Tô Vãn Hòa sốt ruột định trở về nhà, nhanh chóng định ra hôn sự, nhưng không khéo, trong tiệm có khách quý tới, là kiểu chị dâu em chồng xưa nay không hợp nhau, hai người đều thích cùng một loại vải, cùng kiểu dáng.
Có tiền không kiếm, Tô Vãn Hòa sẽ khó chịu chết.
Nàng vội đi ra giữa hai người, cười chân thành, “Hai vị phu nhân thật là tinh mắt, đây cũng chính là mặt hàng bán chạy nhất của tiệm.”
Chị dâu em chồng hai người đồng thời nói: “Ta thích trước!”
Tô Vãn Hòa chậm rãi nói: “Nhìn phong thái hai vị, kiểu vải và kiểu dáng này tuy không tồi, nhưng mà có chút không xứng với hai vị.”
Không đợi chị dâu em chồng hai người nói chuyện, Tô Vãn Hòa kéo một người đi vào trong, “Phu nhân ngài dung mạo diễm lệ, xứng với màu xanh đen này càng thêm cao quý, lại cộng thêm kiểu dáng có một không hai, bảo đảm người đời đều phải ngưỡng mộ.”
Nói xong, lấy một bộ do chính nàng thiết kế cho nàng xem, trong miệng cứ lẩm bẩm, “Phong cách độc nhất! Chưa ai từng thấy! Mặc vào nhất định khiến người ta sáng mắt ra! Bỏ lỡ là hết! Liền lấy cái này đi phu nhân!”
Giọng điệu đó, cách nói đó, giống như thôi miên người ta “mua đi, mua đi”, cổ vũ làm cho vị phu nhân kia lập tức đồng ý mua, giá còn cao.
Vị còn lại được Tô Vãn Hòa dẫn tới khu bày vải, bán đi một mẫu khác theo cách tương tự. Chị dâu em chồng hai người trả tiền, hài lòng ra về.
Tống Hàn Từ đứng ngoài cửa ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng hơi cong lên.
Mà Giang Hồi bên cạnh, có thể nói là trợn mắt há mồm.
Chủ nhân nhà bọn họ thích vị Tô cô nương này, miệng lưỡi nhanh nhảu, lừa chết người không đền mạng a!
Tô Vãn Hòa quay người lại, vừa lúc nhìn đúng cặp mắt đen láy kia của Tống Hàn Từ, tức khắc giật mình hoảng sợ.
Ngây người hai giây, lập tức lộ ra nụ cười giả tạo, “Vương gia, sao ngài lại tới nơi này?”
Tống Hàn Từ trên thân mặc y phục màu xanh lơ, eo đeo đai ngọc, vai rộng eo hẹp, càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ nhưng không mất cao quý, thanh nhã. Chỉ là trên người tỏa ra sự uy nghiêm của quan, khí chất quá mức lạnh lẽo, làm người khác nhìn thôi đã thấy sợ.
Tống Hàn Từ sắc mặt lạnh lùng, “Tùy tiện đi dạo chút.”
Giang Hồi nghe chủ tử nói lung tung, nhịn không được cả người run run.
Tô Vãn Hòa phớt lờ điệu bộ chờ được mời vào trong tiếp đón của Tống Hàn Từ, cười gượng một tiếng, “À, như vậy a, vậy ngài…cứ đi xung quanh tùy ý.”
Tống Hàn Từ: “….”
Nữ nhân này, chẳng lẽ không biết mời hắn vào ngồi một chút sao?
Giang Hồi nhận được ánh mắt hình viên đạn của chủ tử, lập tức cướp lời, “Chủ tử, đi ra tới đây, ngài khát không?”
Không đợi Tô Vãn Hòa nói cái gì, Giang Hồi nói tiếp, “Tô cô nương, tầng trên có phòng không, nhanh chuẩn bị trà cho vương gia!”
Tô Vãn Hòa âm thầm nghiến răng.
Người của Giang Nam vương phủ, đều thích tự cho là mình đúng như vậy sao?
Hết cách, chỉ có thể cười gượng, đưa Tống Hàn Từ tới phòng riêng tầng hai.
Tống Hàn Từ ngồi hay nằm đều giữ lễ nghi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, yên lặng nhìn Tô Vãn Hòa pha trà.
Ánh mắt đó khiến da đầu Tô Vãn Hòa tê dại.
Cái cảm giác ngột ngạt chết tiệt này!
Thật khó thở.
Đưa cho Tống Hàn Từ một ly trà, Tô Vãn Hòa thản nhiên lễ độ nói: “Trà chất lượng thấp, mong vương gia thông cảm.”
Tống Hàn Từ không để bụng mà uống một ngụm trà, thản nhiên hỏi, “Thích lục trà hay bạch trà?”
Nữ hài thuận miệng nói: “Lục trà.”
Tống Hàn Từ nhìn thoáng qua Giang Hồi, “Đi đem hai vại trà xuân Long Tỉnh vừa mới tiến cống đưa lại đây.”
Giang Hồi vội vàng chạy đi ra ngoài.
Tô Vãn Hòa da mặt run run.
Kẻ có tiền a, ra tay thật là hào phóng.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tô Vãn Hòa tính toán trong lòng Lâm Thanh Nguyên bên kia cầu hôn chắc là xong rồi, tầm mắt mơ hồ, căn bản không chú ý tới nam nhân ngồi đối diện.
Đột nhiên nghe được đối diện phát ra âm thanh, “Sẽ mau chóng đón ngươi vào phủ, đừng vội.”
Tô Vãn Hòa suýt thì sặc nước trà, “A? À.”
Con mắt nào của hắn thấy nàng nóng vội?
Tống Hàn Từ ánh mắt sâu thẳm nhìn đôi môi đỏ mọng của Tô Vãn Hòa, giọng nói trầm thấp, “Sẽ không đối xử tệ với người nhà của ngươi.”
Tô Vãn Hòa khô khan trả lời có lệ, “À.”
Tống Hàn Từ mở cửa sổ, nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, khi ánh mắt lại quay về mặt của nữ hài, mắt sáng như đuốc.
“Gả vào vương phủ, có vui không?”
Vấn đề này, nếu trả lời đúng sự thật, chắc không có đường sống, huống chi Tô Vãn Hòa sợ Tống Hàn Từ phát hiện việc Lâm Thanh Nguyên đang làm kia, hôm nay cần phải ổn định hắn, ổn định vương phủ.
Nàng chỉ có thể giả vờ điệu bộ thẹn thùng của thiếu nữ, hai mắt sáng bừng nhìn Tống Hàn Từ, giọng nói điệu đà.
“Vương gia phong thái ngời ngời, thân phân cao quý, ta tích cóp phúc phận mấy đời mới được hầu hạ vương gia.”
Không nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng kết hợp với biểu cảm mê luyến đó, ai nhìn thấy cũng phải phát điên.
Tống Hàn Từ ngón tay vuốt vuốt, hầu kết giật giật, giọng nói có chút khàn khàn, “Có ta ở đây, sẽ không có ai bắt nạt ngươi.”
Tô Vãn Hòa âm thầm bĩu môi.
Người hiện tại bắt nạt nàng nhiều nhất, chính là vương gia ngươi đấy được không, còn không biết xấu hổ nói ra câu đó.
Giang Hồi đi nhanh về nhanh, đem hai vại Long Tỉnh đưa tới, bình đựng lá trà còn khảm hồng ngọc, có thể thấy lá trà bên trong giá trị cỡ nào.
Tô Vãn Hòa tính toán trong lòng, hay là im im mang bình trà này đi bán kiếm tiền, lại không để ý Tống Hàn Từ đứng cạnh nàng từ lúc nào, dùng một tay mạnh mẽ kéo nàng vào trong ngực.
Tô Vãn Hòa bị dọa không nhẹ, dùng tay che trước ngực, “Ui da, vương gia….”
Tống Hàn Từ nhéo cằm Tô Vãn Hòa, hai mắt nhìn nhau, khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần, môi mỏng lạnh lạnh chạm nhẹ vào môi nàng.
Tô Vãn Hòa hoàn hồn, đang định giãy giụa, nam nhân đã thả nàng ra, dùng tay xoa xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Yên tâm chờ đón ngươi vào phủ.”
Tô Vãn Hòa: “…..”
Lời mắng người tới miệng khó lắm mới nhịn xuống được.
Tống Hàn Từ nhẹ nhàng khoan khoái rời đi, để lại Tô Vãn Hòa đứng tại chỗ tức đến dậm chân, dùng mu bàn tay chà lau môi thật mạnh.
Ai nói Tống Hàn Từ không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch?
Quả thực nói lung tung!
Ôm ôm ấp ấp rồi hôn người ta, hắn làm thuận tay lắm a.
Tô Vãn Hòa chỉnh lại tóc, hộc tốc chạy về nhà.
Tốc độ đi vào cũng nhanh hơn vài lần so với mọi ngày, “Đại phu Tiểu Lâm có tới không?”
“Tới rồi, đang ở trong nhà.”
Tô Vãn Hòa trong lòng cũng yên tâm một chút, đi nhanh vào nhà chính, thấy Lâm Thanh Nguyên đang ngồi uống trà trò chuyện với cha mẹ mình.
Thấy nàng đã về, Lâm Thanh Nguyên lập tức đứng lên, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu đỏ bừng, sự ngượng ngùng và tình ý hiện rõ trong ánh mắt.
Tô Vãn Hòa tuy sốt ruột trong lòng nhưng không lộ ra mặt, hỏi, “Thế nào rồi?”
Lâm Thanh Nguyên rót trà cho Tô Vãn Hòa, “Yên tâm đi, bà mối vừa đi, trao xong thiếp canh, thư mời cũng gửi rồi.”
Tô Vãn Hòa yêu cầu tất cả đều làm đơn giản, hôn sự càng nhanh càng tốt.
Trần thị cười tủm tỉm, khuôn mặt rạng rỡ, hiển nhiên rất vừa lòng đại phu Tiểu Lâm.
“Ngươi đi xem phòng phía tây một chút, đại phu Tiểu Lâm mang tới rất nhiều quà tặng.”
Lâm gia nhiều thế hệ làm nghề y, của cải để lại cũng không ít, Tô Vãn Hòa lại là do Lâm Thanh Nguyên thật lòng muốn cưới về, Lâm gia rất coi trọng, quà tặng đưa tới hiển nhiên không ít.
Chỉ là hiện tại Tô Vãn Hòa căn bản không có tâm tư suy xét những chi tiết này, trong đầu hiện lên ánh nhìn mạnh mẽ của Tống Hàn Từ, liền cảm thấy bất ổn.
Nàng xoa xoa tay, giống như lập tức hạ quyết tâm, “Lâm Thanh Nguyên, hai ta đêm nay động phòng!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play