Là bà chủ của Kim Lũ Các, bình thường những đơn hàng lớn như thế này, nàng sẽ tự mình đi đến đó. Đánh giá đình đài lầu các bốn phía
"Không hổ là Giang Nam vương phủ hùng bá của Giang Nam, có quyền có tiền, ngay cả hạ nhân trông cửa cũng ăn mặc không tầm thường."
“Tam gia, ngài đừng nóng vội, chậm một chút."
Phía trước cách đó không xa, đoàn người đi tới, mấy gã sai vặt còn có thị vệ cầm đao vây quanh một nam nhân cao ngất nhanh chóng đi tới.
Nam nhân kia gương mặt anh tuấn, thanh phong lãng nguyệt*, quanh than khí tràng lạnh lẽo, luôn khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt, sợ hãi.
*清风朗月:trăng cao gió mát???
Tô Vãn Hòa nàng từng nghe nói qua đến người này, hắn chính là Tống Hàn Từ.
Giang Nam vương, là người con trai thứ ba của trưởng tử nhà họ Tống, là vương gia duy nhất khác họ trong triều đại nhà Đại Vũ.
Trong vương phủ, đại đa số mọi người gọi hắn là Tam gia.
Đồng thời, hắn còn là thống đốc của năm tỉnh hai sông của Giang Nam, toàn bộ Giang Nam đều do hắn quản lí, tay cầm trọng binh, là phái thực quyền thực sự, là đại quan.
Nói cách khác, Tống Hàn Từ kỳ thật chẳng khác nào quân vương Giang Nam.
Tô Vãn Hòa vội vàng cùng hạ nhân bên cạnh cúi đầu hành lễ.
Đột nhiên một cơn gió thổi tới, tấm màn che trên đầu nàng bị thổi đi, Tô Vãn Hòa trong lòng thầm mắng một tiếng “Bà nó”, vội vàng đi tìm, trong giây phút ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm , lạnh lẽo của Tống Từ Hàn.
Đó là một đôi mắt chim ưng, lãnh khốc trầm tĩnh.
Khi nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt sâu đó giống như bể lạnh, có thể nhìn xuyên thấu được nàng.
Tô Vãn Hòa sợ tới mức cả người run lên, vội vàng cúi đầu rũ mắt.
Bước chân của Tống Hàn Từ dừng lại một lúc, rồi liền mang theo người vội vàng đi xa, chỉ là không có ai chú ý đến, đôi mắt sắc lạnh đó lại ánh lên ý cười.
Nha hoàn bên cạnh cũng bị dọa không nhẹ, vỗ ngực thở mạnh, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.
“Tam gia quá dọa người.”
"Khó trách mọi người trong phủ đều e ngại Vương gia."
Trương ma ma nhặt màn che lên, đưa cho Tô Vãn Hòa: “Tô cô nương, sao cô cứ đội màn che v….”
Chưa nói xong, Trương ma ma ngơ ngác nhìn gương mặt Tô Vãn Hòa, cả người đều choáng váng.
Tô cô nương khuôn mặt này cũng quá đẹp đi, giống như thần tiên vậy.
Không! Thần tiên cũng không xinh đẹp như nàng!
Cho dù là một nữ nhân đã lớn tuổi như bà, nhìn khuôn mặt này, cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Tô Vãn Hòa vội vàng đội mũ che, nàng liền biết khuôn mặt này quá gây chuyện, cho nên ra ngoài không phải đội mũ che mặt thì cũng phải quấn khăn.
Nàng chỉ là một tiểu thương bình thường, lớn lên xinh đẹp quá như vậy, ở thời cổ đại cũng không tính là chuyện tốt gì.
“Cảm ơn Trương ma ma, tiểu nữ xin cáo từ.”
Trương ma ma hồi lâu mới bình tĩnh lại, dùng sức bóp bóp mặt:
“Mẫu thân ta a, đều là mặt mũi, sao người ta lớn lên lại xinh đẹp như vậy được cơ chứ!”
Tô Vãn Hòa từ cửa góc ra khỏi vương phủ, nha hoàn Khả Lạc của nàng vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa, nhận lấy màn che, cần mẫn đưa lên giải nhiệt trà, thuận tiện quạt cho nàng.
"Tiểu thư, có mệt không?"
"Cũng được, " Tô Vãn Hòa uống một ngụm trà, xoa xoa cổ chua xót, "Chính là giữa đường màn che nắng bị rớt, bị Giang Nam Vương nhìn thấy mặt. ”
"A?" Khả Lạc hoảng sợ, "Giang Nam Vương không tỏ vẻ gì chứ ạ? ”
“Không có, ngay cả dừng lại cũng không dừng."
Tô Vãn Hòa suy tư, thở phào nhẹ nhõm, “Hắn chính là đại quan nắm quyền cả Giang Nam, mỹ nhân nào hắn cũng từng thấy qua rồi, hẳn là sẽ không có ý gì với ta đâu.”
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi ạ, thái thái ngày hôm qua còn lẩm bẩm, phải mau chóng gả tiểu thư ra ngoài." Khả Lạc quạt quạt, "Ta nghe nói, Giang Nam vương không gần nữ sắc, giết người như ma, đều 26 tuổi, gi*t người không ghê tay, hậu viện ngay cả thị thiếp thông phòng cũng không có. ”
“Em nghe nói Vương gia không gần nữ sắc, đều hai sáu tuổi rồi, hậu viện ngay cả thị thiếp thông phòng cũng không có.”
“Khụ, khụ, khụ.” Tô Vãn Hòa nghe vậy liền bị sặc nước, , mở to hai mắt, thập phần bát quái, “Hắn sẽ không thích nam nhân đâu nhỉ?”
Hồi tưởng lại một chút, Tống Hàn Từ người nọ dung mạo rất anh tuấn, dáng người còn cao lớn.
Khả Lạc cũng mang vẻ mặt bát quái,
“Nghe nói năm xưa đi đánh giặc, Vương gia bị thương nặng, ảnh hưởng đến căn cốt, có khả năng không được chuyện đó.”
Tô Vãn Hòa chậc chậc thở dài, "Cho nên mới nói a, trên đời không có ai hoàn hảo cả, đáng tiếc. ”
"Tiểu thư, ngày mai còn phải đi Tế Thế Đường sao?"
Ánh mắt Tô Vãn Hòa sáng lên, nhếch môi cười khẽ, "Đi! Sao ta lại không đi cơ chứ? Ngày mai tiếp tục đùa giỡn đại phu Tiểu Lâm nhà ta. ”
Khả Lạc chu miệng, “Người thật sự thích đại phu Tiểu lâm kia sao”
Tô Vãn Hòa uống trà, giọng điệu lười biếng, "Thích hợp để thành hôn.”
Nhà Tiểu Lâm mấy đời theo nghề y, là một nghề đứng đắn, bản thân Tiểu Lâm tính cách ôn nhu tỉ mỉ, còn đồng ý với nàng kiếp này sẽ không nạp thiếp, ở cổ đại có thể tìm một nam nhân như vậy, cũng thật hiếm có.
Sau này nàng buôn bán kiếm tiền, Tiểu lâm hành ý cứu người, hai phu thê hòa thuận chung sống, không thiếu tiền tiêu, không phải rất tốt sao?
Không cần 996*, không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm, không phải làm trâu bò cho tư bản, cuộc sống cổ đại này cũng rất thoải mái.
*996: chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, từ thứ hai đến thứ bảy.
Tô Vãn Hòa đi Kim Lũ Các trước, đem kích thước của mỗi người Giang Nam vương phủ đều giao cho trưởng quầy, lại vẽ một bức tranh trang phục mùa đông mới, rồi cùng Khả Lạc ngồi xe ngựa trở về nhà ở Trúc Liễu Lan.
Tô gia vốn chỉ là tiểu thương nhân làm nghề buôn bán vải vóc, ba năm trước, hồn phách của Tô Vãn Hòa xuyên qua, liền tiếp nhận việc mua bán của Tô gia, đồng thời mở Kim Lũ Các nổi tiếng gần xa ở thành Lâm An, cuộc sống của Tô gia lúc đó mới phất lên.
Tô gia tổng cộng chỉ có bốn người, nàng còn có một đệ đệ mười tuổi là Tô Hoàn, đang học tư thục.
Tô Vãn Hòa vừa về nhà không bao lâu, liền có người tới tìm nàng, nói là Giang Nam vương phủ có người tìm.
Khả Lạc cùng Tô Vãn Hòa đi ngoài cửa, thấy Trương ma ma quản sự của Vương phủ.
“Trương ma ma, có chuyện gì sao?”
Trương ma ma cung kính cười nói, “Đại phu nhân mời cô nương ngày mai lại đi vương phủ một chuyến. ”
Tô Vãn Hòa không hiểu ra sao, "Vì sao? ”
“Hôm nay còn có người chưa được đo kích cỡ.”
Tô Vãn Hòa nghĩ đến ngày mai đi gặp Tiểu Lâm, chần chừ một chút, “ Vậy như này, ngày mai ta sẽ sai trưởng quầy tự mình qua đó…”
Người bị sót lại, đoán chừng cũng không phải người quan trọng gì, để trưởng quầy đi cũng đủ rồi.
“Vậy thì không được, Đại phu nhân phân phó, cần cô nương tự mình đi qua."
Tô Vãn Hòa cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không tiện đắc tội với Giang Nam vương phủ, chỉ có thể mỉm cười nói: "Vậy được, ngày mai ta nhất định sẽ đi. ”
Ngày hôm sau, Khả Lạc chải tóc cho Tô Vãn Hòa, nàng tùy ý cắm một cái trâm ngọc, đội màn che, liền ngồi xe ngựa đi Giang Nam vương phủ.
Khả Lạc được Tô Vãn Hòa bồi dưỡng học tính toán, vừa cầm sổ sách, vừa lạch cạch tính toán, trên khuôn mặt nhỏ bé càng ngày càng hưng phấn.
"Tiểu thư, Kim Lũ Các tháng này lợi nhuận nhiều hơn ba trăm lượng bạc!"
Kim Lũ Các của nàng được định là cửa hàng y phục cao cấp, khách hàng toàn là người có tiền có quyền, tiền của người giàu dễ kiếm hơn.
“Ừm, tháng sau sẽ nhiều hơn, dù sao cũng có đơn đặt hàng lớn của Giang Nam vương phủ.”
Khả lạc cười tươi nói:
“Tiểu thư, em muốn ăn cánh gà.”
Ngón tay nàng chỉ vào trán Khả Lạc một cái: “Con mèo ham ăn. Được rồi, từ Vương phủ đo kích thước xong, chúng ta liền đi tìm Tiểu Lâm, bảo hắn cùng đi Túy Tiêu Lâu ăn một bữa cơm lớn! ”
"Tiểu thư thật tốt."
Tô Vãn Hòa đi vào Giang Nam vương phủ, Trương ma ma đã sớm chờ ở đó, mang Tô Vãn Hòa đi vào bên trong.
“Trương ma ma, hôm nay đo cho ai vậy?”
Trương ma ma muốn nói lại thôi, tựa hồ có chút không dám đối diện với Tô Vãn Hòa, "Cô nương đi là biết. ”
Ở trong viện vòng tới vòng lui, đi tới Vọng Vân Các, Trương ma ma không thể đi vào nữa, một nhóc ở bên trong dẫn Tô Vãn Hòa đi vào chỗ sâu.
Tô Vãn Hòa nhìn cảnh quan tinh xảo xung quanh, có chút lo sợ bất an.
Hôm qua... Dường như nàng cũng chưa bao giờ đến đây.
"Tô cô nương, mời."
Tô Vãn Hòa đi vào phòng, trong sảnh im ắng, trang trí hoa lệ, có rất nhiều bình vàng và đồ ngọc, trông giống như một thư phòng.
Một phiến bình phong cách gian phòng, Tô Vãn Hòa chậm rãi đi vào bên trong, lúc thấy rõ bên trong, cả kinh nhất thời đứng hình.
Trước phản lớn, một nam nhân mặc thường phục gấm vây xanh đang cúi đầu đọc gì đó.
Bà nó! Sao lại có một nam nhân ở đây vậy?
Chắc chắn nàng đã đi nhầm rồi.