Không biết đã qua bao lâu, Hà Yến chậm rãi mở mắt ra.
Trước mắt cậu là một mảnh trắng xóa.
Ý thức vẫn đang mơ hồ, trình độ tổn thương này đã đủ để tạo thành não t·ử v·ong, cậu không biết vì sao bản thân vẫn có năng lực để tự hỏi.
Đầu ẩn ẩn đau đớn, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng, không đợi Hà Yến suy nghĩ cẩn thận vì sao cậu sẽ không thể nhìn thấy gì, đã bị một đống lớn tin tức trong đầu xuất hiện phân tán lực chú ý.
Sau khi dùng vài phút để đọc xong những tin tức đó, cậu gian nan lấy ra một chút tinh thần lực tạm thời khôi phục thị lực. Ý thức rách nát chỉ quanh quẩn một tầng tinh thần lực vô cùng yếu ớt, sau khi dùng để khôi phục thị lực đã không thể chữa trị khối thân thể suy yếu này.
Sau khi khôi phục thị lực, Hà Yến nhanh chóng đánh giá một chút căn phòng chính cậu đang ở. Trần nhà trắng bệch, khăn trải giường trắng bệch, cùng với máy trị liệu nhìn có vẻ như rất lạc hậu.
Quả nhiên, nơi này đã không phải là thế giới ban đầu của cậu.
Quay đầu liền nhìn thấy, đồng hồ ở đầu giường hiển thị mười tám giờ rưỡi*. Bắc Kinh, thủ đô Trung Quốc tại Trái Đất, kiến thức căn bản này cậu vẫn có thể biết, chúng nằm trong sách lịch sử đã học trên trường.
*thiệt ra nguyên gốc là: mười tám điểm nữa chữ nhưng mà tui không rõ nghĩa nên tạm dịch là như thế nhé _( :⁍ 」 )_
Cậu lúc trước là thượng tướng của liên minh quân hạm Đệ Tam, trong một lần bởi vì tình báo sai lầm mà khiến cho chiến trường sa cơ thất thế, vì yểm trợ cấp dưới lui lại, không may bị địch đ·ánh ch·ết ở vành đai thiên thạch, lại không biết vì sao lần nữa tỉnh lại là ở một cái nơi xa lạ, thậm chí… Mơ mơ hồ hồ xuyên qua thời không, về tới trái đất 4000 năm trước.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang hướng cửa sổ trong suốt bên cạnh, lúc này sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, xuyên thấu qua không trung xanh thẳm, ô cửa kính hiện ra rõ ràng ảnh ngược của một thiếu niên sở hữu khuôn mặt thanh tú, mặt mày tinh xảo, sắc mặt tái nhợt, trang phục bệnh nhân sọc xanh xen trắng giao nhau treo lỏng lẻo ở trên người, lộ ra cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế, làm cậu thoạt nhìn càng thêm gầy yếu.
Bỗng nhiên, thiếu niên cong cong khóe môi, lộ ra một cái nụ cười thoải mái.
Cho dù là nguyên nhân nào cho cậu đi đến thời đại tồn tại trong sách giáo khoa lịch sử, hơn nữa có được một ít ký ức từ tương lai, có thể đạt được sinh mệnh lần thứ hai, tóm lại là một việc làm người ta cảm thấy may mắn.
Hà Yến đem tin tức dũng mãnh vừa vào trong đầu xem xét lại một lần nữa. Thân thể này tên là Mạc Thích, năm nay mười bảy tuổi, là người thừa kế thuộc một cái chi nhánh của Mạc gia, ba năm trước đây cha mẹ bởi vì tai nạn máy bay mà mất, hiện tại là do một người chú Mạc Thiên Cao thuộc chi nhánh khác cùng vợ là Thẩm Thúy Vi nuôi nấng, Mạc Thiên Cao cùng Thẩm Thúy Vi có một đứa con gái cũng là đứa con duy nhất tên Mạc Lam Vũ, năm nay mười chín tuổi, đang học ở đại nhị.
Chẳng qua, hai người nuôi nấng tạm thời này, đối xử với Mạc Thích cũng không phải đặc biệt tốt.
Mà Mạc Thích lần này “đột phát bệnh mù”nhập viện, chính là vì hai cái người nuôi nấng cậu giở trò quỷ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play