Tô Vãn Hòa nín thở, vội vàng xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại."
Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vang lên từ phía sau với ngữ khí mang theo sự mệnh lệnh, không được làm trái.
Tô Vãn Hòa lo lắng, chậm rãi xoay người lại, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe vô tội nhất có thể, "Thật xin lỗi, ta đi nhầm chỗ rồi."
Nam nhân buông bút lông trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và trẻ trung.
Là Tống Hàn Từ!
Ánh mắt sâu thẳm của Tống Hàn Từ nhìn Tô Vãn Hòa khiến nàng hoảng hốt trong lòng.
Mẹ kiếp, khí thế của người nam nhân này quá mạnh, thật đáng sợ.
"Ngươi là người phương nào?"
Câu hỏi của hắn nặng nề như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Tô Vãn Hòa vội cung kính trả lời, "Ta là bà chủ của Kim Lũ Các, Tô Vãn Hòa, đại phu nhân bảo ta tới đo kích cỡ trang phục mùa thu cho người trong phủ."
Tô Vãn Hòa ngừng một chút, lại nói tiếp, "Chắc là gã sai vặt dẫn sai đường, dẫn ta đi nhầm tới nơi này."
Nói hai, ba câu liền thành nàng vô tội, không liên quan gì tới việc nhầm phòng này.
Tống Hàn Từ mặt không đổi sắc, "Ngươi có biết ta là ai?"
Tô Vãn Hòa do dự, không chắc chắn lắm nói: "Ngài là.....vương gia?"
"Nếu biết ta là vương gia, vì sao còn mang khăn che mặt?"
Tô Vãn Hòa ngạc nhiên, lúc này mới nghĩ đến, mang khăn che mặt gặp quý nhân là bất kính, nàng cúi đầu thè lưỡi, nhanh nhẹn tháo khăn che mặt xuống.
"Thỉnh vương gia thứ tội, dân nữ quên mất."
Tống Hàn Từ yên lặng nhìn gương mặt của Tô Vãn Hòa, vẻ mặt không đổi, nhưng ngón tay gác trên bàn nhẹ nhàng xoay xoay.
Nước da của nàng cực kì trắng, giống như tuyết, hắn đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy ai trắng tới vậy.
Một đôi mắt sinh động như dòng nước, đôi môi căng bóng đỏ mọng, khuôn mặt vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
Chẳng trách hôm qua nàng phải đội mũ có rèm, hôm nay lại mang khăn che mặt.
Lớn lên....như vậy....Chậc chậc.
Tô Vãn Hòa hồi lâu không nghe thấy gì, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Tống Hàn Từ đang nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể cắn răng nói:
"Vương gia, dân nữ còn cần đi đo kích cỡ cho người ta, xin cáo lui trước."
Ở trong cùng một phòng với đại quan quyền cao chức trọng, áp lực quá lớn, không khí trong phòng thật ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
Tống Hàn Từ chậm rãi nói, "Lại đây."
"A?"
"Người cần đo kích cỡ....chính là bổn vương."
"Cái gì?"
Tô Vãn Hòa mở to mắt, không dám tin, nghiêng đầu, đôi môi run run "Nhưng mà, ta chỉ đo kích cỡ cho phụ nữ và trẻ con."
Đàn ông thì cũng có thợ may nam đo kích cỡ.
Tống Hàn Từ đứng lên, đi qua án thư, tới gần Tô Vãn Hòa, cúi đầu quan sát nữ nhân.
Đôi mắt sâu như hồ nước lạnh.
Tô Vãn Hòa dường như ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người người đàn ông này. Nàng là người tới từ hiện đại, nói chuyện luôn nhìn thẳng mắt người khác. Giờ phút này ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện nam nhân này thật cao lớn, nàng còn không cao tới bả vai người ta.
Tròn mắt ngây người vài giây, nàng mới bắt đầu hoảng sợ, không rõ vì sao nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt Tống Hàn Từ nhìn mình có tính xâm chiếm, làm nàng lo lắng.
"Đo."
Hắn lời ít ý nhiều, nhưng là mệnh lệnh bắt buộc.
Tô Vãn Hòa cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng mở túi dụng cụ, lấy thước dây, bắt đầu đo kích cỡ Tống Hàn Từ.
Tới lúc đo vòng ngực, hai cánh tay Tô Vãn Hòa gần như ôm lấy Tống Hàn Từ. Bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở, mùi gỗ đàn hương trên người hắn đều phả vào mặt nàng. Mặc dù không ngẩng đầu, nàng cũng biết có người đang nhìn mình chằm chằm.
Căn phòng rất yên tĩnh, nhưng lại có một sự ấm áp mơ hồ quấn quanh hai người họ.
Khi đo vòng eo, Tống Hàn Từ đột nhiên tiến về phía trước nửa bước, thân mình hai người dính sát vào nhau, Tô Vãn Hòa không kịp chuẩn bị ngã ngửa ra sau, Tống Hàn Từ đúng lúc duỗi tay ra, ôm eo nàng kéo trở về.
Mặt Tô Vãn Hòa đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Chết tiệt, xã hội cổ đại chết tiệt.
Tô Vãn Hòa than khóc trong lòng, vội lùi về sau vài bước, ngoan ngoãn xin lỗi "Dân nữ vô ý, thỉnh vương gia thứ tội."
Tống Hàn Từ im lặng nửa chữ cũng không nói, Tô Vãn Hòa không chịu được, lặng lẽ ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông.
Tống Hàn Từ thúc giục như mất hết kiên nhẫn: "Tiếp tục đo."
"Ồ, tiếp tục đo."
Tô Vãn Hòa vội vàng đo, sợ bị người đàn ông lạnh lùng này trừng phạt, tay chân luống cuống đo xong thì mồ hôi cũng lấm tấm trên mũi.
"Vương gia, đo xong rồi, dân nữ cáo lui."
Lúng túng làm một lễ chào đơn giản, Tô Vãn Hòa xách theo túi dụng cụ liền đi, đột nhiên cổ tay bị người nắm lấy, nàng sợ tới mức quay đầu lại xem.
Tống Hàn Từ nhìn nàng, đặt một thứ gì đó vào tay nàng.
"Làm tốt lắm."
Tô Vãn Hòa nơm nớp lo sợ nhìn xuống tay mình, trong đó là một thỏi vàng.
"Tạ, tạ ơn vương gia."
Cầm thỏi vàng Tống Hàn Từ ban thưởng, Tô Vãn Hòa đi ra khỏi thư phòng, thở phào nhẹ nhõm như chim nhỏ được thả ra khỏi lồng.
Má ơi, vừa rồi ở trong phòng đối mặt với nam nhân âm trầm lạnh lùng đó, nàng sợ muốn tè ra quần.
Những gì xảy ra hôm nay thật kì quái, ngơ ngác ra khỏi vương phủ, hai chân nàng dẫm đất bằng mà vẫn cảm thấy phiêu phiêu.
"Oa, vương gia thật hào phóng a, nguyên một thỏi vàng, chỗ này mấy lượng đây"
Khả Lạc cầm thỏi vàng trên tay hạnh phúc tới mức suýt chảy nước miếng.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Vãn Hòa, Khả Lạc khó hiểu hỏi "Tiểu thư, người làm sao vậy, không vui a?"
Tô Vãn Hòa thở dài, "Ta cảm thấy cái giác quan thứ sáu này dùng không ổn lắm."
"Thế thì dùng giác quan thứ bảy đi."
Tô Vãn Hòa chán không buồn nói, lấy gương đồng ra soi lại gương mặt mình, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói xem, lớn lên đẹp như vậy làm cái gì, không thể nhìn bình thường hơn một chút sao?"
Khả Lạc bĩu môi, "Tiểu thư, người hơi bị Versailles rồi đấy."
(Versailles là cung điện của Pháp, ở đây là tiếng lóng chỉ sự khoe khoang khiêm tốn, có thể hiểu là tự sướng)
Tuy nàng vẫn không hiểu lắm Versailles là gì, nhưng mà tiểu thư thường hay nói.
Chủ tớ hai người rủ rê lôi kéo mãi, khó khăn lắm mới lôi được người yêu công việc - đại phu Tiểu Lâm tới phòng đơn trên tầng 2 Túy Tiêu Lâu.
Lâm Thanh Nguyên rót trà cho hai người, tò mò hỏi: "Khả Lạc, sao ngươi lại tên là Khả Lạc?"
Khả Lạc bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư lúc trước cho ta chọn một trong ba cái tên."
"Ba cái như nào?"
"Khả Lạc (coca), Thự Điều (khoai tây chiên), Hán Bảo (hamburger), ta chỉ có thể chọn Khả Lạc."
Tô Vãn Hòa gỡ khăn che mặt xuống, đôi mắt ngập nước tròn xoe nhìn thẳng Lâm Thanh Nguyên, Lâm Thanh Nguyên tức khắc đỏ bừng mặt, luống cuống chân tay.
Tô Vãn Hòa gõ gõ mặt bàn, giọng điệu bá đạo, "Lâm Thanh Nguyên, ngẩng đầu lên, nhìn ta!"
Lâm Thanh Nguyên ngẩng mặt lên nhìn nàng, đối mặt với gương mặt đẹp hút hồn đó làm tim đập nhanh hơn, mặt hắn càng lúc càng đỏ.
“Lâm Thanh Nguyên, ngươi thích ta sao?”
Khả Lạc giật mình ho khan lên, tiểu thư cũng không biết rụt rè một chút, thôi, tiểu thư ba năm nay có lúc nào là biết rụt rè.
Lâm Thanh Nguyên chậm rãi gật gật đầu.
"Ngươi nói với người nhà việc chúng ta thành hôn như thế nào rồi?"
"Nói rồi, trong nhà đều đồng ý."
Tô Vãn Hòa nắm chặt nắm tay, "Vậy được, ngày mai ngươi tới cầu hôn, chúng ta mau chóng thành thân."
"A?"
Lâm Thanh Nguyên giật mình trừng lớn đôi mắt, "Sao lại gấp như thế? Không phải thương lượng tốt là nửa năm sau sao?"
Tô Vãn Hòa vừa cập kê một tháng, gấp gáp như vậy làm gì.
Tô Vãn Hòa luôn cảm thấy trong lòng không yên, mạnh mẽ nói: "Ngươi nếu không đồng ý, ta gả cho người khác."
Lâm Thanh Nguyên hoảng sợ, rõ ràng biết nàng đang dọa hắn, vẫn sợ toát mồ hôi, "Được được, đều nghe ngươi, ngày mai liền tới nhà ngươi cầu hôn."
Tô Vãn Hòa lúc này mới cười, nhéo cằm Lâm Thanh Nguyên một cái, "Cưới ta sớm một chút, có thể sớm một chút thơm một cái, ôm một cái."
Lâm Thanh Nguyên bị nàng đụng vào tới ngực nóng lên, lỗ tai cũng đỏ bừng, giọng nói run run, "Ngươi, ngươi lại trêu ta."