ngủ trên giường, ta ngủ ở trường kỷ.”
(trường kỷ: kiểu ghế dài)
“A?”
Nam nhân mới chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ ngẩn người, “Không phải…… viên phòng sao?”
Tô Vãn Hòa rót cho Lâm Thanh Nguyên một chén nước, áy náy nói: “Do ta không nói rõ với ngươi, cái gọi là viên phòng là diễn trò cho người khác xem, vương phủ ép buộc trước, ta sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, mới ra hạ sách này.”
Ánh mắt nàng trong veo, chân thành, “Diễn xong lần này, nếu ngươi không muốn diễn cùng ta nữa, ta cũng không trách ngươi. Nếu ta có thể thuận lợi gả cho ngươi, ta hi vọng viên phòng nên để dành tới ngày thành thân.”
Lâm Thanh Nguyên sắc mặt ửng đỏ, thâm tình mà nói: “Ngươi làm việc trước nay chu đáo hơn ta, mọi chuyện ta đều nghe ngươi nói mà làm.” Nói xong, nghĩ tới cái gì, mặt còn đỏ hơn nãy, có chút xấu hổ, “Kỳ thật….Ta cũng chưa chuẩn bị tốt cho việc viên phòng….”
Tô Vãn Hòa nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn ngươi chịu giúp ta. Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Vì sự kiên quyết của Tô Vãn Hòa, cuối cùng nàng ngủ trường kỷ, Lâm Thanh Nguyên nằm trên giường, ngửi mùi thơm của thiếu nữ mà trằn trọc khó ngủ.
Ngắm khuôn mặt hoàn mỹ của nữ hài dưới ánh trăng, tưởng tượng tới tương lai nàng sẽ là bạn đời của hắn, ngọt ngào lập tức ngập tràn trái tim.
Trời vừa sáng, Tống Hàn Từ liền dậy, hoặc có thể nói, cả đêm qua hắn ngủ không ngon.
Nghĩ tới rất nhanh là có thể đón nữ hài kia vào phủ, thức ăn sắp dâng tới miệng, hắn liền cảm thấy cả người như có ngọn lửa thiêu đốt.
Ở trong sân đánh một bộ quyền, tắm gội xong, liền nhịn không được ra lệnh:
“Giang Hồi, ngươi mau tới Tô gia tặng lễ.”
Giang Hồi nhìn trời còn chưa kịp sáng, bất đắc dĩ đáp:
“Thuộc hạ đi ngay ạ.”
Sớm như vậy! Không ngờ chủ tử nóng lòng như vậy.
“Từ từ! Chuẩn bị bao nhiêu sính lễ?”
“…..24 rương.” Giang Hồi trả lời một cách không chắc chắn.
Vương phủ đón tiểu thiếp, thực ra rất đơn giản, 24 rương sính lễ đã là nhiều, có nhiều nhà chỉ cần một cỗ kiệu nhỏ rước người vào phủ là xong.
Tống Hàn Từ vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay, ngẫm nghĩ: “Nàng còn nhỏ…thêm 12 rương nữa.”
Đôi mắt Giang Hồi trợn muốn rơi ra ngoài.
Hắn không hiểu, Tô Vãn Hòa nhỏ tuổi thì liên quan quái gì tới thêm sính lễ?
Nhưng mà mệnh lệnh của chủ tử không dám cãi, “Vâng!”
Giang Hồi cưỡi con ngựa cao lớn, uy phong mang theo vô số thị vệ cùng với 36 rương sính lễ tới cửa Tô gia.
Đội hình đó khiến người đi đường kinh ngạc.
36 rương sính lễ a, ngang tiểu thư nhà quan lại xuất giá rồi.
Người gác cổng của Tô gia thắc mắc nhìn Giang Hồi, dấu hỏi bay đầy đầu.
“Sao lại có người mang sính lễ tới nữa?”
Lại?
Giang Hồi nghe thấy có chỗ sai sai, đẩy cửa nhà ra, mạnh mẽ tiến vào Tô gia.
Tô Toàn đang cầm gậy quơ lung tung, nhìn thấy Giang Hồi khí thế bừng bừng đi vào, sửng sốt hỏi:
“Này, ngươi là ai, làm cái gì đấy?”
Thanh đao treo bên hông hắn trông được phết.
“Ta là người của Giang Nam vương phủ, Tô Vãn Hòa cô nương đâu?”
Tô Toàn là kẻ ngốc, cho rằng Giang Nam vương phủ cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hắn giơ giơ chân, giương mắt đánh giá Giang Hồi, giọng điệu cà lơ phất phơ.
“Ngươi tìm tỷ của ta làm gì?”
Giang Hồi nén giận, “Mang sính lễ tới Tô gia, đón Tô cô nương về vương phủ làm thiếp.”
Tô Toàn chớp chớp mắt, mất một lúc lâu mới hiểu được, gãi gãi đầu, dứt khoát nói:
“Điều đó là không thể…..”
Giang Hồi: “Gọi cha mẹ ngươi ra đây…”
“Tỷ của ta đã gả chồng rồi.”
Giang Hồi giật mình, “Cái gì? Không thể nào!”
Vừa ngày hôm qua vẫn là thiếu nữ chưa chồng, làm sao lấy chồng nhanh vậy, chắc chắn tiểu tử này nói năng lung tung.
“Tại sao lại không thể nào? Tỷ của ta muốn làm gì, nhất định có thể làm được.”
“Chuyện khi nào?”
“Tối hôm qua.”
Phổi Giang Hồi đau như dao cắt, thở cũng thấy đau, “Gọi tỷ của ngươi ra đây, ta muốn đích thân hỏi nàng!”
Tô Toàn xua xua tay, “Không được. Tỷ của ta còn đang động phòng.”
Giang Hồi: !!!
Động, động, động phòng!
Như tiếng sét đánh vào đầu, hai chân Giang Hồi mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.
Tô Toàn cười xấu xa nói, “Tỷ của ta hôm qua vội vàng động phòng với đại phu Tiểu Lâm, nếu không phải do cha mẹ ta không cho phép, ta đã có thể nghe lén một chút hai người bọn họ, đại phu Tiểu Lâm gầy như vậy, không biết tối qua có thể làm vừa lòng tỷ của ta không….”
Giang Hồi đã không còn nghe rõ mấy chữ sau tiểu tử này còn lẩm nhẩm cái gì nữa rồi.
Hắn thất thần, cả người đều run run.
Trong đầu chữ còn vang mấy chữ:
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào!!!