GIANG NAM VƯƠNG, KIỀU THÊ CỦA NGÀI CHẠY RỒI

3


1 tháng


Quen biết Tô Vãn Hòa từ hai năm trước, cô nương này thông minh hoạt bát, luôn có những tư tưởng kỳ diệu, trông lại xinh đẹp như vậy, trái tim hắn rất nhanh đã thuộc về nàng rồi.
Mà Tô Vãn Hòa cười nhẹ, trong lòng lại có chút sầu lo.
Kỳ thật đối với Lâm Thanh Nguyên, nàng cũng không thể nói mình thích hắn tới mức nào, chỉ có thể nói là, xét trên nhiều phương diện, Lâm Thanh Nguyên thích hợp làm hôn phu nhất.
Nàng làm giám đốc điều hành từng chơi cả cái thị trường kinh doanh, ưu điểm nổi bật nhất là thực dụng.
Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, lại không có gia thế, ở thời cổ đại này, đúng là không phải chuyện tốt, nhanh chóng gả chồng mới tránh được họa.
Về tới nhà, Tô Vãn Hòa đóng cửa lại, kể lại chuyện ở vương phủ hôm nay cho cha mẹ.
“Tuy rằng Vương gia chưa nói mấy câu, nhưng lòng ta luôn không yên ổn.”
Luôn cảm thấy ánh mắt Tống Hàn Từ nhìn nàng, giống như là…… dã thú theo dõi con mồi.
Mẹ Tô Vãn Hòa Trần thị là người không có chủ kiến, mọi việc đều nghe con gái, gật đầu phụ họa, “Con làm rất đúng, gương mặt này quá mức gây sự chú ý, vẫn là mau chóng thành hôn với đại phu Tiểu Lâm mới sống yên ổn được.”
Cha của Tô Vãn Hòa tên là Tô Đông Dương, diện mạo anh tuấn, nhưng tính cách yếu đuối, nhút nhát, lá gan rất nhỏ, động một chút là rơi nước mắt. Giờ phút này, nghe mẹ con hai người nói chuyện, hắn cảm thấy rất bất an, nước mắt rơi kêu lách tách.
“Vương gia nếu thật sự có lòng xấu xa thì làm sao bây giờ? Vãn Hòa đáng thương của ta a.”
Tô Vãn Hòa bất đắc dĩ mà khuyên nhủ, “Cha, mẹ, sự việc không nghiêm trọng tới mức đó, vương gia thật ra cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ta chẳng qua là đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra. Ngày mai Lâm Thanh Nguyên cầu hôn, mọi chuyện cũng sẽ êm xuôi.”
Cửa phòng bị người đá mở, Tô Toàn nói lớn đi vào, “Mẹ, có gì ăn không?”
Tô Đông Dương và Trần thị cùng hét lên, “Cút ra ngoài!”
Tô Vãn Hòa yên lặng gãi gãi đầu, cả nhà này đúng là trọng nữ khinh nam a.
Hôm sau, Tô Vãn Hòa cũng như mọi ngày tới Kim Lũ các trước, xử lí việc mua bán còn đang dang dở.
Khả Lạc thở hổn hển chạy vào, “Tiểu thư, có người tìm!”
Tô Vãn Hòa tưởng là Lâm Thanh Nguyên, đang nghĩ tên ngốc kia không đi nhà nàng cầu hôn, chạy tới tìm nàng trước làm cái gì, vì thế bất đắc dĩ nói, “Không phải đã bảo là….”
Lời còn chưa nói xong, nụ cười cũng cương trên mặt.
Người vén rèm đi vào không phải là Lâm Thanh Nguyên, mà là hai vị ma ma quần áo đẹp đẽ, trong đó một người nàng quen là Trương ma ma, còn một vị lạ mặt, ăn mặc còn đẹp hơn Trương ma ma, chắc là địa vị cũng cao hơn.
Lúc Sử ma ma nhìn thấy gương mặt đang cười nhẹ của Tô Vãn Hòa, cả người như bị sét đánh, tim đập thình thịch, cảm thấy cảnh vật xung quanh như sáng bừng lên.
Mẹ ơi, trên đời lại có nữ tử đẹp như vậy!
Chẳng trách chủ tử lại…
Tô Vãn Hòa đặt sổ sách trong tay xuống, đứng dậy, “Là Trương ma ma a, ngài sao lại có thời gian rảnh tới thăm? Khả Lạc, rót trà cho hai vị khách quý.”
Trương ma ma có vẻ cực kì cung kính, “Tô cô nương, vị này chính là Sử ma ma hầu hạ bên cạnh đại phu nhân.”
Đại phu nhân là đại tẩu của Giang Nam vương Tống Hàn Từ, hiện đang quản lí việc nội trợ trong vương phủ, ở hậu viện cũng được xem là nắm quyền to.
Tô Vãn Hòa ngạc nhiên, từ đáy lòng cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười chân thành, “Gặp qua Sử ma ma, mau mời ngồi.”
Sử ma ma cuối cùng bình tĩnh lại, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, xong mới cười nói, “Tô cô nương, ta theo lời đại phu nhân sai bảo, tới chúc mừng cô nương.”
Tô Vãn Hòa giật giật khóe miệng, cắn chặt răng, giữ nguyên nụ cười trên mặt không nói lời nào.
Sử ma ma tiếp tục nói: “Đại phu nhân thấy cô nương cao nhã thanh khiết, muốn cô nương vào phủ hầu hạ Tam gia, làm vương gia quý thiếp!”
Trương ma ma lập tức vỗ tay kích động mà nói: “Ta liền nói cô nương là người có phúc, chúc mừng cô nương sắp vào phủ trở thành chủ tử!”
Tô Vãn Hòa khóe miệng lại giật giật.
Nghe giọng điệu người hầu nhà người ta, hóa ra nàng làm tiểu thiếp của vương gia vẫn là nàng trèo cao, chiếm được chỗ tốt, là vinh hạnh của nàng?
Sử ma ma cảm động không thôi, “Nói về vương gia của chúng ta, là người kiệt xuất, phi thường, dù ở địa vị cao mấy năm nay, vẫn giữ thân trong sạch, bên người tới nha đầu thông phòng cũng không có, cô nương vào phủ, chính là người duy nhất bên cạnh vương gia!”
Khả Lạc đứng cạnh nghe đến khăn tay cũng sắp bị xé nát, nàng biết tiểu thư cũng không muốn gả vào nhà cao cửa rộng, không muốn trở thành chú chim nhỏ bị trói buộc bởi bốn bức tường. Nếu không tiểu thư tài năng như vậy, sao lại đi chọn Lâm đại phu. Đó là bởi vì đại phu Tiểu Lâm đã đồng ý sẽ không bắt ép tiểu thư, kể cả sau khi thành hôn, cũng để tiểu thư thoải mái buôn bán.
“Tiểu thư của chúng ta đã….”
Khả Lạc chưa nói xong đã bị Tô Vãn Hòa đúng lúc ngăn cản, Tô Vãn Hòa nắm tay Khả Lạc, cười nói, “Hai vị ma ma, đây thật là vinh hạnh của tiểu nữ, mong hai người về bẩm báo đại phu nhân, mời người trong phủ ngày mai tới nhà ta thảo luận việc này.”
Hai vị ma ma nhận được câu trả lời như ý, mãn nguyện rời đi.
Trong mắt các nàng, có thể gả vào vương phủ, trở thành nữ nhân của vương gia, quả thưc là miếng thịt từ trên trời rơi xuống, nào có người sẽ không đồng ý chứ?
Khả Lạc vô cùng lo lắng, “Tiểu thư, sao người lại đồng ý?”
Tô Vãn Hòa thu hồi lại nụ cười giả tạo ban nãy, “Ta đang đánh cược thời gian.”
“Đánh cược thời gian là gì.”
“Ngươi không cần hiểu, giờ ngươi mau đi tìm Lâm Thanh Nguyên, nhìn hắn mau chóng đi cầu hôn, nhận hôn sự này ngay lập tức!”
Khả Lạc vội gật đầu, “Ồ, ta đi ngay đây.”
Tô Vãn Hòa hít một hơi thật sâu.
Tạm thời ổn định vương phủ, chờ đến ngày mai, nàng đã có hôn ước với Lâm Thanh Nguyên, xem vương phủ còn có thể làm gì.
Ở Tổng đốc phủ cách Giang Nam vương phủ không xa, binh lính trải khắp, quan lớn từ các châu các quận tới yết kiến nườm nượp.
Nơi này gần như tương đương với triều đình Giang Nam, mà việc bổ nhiệm và cách chức, dân sinh, binh mã toàn bộ đều nằm trong tay Giang Nam vương Tống Hàn Từ.
Trong Nghị Chính Điện, Tống Hàn Từ đang xem sổ con, phong thái lạnh lùng tao nhã, như tuyết trắng trên núi cao.
Bởi vì nhiều năm rèn luyện, mang binh đánh giặc nên dáng người cao dài nhưng không hề gầy yếu.
Tùy tùng thân cận của hắn Giang Hồi đang ló đầu ngoài cửa, không dám vào.
Tống Hàn Từ tuy là tiến sĩ hai bảng, thi đậu tam nguyên, nhưng văn võ đều luyện, sau lại mang binh đánh giặc, cho nên tai thính mắt tinh, phát hiện ra Giang Hồi bên ngoài. Hắn buông sổ con, lạnh lùng gọi: “Giang Hồi.”
Giang Hồi khom người tiến vào, “Vương gia.”
Tống Hàn Từ nâng chung trà lên chậm rãi phẩm trà, không nhanh không chậm hỏi, “Thế nào?”
Giang Hồi lập tức hiểu hắn đang hỏi cái gì, nhẹ giọng nói: “Sử ma ma bên cạnh đại phu nhân đã theo lời làm việc, nói Tô cô nương rất vui vẻ mong muốn vào phủ, mời người trong phủ ngày mai tới nhà nàng thảo luận.”
Ánh mắt Tống Hàn Từ lóe lên, khuôn mặt trước giờ luôn lạnh nhạt lại hiện chút ý cười nhẹ, “Cũng là người biết điều.”
Nghĩ tới nhan sắc hút hồn kia, ngón tay nhịn không được vuốt vuốt, “Nàng đang làm cái gì?”
Giang Hồi sửng sốt, nhanh chóng trả lời: “Chắc là còn ở Kim Lũ Các.”
Tống Hàn Từ nhìn lướt qua chồng sổ con còn chưa xem, chần chờ một lúc rồi chậm rãi đứng lên, “Đi, ra ngoài đi dạo.”
Giang Hồi: “……”
Vương gia chắc là không dạo một vòng dạo luôn tới Kim Lũ Các đâu ha? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play