Nhìn sơ qua một chút những việc trong tương lai “Mạc Thích” sẽ trải qua, Hà Yến nhịn không được nhíu nhíu mày, nhưng không quá vài phút, cậu liền không chống đỡ được sự suy yếu của thân thể này cùng với mệt mỏi cực độ bên trong đầu, ngưước mặt ngã xuống trên giường.

Mệt mỏi ngáp một cái, Hà Yến đem chăn lôi kéo lên trên, khôi phục thị lực đã hao phí hết tinh thần lực hiện tại cậu có thể điều đồn, hiện tại cậu là mệt đến mắt đều không nghĩ mở ra, những chuyện về thân thể này cũng không có sức để suy xét, chỉ nghĩ ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng mà vào lúc cậu vừa mới nhắm mắt lại, lại nghe đến ngoài cửa truyền đến âm thanh, ngay sau đó là âm thanh của cửa bị mở ra.

Hà Yến nhắm hai mắt, bị quấy rầy lúc sắp đi vào giấc ngủ làm cậu không vui nhíu nhíu mày, cậu ở trong đầu nhớ lại một chút việc Mạc Thích sẽ trải qua trong đoạn thời gian này, nhanh chóng liền đoán được thân phận của người đến.

—— Người đã kế nhiệm chức vị gia chủ Mạc gia vào hai năm trước, Mạc Diệc Đào.

Tự hỏi một chút, cậu không có mở mắt ra.

Thông qua tinh thần lực, hình ảnh người đến xuất hiện rõ ràng ở không gian thần thức của cậu.

Nam nhân đẩy cửa mà vào có thân hình cao lớn, chân mày sắc bén, mặt mày toàn là lạnh nhạt, hắn mặc một bộ tây trang màu xám bạc, lại không có đeo cà vạt, bên trong là áo sơmi nút thắt đã bị hắn cởi đến nút thứ ba, lộ ra xương quai xanh gợi cảm đến cực điểm.

Một người thực khí thế, thoạt nhìn rất khó gần. Hà Yến đưa ra kết luận.

Đi theo phía là một người nam nhân hơi lùn một ít so với hắn, ôn nhuận tuấn mỹ, khí chất ôn hòa, hẳn là trợ lý.

Mạc Diệc Đào chậm rãi đi đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn xuống thiếu niên đang ngủ say trên giường.

Trong mắt dần dần hiện ra một chút kinh ngạc.

Trên mặt thiếu niên mang theo bệnh trạng tái nhợt, ngũ quan tinh xảo mà tiểu xảo, giữa mày có mệt mỏi nhàn nhạt, thân hình cậu có chút gầy yếu, nằm nghiêng hơi hơi cuộn tròn, cả người nằm ở trên giường cũng chỉ làm chăn có nhô kên một chút, mái tóc đen ngắn mềm mại sạch sẽ lại có mấy cọng vênh lên, làm cậu nhìn qua có chút ngốc.

Như là..... Một mèo nhỏ mười phần chọc người trìu mến.

Hắn đứng ở mép giường quan sát thiếu niên trong chốc lát sau, lại ngồi ở mép giường, hơi hơi cúi người xuống.

Lông mi thiếu niên giống cây quạt nhỏ một mà hơi hơi uốn cong, đôi môi căng mọng hơi hơi chu lên. Nam nhân nhìn hồi lâu, cuối cùng vươn tay kéo cái chăn đã lên tới cằm căn bản không cần kéo lên giúp thiếu niên.

Hắn đem ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, trong lòng nhịn không được bốc lên một cảm giác quái dị.

Hắn đã gặp qua Mạc Thích. Tuy rằng hắn không thích cùng đám người trong gia tộc mang đầy tâm tư lui tới, nhưng dựa theo lệ thường, mùng một mỗi năm, người ở chi nhánh đều phải về chúc tết gia chủ, cho nên lúc ấy, hắn xem ở mặt mũi, cũng sẽ cùng những người ở chi nhánh mang chút khách sáo mà nói chuyện hai câu, lần đầu tiên hắn cùng đứa nhỏ gặp mặt, chính là ở lễ tết mấy năm trước.

Ở trong ấn tượng của hắn, từ nhỏ Mạc Thích đứa nhỏ có cảm giác tồn tại rất thấp, bởi vì thân thể không tốt, tính cách cũng có chút thẹn thùng, không thích cùng người khác tiếp xúc, thường thường là đi theo phía sau cha mẹ không rên một tiếng, cũng không cùng ngườita nói gì. Công ty cha Mạc cùng hắn ở trên thương trường có lui tới, trước lúc cha Mạc xảy ra chuyện hai người cũng coi như quen thuộc, cho nên số lần hắn nhìn thấy Mạc Thích kỳ thật không tính ít. Nhưng ở mấy năm trước đó, thiếu niên này lại không thể lưu lại ấn tượng có thể khắc sâu trong đầu hắn, là trình độ gặp mặt mới có thể nhận ra, số lần nói chuyện với nhau có thể tính trên đầu ngón tay. Ngay cả lần này, cũng là vì giao tình cùng cha Mạc, hắn mới có thể ở lúc trợ lý nhắc nhở dành ra nửa tiếng, tới thăm đứa nhỏ bị bệnh nằm viện này một chút.

Nhưng lúc này đây, thấy được nhan sắc thiếu niên lúc ngủ, nhận thức của hắn đối thiếu niên đã xảy ra thay đổi, cái hình tượng đối luôn tồn tại là màu xám ở góc nhìn của hắn, vào giờ này khắc này lại không biết vì sao bỗng nhiên nhiễm sắc thái, trở nên tươi sống lên.

Trợ lý đứng ở một bên Mạc Diệc Đào nhìn một loạt hành động này ông chủ mình, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vặn vẹo, nội tâm mười phần rối rắm.

Anh ta hoài nghi sâu sắc, lúc trước nói đến thăm thiếu niên chỉ là xuất phát từ lễ tiết, làm cho có người kia, cùng hiện tại giống như thằng cha biến thái mắt loé lục quang nhìn chằm chằm thiếu niên còn đối với thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh động tay động chân, thật là cùng một người sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play