Trợ lý như người gỗ đứng đó nhìn boss của mình tiến hành mười lăm phương thức gần gũi, quan sát thiếu niên ở nhiều góc độ khác nhau, rốt cuộc không đứng nhìn được nữa, đi đến bên người Mạc Diệc Đào, đè thấp âm thanh nhắc nhở nói, “Còn mười lăm phút, boss, ngài còn muốn mở họp.”
Bọn họ vốn dĩ muốn đi công ty mở họp, bởi vì bệnh viện cách công ty tương đối gần, mới tiện đường đến đây thăm người thừa kế chi nhánh này một chút, nhưng là nếu boss cứ tiếp tục như vậy, buổi hội nghị này xem chừng liền phải trực tiếp hủy bỏ. Mạc Diệc Đào mà thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, đứng dậy mang theo trợ lý đi ra phòng.
Sau khi âm thanh đóng cửa vang lên, Hà Yến nằm ở trên giường lại mở mắt.
Biểu hiện của vị gia chủ Mạc gia này hình như có chỗ kỳ quái.
Cuộc đời ban đầu của Mạc Thích, chính là 'cậu' cùng vị gia chủ trẻ tuổi này cũng không có cái gì giao tình, trừ bỏ khi ăn tết có thể ở nhà chính Mạc gia gặp một lần, Mạc Diệc Đào ngẫu nhiên sẽ xem ở mặt mũi cha Mạc quan tâm 'cậu' hai câu, ngày thường căn bản không có gì giao thoa, nhưng biểu hiện vừa rồi của Mạc Diệc Đào lại thật sự không phải là thái độ phù hợp của một người bình thường đối với họ hàng xa không thân cận.
Có người nào sẽ nhìn chằm chằm người ngày thường không tiếp xúc hơn mười phút?
Không sao cả, Hà Yến híp híp mắt, đầu đau muốn chết, cậu lười suy đoán Mạc Diệc Đào rốt cuộc là nghĩ gì, nhắm mắt lại một lần nữa, ngủ say trong chiếc chăn bông ấm áp.
Một giấc ngủ này của Hà Yến ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, mới cảm giác được tinh thần tốt lên một ít.
Sau khi cậu tỉnh dậy, y tá vẫn luôn chú ý đến tình huống của cậu hộ sĩ liền đem thuốc cần uống đến. Hà Yến trước mặt nàng, uống nước ấm rồi đem một đống lớn viên thuốc màu sắc rực rỡ nuốt vào, để ở phía dưới đầu lưỡi, chờ đến y tá đi rồi, mới đem đống thuốc bị ngậm đến nhão dính dính phun ở trên khăn giấy, gói thành một viên ném vào thùng rác, lại rót ly nước ấm trong máy lọc nước bên đầu giường súc súc miệng, loại bỏ vị chua trong miệng.
Bác sĩ kê đơn thuốc này cho cậu, bề ngoài trông như không có vấn đề gì, nhưng trong đó lại lẫn lộn mấy loại thuốc có dược tính quá mạnh, thân thể Mạc Thích vốn yếu, những loại thuốc này tuy rằng có thể giúp tình trạng thân thể cậu có chuyển biến tốt đẹp trong khoảng thời gian ngắn, nhưng trên thực tế, dược tính quá mạnh sẽ nhanh chóng phản tác dụng lại, đi qua giai đoạn chuyển biến tốt đẹp chính là càng ngày càng suy nhược. Thuốc này tuy sẽ không gây chet người, nhưng lại mười phần độc, sẽ làm thân thể không hề hay biết mà bị đào rỗng.
Đến chạng vạng, người giám hộ duy nhất của Mạc Thích bây giờ, thím Thẩm-Thẩm Thúy Vi mang theo chị họ là Mạc Lam Vũ đến đưa cơm cho cậu.
Thẩm Thúy Vi năm nay đã 44 tuổi, nhưng vì chăm sóc rất tốt, nhìn qua chỉ hơn 30, dáng người bà không cao, dáng người đẫy đà, khuôn mặt xinh đẹp, cho dù tuổi đã gần nửa trăm, vẫn rất có sức hấp nam nhân.
Hà Yến xoay đầu nhìn về phía người thím tiện nghi này, nghĩ đến việc mà nguyên thân đã trải qua, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảm giác chán ghét.
Thân thể Mạc Thích từ nhỏ so với những đứa trẻ khác đã yếu, tuy rằng không có bệnh tật gì nặng, nhưng sức đề kháng yếu làm cậu hơi không chú ý liền rất có khả năng bị bệnh, còn rất dễ dàng chuyển biến xấu, từ bệnh nhỏ phát triển trở thành bệnh nặng, cho nên khi cha mẹ ngoài ý muốn mất đi khi cậu chỉ mới mười bốn tuổi căn bản không thể tự lập trong sinh hoạt. Vì thế Mạc gia ra mặt, lấy một bộ phận lớn trong tài sản bố mẹ Mạc để lại, giao cho một đôi vợ chồng trong gia tộc chăm sóc ‘cậu’ đến khi thành niên. Nhiệm vụ này thuộc về một nhà ở chi nhánh khá xa của Mạc gia (đại khái là họ hàng xa), gia cảnh cũng chỉ là không lo cơm áo gạo tiền, xem như một gia đình khá giả, chỉ là vợ chồng hai người này biết rõ bổn phận, danh tiếng gia đình cũng tốt, lúc trước gia tốt cũng châm chước một phen, mới cho Mạc Thích chọn đôi vợ chồng khá thuận mắt này làm người nuôi dưỡng.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, cặp vợ chồng trong mắt người ngoài là người thành thật, lại từng bước một hại chết đứa nhỏ mềm yếu kia. Mạc Thích lần này đột phát 'bệnh' mù, cũng một tay hai người làm nên. Ở quỹ đạo cuộc sống ban đầu của Mạc Thích, lần bệnh này giằng co gần một năm, cuối cùng vì đám cháy thình lình xảy ra ở cửa phòng không thoát ra được mà bị thiêu chết ở biệt thự.
Mà mục đích hai người này hại chết Mạc Thích cũng rất đơn giản, chính là vì di sản trong tay Mạc Thích.
Cha Mạc Thích vốn là ở dòng chính của Mạc gia, là người thừa kế có tư cách, nhưng là năm đó ở dưới áp lực của gia tộc gây, ông vì cưới mẹ Mạc có xuất thân bình dân, tự nguyện từ bỏ tư cách người thừa kế, từ trong gia tộc phân ra. Năng lực của cha Mạc ở trên thương nghiệp rất cao, sau khi rời khỏi gia tộc trải qua một phen dốc sức làm việc, thành lập công ty phát triển mạnh mẽ, trở thành một con hắc mã trong giới thương nghiệp. Sau khi cha mẹ Mạc ngoài ý muốn qua đời, phần lớn cổ phần cùng tài sản kếch xù đều để lại cho đứa con trai độc nhất của bọn họ Mạc Thích.
Một đứa bé con nhà giàu mềm yếu lại nhiều bệnh, mang tài sản kếch xù, đưa tới những con sói đầy lòng tham, kỳ thật cũng là một việc không khó để đoán.
Đối mặt với ánh mắt của Hà Yến, sắc mặt Thẩm Thúy Vi cứng đờ, sau khi ngây người một lát thử hỏi: “Tiểu Thích, đôi mắt của cháu…… Có thể nhìn thấy?” Ngày hôm qua không phải là cái gì cũng không nhìn thấy sao, hôm nay tại sao đột nhiên khôi phục?
Hà Yến vẻ mặt ngây thơ trả lời bà ta:"Tỉnh lại có thể thấy một chút, nhưng vẫn, vẫn còn mơ hồ, khi tốt khi xấu.”
Thẩm Thúy Vi nghe vậy hơi thở phào, bà cho Mạc Thích uống loại thuốc này là mạn tính, có thể là còn kém một chút lửa, nhiều nhất là qua một tháng, bà ta cũng không tin Mạc Thích không trở thành người mù hoàn toàn.
Mạc Lam Vũ lộ ra biểu tình vui mừng, chính mình đối với hành vi của cha mẹ với Mạc Thích cũng không quá ưng thuận, vừa rồi Thẩm Thúy Vi mất tự nhiên cô cũng không có để ý, lúc này thấy Mạc Thích có khả năng khôi phục thị lực, lập tức mặt mang vui mừng nói: “Thật tốt quá em họ, chờ em khỏe, chị mang em đi công viên xem hồ.” Người em họ nhỏ này của cô từ nhỏ thân thể không tốt, cha mẹ lại mất sớm, nếu mà lại mù, cũng thật sự quá đáng thương.
Biểu hiện của Thẩm Thúy Vi đã khôi phục bình thường, bà ta đem hộp cơm ba tầng mình đem tới đặt ở đầu giường, vén vén tóc mái, cười với Mạc Thích và nói: “Lúc sáng cùng giữa trưa tới cháu còn ngủ, liền không đánh thức, đã một ngày không ăn cơm, hiện tại nhất định đói lả đi.” Sau đó nắm lấy tay Hà Yến một cách quan tâm, quay sang Mạc Lam Vũ nói: “Lam Lam, giúp em của con đem cơm đến đây.” Sau đó mở bàn nhỏ dùng để ăn cơm gắn ở giường bệnh ra.
Hà Yến nội tâm buồn nôn nhưng mặt không đổi sắc rút tay từ trong tay Thẩm Thúy Vi ra, nhân tiện liếc mắt một cái đang ở dọn cơm Mạc Lam Vũ.
Mạc Lam Vũ kế thừa toàn bộ ưu điểm về dung mạo của Thẩm Thúy Vi, có ngũ quan tinh xảo, mặt mày càng có một cổ anh khí, mắt cực kì sáng . Bất quá bây giờ sắc mặt cô có chút tối tăm, không biết là đang lo lắng bệnh tình của “Mạc Thích”, hay vẫn là vì việc thị trường chứng khoán đang bất lợi mà phát sầu.
Không sai, thị trường chứng khoán, chị học này của cậu tuy chỉ mới học đại học năm hai nhưng thật sự là thiên tài sinh ra vì giới thương nghiệp, từ cấp ba liền thể hiện ra sự nhạy bén trong thương nghiệp, cái này làm cho hai vợ chồng luôn sinh hoạt như người bình thường vui mừng khôn xiết. Bọn họ ôm kì vọng cực cao đối với Mạc Lam Vũ, sau vài lần thử nghiệm con gái và xác thực cô có thiên phú rất cao, đem tài sản đang sở hữu đều giao cho Mạc Lam Vũ thử sức. Nhưng mà Mạc Lam Vũ rốt cuộc vẫn quá mức tuổi trẻ khí thịnh, rất mau liền ở thị trường chứng khoán thượng ngã một cái lớn, đem của cải đều mất sạch, còn thiếu rất nhiều nợ bên ngoài.
Cho nên này một đôi vợ chồng này suy nghĩ, nghĩ đến điên rồi, vì trả hết nợ bên ngoài hơn nữa vì cung cấp cho con gái một khoản tài chính khởi đầu, cuối cùng đem ý định để lên trên người đứa con nuôi gầy yếu đang giữ một khối tài sản khổng lồ trong tay.
Đồ ăn Thẩm Thúy Vi mang đến thực sự rất phong phú, bày nguyên một bàn, mùi hương nồng đậm nháy mắt tràn ngập cả gian phòng bệnh.