Trong lòng Hà Yến cười nhạo một tiếng. Canh bí đao thịt vịt, gà mái hầm nhân sâm, thịt dê, ba ba hầm, đều là những món mà người có cơ thể yếu không thể ăn, mấy món này người bình thường ăn nhiều trong một lần đều sẽ bị chảy máu mũi, chắc Thẩm Thúy Vi sợ những liều thuốc trước đó làm cậu bất tử.

Thẩm Thúy Vi vẻ mặt ôn nhu, quan tâm nói: “Tiểu Thích, nhìn rõ không, có muốn thím đút cho con ăn?” Nói xong liền giơ cái muỗng lên, chuẩn bị tự tay đút Hà Yến ăn cơm.

Hà Yến âm thầm nổi da gà, kịp thời đón lấy cái muỗng trong tay Thẩm Thúy Vi : “Cảm ơn thím, cháu có thể tự mình ăn.”

Xem ra tình hình thị lực của thằng nhãi ranh này so với bà ta dự đoán tốt hơn nhiều. Thẩm Thúy Vi giấu đi thất vọng trong lòng, cười đến hiền từ, mềm nhẹ dặn dò cậu ăn nhiều một chút, bộ dáng là một người thím hiền lành, nhìn từ bề ngoài, hoàn toàn nhìn không ra là một nữ nhân có thâm tâm ác độc.

Mạc Thích chết, có thể nói là do kế hoạch một tay nữ nhân này làm ra.

Phần lớn tiền vốn trước đó mà Mạc Lam Vũ đầu tư vào thị trường chứng khoán đều là Thẩm Thúy Vi mượn từ một người thân thích của Thẩm gia, hiện tại Mạc Lam Vũ lỗ sạch vốn, hiển nhiên bà ta không có biện pháp trả tiền đúng hạn, người thân thích cho bà ta mượn tiền kia đã tới thúc giục hai lần, bà ta thật sự không còn lựa chọn khác, di sản trong tay Mạc Thích là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà bà ta có thể nghĩ đến, bà ta so với ai khác đều hy vọng người cháu trai ốm yếu bệnh tật này có thể sớm đi đời nhà ma.

Mạc Thích cầm cái muỗng có lệ nhấp hai miếng nhỏ liền dừng. Cậu là người đã chết qua một lần, tiếc mạng.

Trên mặt Thẩm Thúy Vi mang theo một chút lo lắng, nói với Hà Yến: “Tiểu Thích, cháu đã một ngày không ăn cơm, ăn nhiều một chút, nghe lời thím.”

Mạc Lam Vũ cũng khuyên: “Đúng vậy, em họ, ăn nhiều một chút đi, tất cả những món này đều là mẹ thân thủ làm, hôm nay từ giữa trưa bà ấy liền vẫn ở phòng bếp nấu ăn.”

Hà Yến vô tội chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Nhưng em thật sự không muốn ăn, dạ dày khó chịu.” Trong lòng lại cười nhạo, tri thức phổ thông là người có thân thể hư yếu không thể chịu được những loại đồ bổ này cũng không biết, sự quan tâm của Mạc Lam Vũ đều đặt ở việc kiếm tiền sao?

Thẩm Thúy Vi đang muốn há mồm khuyên Hà Yến ăn nhiều một chút, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

Thấy người tới,  ánh mắt Thẩm Thúy Vi chớp động: “Mạc tiên sinh như thế nào có thời gian đến đây?”

Mạc Diệc Đào tuy là gia chủ Mạc gia, nhưng lại không phải chân chính là người của Mạc gia , mà là con nuôi của gia chủ đời trước. Khi gia chủ đời trước tuyên bố để Mạc Diệc Đào tiếp nhận vị trí của ông, dường như tất cả người của Mạc gia đối với việc để người ngoài ngồi trên vị trí của gia chủ đều có sự bất mãn, có người nhẹ lời, ở trong lòng nói thầm hai câu; cũng có vài vị thuộc dòng chính của Mạc gia, cho rằng bản thân so với Mạc Diệc Đào có tư cách đảm nhiệm chức vị gia chủ hơn, sau khi Mạc Diệc Đào kế nhiệm lại ngáng chân hắn. Nhưng chỉ ngắn ngủn hai năm, Mạc Diệc Đào liền đem những người đã từng ngáng chân hắn đều trị đến dễ bảo, đem sản nghiệp cùng với tài nguyên Mạc gia sở hữu đều chặt chẽ nắm giữ ở trong tay.

Người như vậy, tất nhiên đáng đế các thiên kim nhà giàu xem trọng mà liếc mắt một cái, huống chi Mạc Diệc Đào năm nay mới 37 tuổi, dáng người nhan sắc còn mười phần xuất sắc, trong giới không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn cùng hắn làm quen. Đặc biệt là nữ nhân Mạc gia, vốn dĩ vị trí phu nhân gia chủ cùng các cô không quan hệ, hiện tại lại có cơ hội, tất nhiên ngo ngoe rục rịch. Dường như người trong chi nhánh đều nghĩ đem con gái gả cho vị gia chủ không có quan hệ huyết thống với bọn họ này, trở thành dòng chính Mạc gia.

Thẩm Thúy Vi đương nhiên cũng động tâm, dáng người cùng nhan sắc của Mạc Lam Vũ một chút cũng không thua kém với nữ nhân khác của Mạc gia, lại còn có thiên phú cực cao trên thương nghiệp. Mạc gia chủ muốn nơi phát ra kinh tế chính là kinh thương (kinh doanh thương mại), nói vậy so với bình hoa có hoa không có quả*, một người vợ xinh đẹp lại thông minh sẽ càng hợp với tâm ý của Mạc Diệc Đào.

*xinh đẹp nhưng vô dụng

Thẩm Thúy Vi không dấu vết liếc mắt con gái của mình, không chút nào ngoài ý muốn thấy sự vui mừng trong ánh mắt cô.

Lúc người mà bà ta an bài ở đây nói rằng ngày hôm qua Mạc Diệc Đào đã tới, bà ta còn thầm đáng tiếc không thể để Mạc Lam Vũ cùng hắn gặp nhau, không nghĩ đến vị này nhanh như vậy lại tới nữa, thật là một niềm vui ngoài ý muốn.

“Mạc ca ca cũng đến thăm Tiểu Thích?” Mạc Lam Vũ cầm lòng không được lộ ra một nụ cười, Mạc Diệc Đào là người bạn trai lý tưởng nhất trong lòng cô, có tiền có quyền hơn nữa cũng không có tin đồn gì về tình, thân hình cao lớn đĩnh bạt, cơ bắp lại không quá khoa trương, hơi thở nam tính đầy tính xâm lược làm tim cô đập nhanh. Cô cười nói: “Mạc ca ca thật là có tâm.”

Vào lúc ăn tết ở Mạc gia cô và Mạc Diệc Đào gặp qua vài lần, còn không có cơ hội nói chuyện riêng với hắn, hiện tại gương mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc, cô không khỏi khẩn trương đến nổi trái tim đập nhanh kinh hoàng.

Hà Yến ở trên giường nhìn một màn này, cảm giác rất thú vị, trong tư liệu cậu nhận được, tuy rằng Mạc Lam Vũ có tâm tư không thể cho ai biết với Mạc Diệc Đào, nhưng Mạc Diệc Đào đối với cô căn bản không có cảm giác gì, sự nhiệt tình của Mạc Lam Vũ căn bản không đáng để hắn đáp lại, sau khi Mạc Lam Vũ lấy hết can đảm tỏ tình không cho chút mặt mũi từ chối cô, sau đó Mạc Lam Vũ từ yêu chuyển thành hận, đem đoạn tình cảm của mình dành cho Mạc Diệc Đào coi là hắc lịch sử, sau khi ở trên thương trường nở mày nở mặt còn không quên cố ý chạy đến trước mặt Mạc Diệc Đào khoe ra.

Hôm nay cậu phải chứng kiến đoạn lịch sử đen tối của người sẽ vô cùng thành đạt trong tương lai, nhìn bộ dáng tâm tư thiếu nữ tràn lan hoa si của Mạc Lam Vũ hiện tại, lại liên tưởng đến buồn bực và hối hận của cô về sau, Hà Yến nhịn không được lộ ra một nụ cười nho nhỏ, vui sướng khi người gặp hoạ.

Vẫn luôn để ý đến thiếu niên, Mạc Diệc Đào thấy ý cười bỡn cợt trên mặt cậu, nhịn không được nhướng mày. Trong ấn tượng của hắn, đứa nhỏ này luôn luôn là trầm mặc ít nói, trên mặt luôn không có gì biểu tình, ngơ ngác mà đi theo phía sau cha, hiện tại trưởng thành ngược lại trở nên hoạt bát, một hành động nhỏ đều có thể lôi kéo tấm mắt hắn.

Mạc Diệc Đào nhìn chằm chằm Mạc Thích chậm chạp không trả lời, làm Mạc Lam Vũ có chút nghi hoặc, ho nhẹ một tiếng, cô chỉ vào ghế dựa ở bên giường bệnh nói: “Mạc ca ca, không thì ngồi xuống trước đi.”

Có thể có, có thể không hướng về phía nữ nhân gật gật đầu, không để ý đến cái ghế dựa Mạc Lam Vũ chỉ vào, Mạc Diệc Đào tự nhiên đi đến mép giường ngồi xuống, thiếu niên đã thu lại ý cười, đang cúi đầu lấy cái muỗng khuấy canh ở trong chén, để lại cho hắn cái xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu.

Chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn chén canh một cái, Mạc Diệc Đào liền nhíu mày, quay đầu không vui nói với Thẩm Thúy Vi: “Sao lại để cậu ấy ăn thứ này?”

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play