Cửa phòng phía đông kẽo kẹt mở ra, Tô Vãn Hòa mặc bộ đồ đỏ tươi đứng dựa khung cửa, duyên dáng ngáp một cái.
Giang Hồi cứng ngắc nhìn sang, há miệng còn chưa kịp thốt ra chữ nào, lại thấy một bóng người tao nhã từ trong phòng đi ra, đứng cạnh Tô Vãn Hòa, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Nói xong mới chậm rãi ngước mắt nhìn Giang Hồi đang đứng như cọc gỗ trong viện.
Tay Giang Hồi nắm chặt vỏ đao, nghiến răng nghiến lợi, “Tô cô nương, chuyện gì xảy ra đây?”
Tô Vãn Hòa cười hiền lành, “Ai nha, đại nhân là tới uống rượu mừng a? Ta với Lâm đại phu tình đầu ý hợp, hôm qua cả thành hôn lại còn động phòng, đêm qua lăn lộn quá mệt mỏi, còn chưa chuẩn bị rượu mừng đâu.”
Giang Hồi cắn răng, dậm chân thật mạnh, bỏ chạy.
Nụ cười của Tô Vãn Hòa nhạt đi, thở nhẹ ra, “Chắc là không sao đâu.”
Giang Hồi mồ hôi đầm đìa như tắm chạy vào Vọng Vân Các, run rẩy báo cáo sự việc, liền nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập nát, sau đó là Tống Hàn Từ nhanh chóng bước ra ngoài.
Tống Hàn Từ mặc áo gấm màu tím nhạt trực tiếp xoay người lên ngựa, hai đội thị vệ vội vàng cưỡi ngựa theo sau, đoàn người lại thúc ngựa tới Tô gia.
Người gác cổng chưa kịp hỏi, Tống Hàn Từ đã đi thẳng qua, hùng hổ bước vào sân nhà Tô gia.
Tư thế bá đạo đó khiến Giang Hồi nhớ tới sự sắc bén của chủ tử lúc mang binh đánh giặc.
Vô số thị vệ vây quanh Tô gia, trong viện binh lính cũng san sát, Tô Đông Dương sợ tới mức run rẩy, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tống Hàn Từ đi vào nhà chính, oai phong ngồi ở ghế chủ vị.
Trần thị cũng choáng váng, vội kéo trượng phu một cái, hai người hoảng hốt quỳ xuống.
“Bái kiến vương gia.”
Người ngồi trên cực có khí thế, mắt phượng hẹp dài quét một vòng, giọng nói trầm thấp.
“Tô Vãn Hòa đâu?”
Tô Đông Dương bắt đầu run rẩy khóc thút thít.
Một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, “Ta ở đây.”
Dưới ánh mặt trời, nữ hài uyển chuyển đi vào, tay….
Còn đang nắm tay nam nhân khác!
Hơi thở của Tống Hàn Từ lập tức đông cứng lại.
Đôi mắt giống như đóng băng, nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang tiến vào.
Nam thanh nữ tú.
Thật là tình cảm quá!
Tô Vãn Hòa nắm tay Lâm Thanh Nguyên, nhìn ánh mắt muốn giết người của Tống Hàn Từ, trong lòng lo lắng sợ hãi, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm.
“Vương gia, sao ngài lại có thời gian rảnh ghé thăm?”
Tống Hàn Từ nắm chặt nắm tay, lạnh lùng rít từng từ, “Hắn là ai?”
Tô Vãn Hòa quơ quơ bàn tay đang nắm vào nhau, “Tướng công của ta, đại phu Lâm Thanh Nguyên.”
Nam nhân hừ lạnh, “Tướng công?”
Tô Vãn Hòa căng thẳng nói: “Đúng vậy, tối hôm qua chúng ta đã động phòng rồi.”
Hai chữ động phòng như mũi tên nhọn găm thẳng vào tim nam nhân đang ngồi trên.
“Ngươi không phải đồng ý vào vương phủ sao, không phải nói rất vui vẻ được vào phủ sao?”
Nữ hài: ta mất trí nhớ, vẻ mặt vô tội, “Vương gia chắc là nhớ nhầm rồi, ta đâu có nói thế bao giờ.”
Vừa nói vừa ôm chặt cánh tay Lâm Thanh Nguyên, “Ta thích Lâm đại phu, chuyện tốt tối hôm qua chúng ta đã làm xong, ta đã gả làm dâu Lâm gia, đời này đều là người của Lâm gia.”
Nói xong còn ngẩng mặt lên chu môi thơm gió với Lâm Thanh Nguyên, Lâm Thanh Nguyên dù đang vô cùng căng thẳng vẫn bị nàng trêu đỏ cả mặt.
Tách tách, Tống Hàn Từ bóp nát chén trà trong tay, đứng phắt lên, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao.
"Được, Tô Vãn Hòa ngươi được lắm!"
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Giang Hồi lườm Tô Vãn Hòa một cái rồi vội vàng chạy theo sau, binh lính trong và ngoài viện cũng rời đi.
Sau đó một lúc lâu, trong phòng vẫn im như thóc.
Chỉ có Tô Toàn vô lo vô nghĩ vẫn ở trong sân quơ đao múa kiếm.
Tô Vãn Hòa đỡ cha mẹ đứng dậy, "Được rồi, hắn đi rồi, việc này chắc cũng cho qua."
Tô Đông Dương khóc tới mức thở hổn hển, "Quá đáng sợ, quá đáng sợ!"
Trần thị được đỡ ngồi lên ghế dựa, hai tay vẫn còn run rẩy, nàng sờ bàn tay nhỏ bé của con gái, than thở, "Con làm rất đúng, nhất quyết không thể đi theo tên Diêm Vương đó được, giữ mạng sống quan trọng hơn."
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nam vương trước giờ chỉ nghe qua lời đồn đã bị sát khí lạnh lẽo trên người hắn dọa sợ.
Tâm trạng của vương gia hôm nay không tốt, cực kì không tốt.
Không khí trong Tổng đốc phủ cũng ngột ngạt khó thở, tất cả mọi người đều rón ra rón rén, sợ làm vị Diêm Vương đang trong phòng kia tức giận.
Người trong phủ Giang Nam vương cũng phát hiện ra tâm trạng của vương gia, không biết lí do cụ thể, chỉ biết đồ đạc trong thư phòng vương gia, giá sách, đồ quý báu đều đổ nát, người làm trong nhà nhìn cũng thấy tiếc tiền.
Không ăn cơm trưa, Tống Hàn Từ nhắm mắt dựa vào ghế, hai bên huyệt thái dương đau nhức.
Lửa giận trong ngực thiêu đốt, làm hắn muốn giết người!
Bao nhiêu năm chưa từng thích một ai, tuy tay nắm quyền to, mang binh đánh giặc, nhưng xuất thân vẫn là Trạng nguyên, từ trước đến nay luôn dịu dàng nhã nhặn.
Hôm nay đúng là bị Tô Vãn Hòa tức chết.
Giấu hắn đi tìm nam nhân, lại còn vội vã động phòng!
Mới hôm qua nàng còn thẹn thùng nói với hắn, nàng có phúc lắm mới được gả cho hắn, mà nay đã lật lọng!
Kẻ lừa đảo!
Tưởng tượng đến nữ nhân kia nằm rên rỉ dưới thân nam nhân khác, ý nghĩ bạo lực trong lòng hắn càng ngày càng tăng.
Mắt phượng hẹp dài bỗng nhiên mở ra.
Ánh mắt tràn đầy sự thù địch và không cam lòng.
Đồ vật Tống Hàn Từ hắn coi thích, không có chuyện không chiếm được!
Tô Vãn Hòa đang ở trong Kim Lũ Các vui vẻ tra sổ sách, Khả Lạc đầu đầy mồ hôi hớt hải chạy vào, vừa thở vừa nói.
"Tiểu thư, không hay rồi! Cô gia bị bắt đi rồi!"
"Cô gia?"
Tô Vãn Hòa trong giây lát không hiểu cô gia trong miệng Khả Lạc là cái gì.
"Ai nha, tiểu thư, là đại phu Tiểu Lâm a, hắn bị bắt rồi."
"Cái gì? Tại sao lại thế?"
"Nghe nói là do có người chết vì uống thuốc của y quán, cả nhà đại phu Tiểu Lâm đều bị bắt nhốt vào nhà lao rồi, y quán cũng bị phong tỏa."
Tô Vãn Hòa bỏ sổ sách trong tay xuống, "Bao nhiêu năm nay y quán chưa từng xảy ra vấn đề gì, sao tự nhiên hôm nay lại có án mạng?"
Khả Lạc lau mồ hôi, "Cả tội cũng bị phán rồi, cả nhà đại phu Tiểu Lâm ngày mai sẽ bị chém đầu trước mặt dân chúng."
"Cái gì!"
Tô Vãn Hòa nhíu mày suy nghĩ, "Tội này bị phán quá nhanh, phạt cũng quá nặng."
Cho dù thật sự trị chết người, cũng không đến mức chém đầu cả nhà.
Tất cả đều không bình thường, rõ ràng là có âm mưu trong đó.
Chẳng cần đoán cũng biết là ai làm.
Đây là Tống Hàn Từ trả thù!
Khả Lạc sợ muốn khóc, "Tiểu thư, sao số ngài khổ như vậy, vừa mới cùng cô gia...Tiểu thư, ngài có muốn tới Đại Lý Tự thăm cô gia một chút không?"
"Thăm hắn có tác dụng gì không?" Tô Vãn Hòa hừ lạnh, "Ta đúng là đã xem nhẹ hoàng quyền trong xã hội cổ đại."
"Tiểu thư, người lại nói mấy câu ta nghe không hiểu."
"Ngươi đi tìm hiểu, Giang Nam vương hiện tại đang ở đâu."
Khả Lạc cùng Tô Vãn Hòa vào Tổng đốc phủ, bị trọng binh trước cửa dọa sợ.
"Người nào!"
Khả Lạc run run rẩy rẩy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, "Cầu, cầu kiến vương gia..."
Tô Vãn Hòa đứng thẳng người, hôm nay nàng không mang khăn che mặt, sự xinh đẹp của nàng khiến mọi binh lính kinh ngạc đến ngẩn ngơ.
Đáng tiếc, giọng nói của mỹ nhân không được dịu dàng cho lắm, cực kì to, rõ ràng và kiêu ngạo.
"Ta là Tô Vãn Hòa, tới gặp Giang Nam vương! Ta chỉ đứng đây chờ trong thời gian một nén nhang(40-60 phút), quá hạn ta không chờ! Dù sao người sắp chết cũng là nhà khác, không phải người nhà ta. Muốn chết cứ chết. Khả Lạc, đếm giờ cho ta!"
Mọi người:....
Ôi má ơi, bé tới giờ chưa thấy ai xin gặp người khác kiểu như vậy a.