“……Chúc mừng.” Thương Quyết chúc mừng một cách khô khan.
“Theo lời bác sĩ, nếu tình hình khả quan, không lâu nữa tôi sẽ nhớ lại.” Lục Dữ Hành nhìn cậu một cách sâu xa.
Thương Quyết chỉ mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”
Diễn xuất của cậu không có gì sai sót, Lục Dữ Hành từ bỏ thử thách, trực tiếp hỏi: “Gần đây cậu không đến bệnh viện.”
Thương Quyết ngạc nhiên lên tiếng: “Cậu giận tôi sao?”
Lục Dữ Hành lập tức phản bác: “Tôi sao phải giận chứ?”
“Ồ. Không giận thì tốt. Tôi tưởng cậu sẽ không vui vì tôi gần đây không đến thăm cậu.” Thương Quyết nói dối không chớp mắt: “Anh cậu ở bệnh viện, tôi sợ đến đó quá nhiều sẽ để anh cậu phát hiện chuyện của chúng ta.”
“…”
Lục Dữ Hành mỗi lần nói chuyện với Thương Quyết, dường như trái tim bên trái luôn có cảm giác đau đớn âm ỉ. Có lẽ là sắp tức đến đau tim.
“Anh tôi,” Lục Dữ Hành dò hỏi, “Anh tôi không biết, không biết chuyện của tôi và cậu sao?”
“Ừm… dù sao tôi cũng là đàn ông.” Thương Quyết cười với anh.
“…” Lục Dữ Hành nghĩ giờ nên nói một câu “xin lỗi” với người này.
Nhưng anh lại không muốn, từ trong ra ngoài đều đang nói không muốn.
Việc mang đồ đến cho Thương Quyết rõ ràng là một sai lầm. Lục Dữ Hành nhận ra mình không thể hòa hợp với người này, ngay cả cuộc trò chuyện đơn giản cũng khiến anh như bị nhồi máu cơ tim.
Lục Dữ Hành quay đầu đi, không muốn nhìn thêm nữa. Nhưng ánh mắt anh lại nhìn thấy xe của Thương Quyết, nhíu mày hỏi: “Đó là xe của cậu sao?”
Thương Quyết nghe vậy, quay đầu nhìn.
Cậu thấy cửa sổ ghế phụ đã được mở từ lúc nào, nửa khuôn mặt thò ra.
Hạ Dương với mái tóc đen bay bay đang nhai một miếng ăn vặt, hoàn toàn không nhận ra hai người chủ chốt đang nhìn cậu ta.
Thương Quyết nhếch miệng, giải thích: “Đừng hiểu lầm, cậu ấy chỉ là bạn tôi.”
“Tôi không hiểu lầm.” Cũng không có gì để hiểu lầm, bởi vì anh hoàn toàn không tin tưởng người này.
“Tôi về đây.” Anh nói tiếp.
“Chờ đã.” Thương Quyết gọi anh lại.
Lục Dữ Hành nghĩ Thương Quyết còn có điều gì muốn nói, nhưng không đợi được câu trả lời, bỗng nhiên thấy người trước mặt tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn 10cm.
Thương Quyết thấp hơn một chút, hơi ngẩng đầu lên.
Tư thế đó giống như đang chuẩn bị hôn anh.
Lục Dữ Hành ngay lập tức ngừng thở!
Chân của anh phản ứng nhanh hơn não bộ, theo phản xạ lùi lại!
Cơ thể cũng vì trọng tâm không ổn định mà loạng choạng mấy bước.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh không có một cơ nào thư giãn, hốt hoảng, chống cự, vô cùng căng thẳng, lần đầu tiên biểu cảm tên khuông mặt đó dữ dội và phức tạp như vậy.
Lần đầu tiên thấy Lục Dữ Hành lúng túng như vậy, Thương Quyết trong lòng không nhịn được cười, nhưng mặt ngoài lại không biểu lộ gì, ân cần đưa tay ra như muốn đỡ anh:
“Bảo bối…”
Chưa kịp nói xong chữ “bảo bối”, tay của Thương Quyết đã bị Lục Dữ Hành hất đi, lực tay không nhẹ, hai tay va phải phát ra một âm thanh như tiếng vỗ tay.
Cả hai đều ngẩn người.
Thương Quyết chưa kịp nói gì, Lục Dữ Hành sắc mặt khó coi nói một câu “Xin lỗi”, rồi định nói thêm với Thương Quyết điều gì nữa, nhưng thực sự sợ cảnh tượng kia lại xảy ra tiếp.
Hôn một người con trai… này quá khó cho anh rồi.
Anh lại nói thêm một câu “Xin lỗi”, vội vã rời khỏi hiện trường.
Lục Dữ Hành đi cũng không xa lắm.
Anh dừng lại dưới một bóng cây khó mà bị phát hiện, nhìn về phía người vẫn đứng ở cổng trường.
Thương Quyết cúi đầu, từ từ xoa tay mình nơi bị Lục Dữ Hành đánh.
Gió đêm đông ở Phương Bắc đặc biệt lạnh, áo khoác đen mỏng của Thương Quyết bay phấp phới như một mảnh giấy.
Cậu có thân hình đẹp, khung xương giống như người mẫu hàng đầu, chân dài, vai rộng, như một cái giá treo đồ trời sinh. Khi áo khoác bị gió thổi lên, thậm chí còn thấy được một chút vòng eo thon mảnh.
Một lúc sau, cậu quỳ xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, dùng tay che mặt, từ xa chỉ thấy tay và một đoạn xương cổ tay lộ ra.
Có lẽ là cậu đang khóc.
Lục Dữ Hành nhíu mày.
***
Thương Quyết phải đợi cười đủ mới có thể đứng dậy.
Cậu không dễ để bị chọc cười, nhưng một khi bị chọc cười thì sẽ phải cười rất lâu mới dừng lại. Cười một lần rất tốn sức.
Lúc đứng dậy, chân cậu vẫn còn tê vì phải quỳ lâu. Cậu véo mặt, thả lỏng cơ mặt đã mỏi vì cười.
Trở lại xe, Hà Dương đóng cửa sổ xe lại, vẻ mặt đầy điều muốn nói nhưng do dự nói ra.
Thương Quyết lúc này tâm trạng khá tốt, liếc nhìn cậu ta một cái, “Có chuyện mau nói.”
Hà Dương: “… Người ta bị mất trí nhớ, cậu lừa như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Đúng là không tốt. Nhưng tôi đâu có nói là mình đang làm việc thiện.”
“…”
Thương Quyết ngắt lời Hà Dương trước khi cậu ta kịp lên tiếng: “Tôi nói thật với cậu, không phải để cậu đến làm không khí.”
Hà Dương: “Lục Dữ Hành mà nhớ lại, chắc chắn sẽ muốn giết cậu.”
“Ồ.” Thương Quyết hình dung vẻ mặt của Lục Dữ Hành khi phát hiện sự thật, lại cười lên.
Muốn giết cậu hả? Thật sự rất đáng mong đợi.
Hà Dương: “Cậu lừa như vậy, có chút thiếu đạo đức.”
Thương Quyết không biết xấu hổ đáp lại: “Ừ.”
“Hơn nữa, có lẽ còn vi phạm pháp luật nữa?” Hà Dương không chắc chắn hỏi.
“Thứ nhất, tôi không lừa tiền cậu ta, thứ hai, tôi không mong mỏi điều gì từ cậu ta. Theo cách cậu nói, người nói dối trên thế giới này đều phải vào tù hết sao?”
Cũng chỉ là vấn đề đạo đức mà thôi.
Hà Dương thấy không thể thuyết phục Thương Quyết, chỉ lắc đầu.
Không thể làm gì được. Nếu sau này người ta trả thù, đừng trách hắn không nhắc nhở trước.
Hà Dương nhìn Thương Quyết với vẻ mặt hoàn hảo, trong lòng dành vài giây để tưởng niệm cho Lục Dữ Hành.
Chúc may mắn, cậu bạn à.
Người cậu chọc phải, thực sự là một ác quỷ đấy!
……
Lục Dữ Hành về phòng ký túc xá mà không nói một câu nào.
Hai người ở giường 1 và giường 4 thi thoảng lén nhìn anh, vừa quan sát vừa nhắn tin cho nhau trên WeChat, làm cả bàn phím gần như nóng lên.
【Cát Chí Thành】: Lục ca, đã nửa tiếng rồi mà anh vẫn chưa nói một lời nào?
【Lâm Húc Anh】: Không biết nữa, lúc mới ra ngoài đưa đồ cho Thương Quyết, vẫn ổn mà.
【Cát Chí Thành】: Đã nói tối nay chúng ta sẽ dạy Lục ca cách sử dụng hệ thống giáo vụ của trường để xem thời khóa biểu, giờ sao lại không mở miệng?
“Cát… Chí Thành?” Lục Dữ Hành đột nhiên quay đầu.
Cát Chí Thành ngẩn người, như bị huấn luyện viên quân sự gọi tên, lập tức trả lời: “Em đây! Lục ca!”
“Trước đây cậu nói mối quan hệ chúng tôi phức tạp, có ý gì?”
Cát Chí Thành phản ứng một chút mới nhớ ra, đó là lúc Lục Dữ Hành hỏi về mối quan hệ của anh với Thương Quyết khi còn ở bệnh viện.
Lúc đó cậu ta chỉ đáp là “khá phức tạp”.
“À… ý nghĩa của mối quan hệ phức tạp là,” Cát Chí Thành không muốn nói dối nhưng cũng không tiện nói thẳng, nên cân nhắc từ ngữ: “Có chút nhạy cảm?”
Lục Dữ Hành im lặng một lúc, đứng dậy ra ban công hít thở không khí.
Cửa kính ban công và phòng ký túc xá đóng lại, cách ly âm thanh bên trong phòng.
Cát Chí Thành nói thầm: “Mày nghĩ sao, sao Lục ca vẫn lăn tăn chuyện này? Không lẽ mất trí nhớ rồi mà vẫn ghét Thương Quyết?”
“Không thể đâu, anh ấy còn không nhớ được tên chúng ta.”
“Có phải tao nên nói thẳng với Lục ca, anh ấy và Thương Quyết thực ra là kẻ thù không đội trời chung không?” Cát Chí Thành tự hỏi, “Nhưng giờ Lục ca không biết gì, nói như vậy chẳng phải là cố ý khiến anh ấy thêm phiền phức sao?”
“Hơn nữa, trong những ngày Lục ca gặp tai nạn xe, chính Thương Quyết đã đến bệnh viện giúp đỡ. Nhìn vậy, mối quan hệ của họ cũng không tồi tệ đến mức đó chứ?”
Lâm Húc Anh trầm tư: “Chúng ta vốn không hiểu rõ mối ân oán giữa Lục ca và Thương Quyết. Tao thấy tốt nhất là không nên nhúng tay vào chuyện này, sau này Lục ca hỏi đến thì nói không biết, đừng nói dối là được.”
Cát Chí Thành gật đầu, đồng ý với quan điểm này.
Bên ngoài ban công, Lục Dữ Hành dựa vào lan can, nhắm mắt suy nghĩ, nhớ lại nụ hôn suýt thành.
Kể từ khi mất trí nhớ đến giờ, anh vẫn chưa tìm ra bằng chứng nào để phản bác Thương Quyết.
Anh không thể chứng minh những gì Thương Quyết nói là giả.
Nếu như những điều cậu nói là thật?
Nếu như đúng như Thương Quyết nói, họ đã là người yêu gần một năm… thì tất cả hành động của anh trong suốt năm qua đều chẳng khác gì một tên Sở Khanh.
Trước tiên là thổ lộ với Thương Quyết, làm cậu từ một người thẳng thành cong, nhưng bản thân lại không dám công khai với gia đình và bạn bè.
Thương Quyết đã chăm sóc anh suốt cả ngày khi anh bị tai nạn xe, mà khi anh tỉnh lại, không những phủ nhận mối quan hệ của họ mà còn nhiều lần chế nhạo.
Lục Dữ Hành hít một hơi thật sâu.
Hơn nữa, theo cảm giác ác cảm của anh đối với Thương Quyết sau khi mất trí nhớ, chưa đầy một năm, anh đã chán ghét người yêu của mình.
Có lẽ còn có ý nghĩ bạo lực gia đình nữa…
Lục Dữ Hành thừa nhận, mỗi lần Thương Quyết xuất hiện trước mắt, anh lại có ý muốn đánh cậu một cái…
“…”
Lục Dữ Hành nhìn vào gương rửa mặt, bỗng thấy khuôn mặt này đột nhiên vô cùng xa lạ.
Ba năm trôi qua, sự thay đổi của bản thân có lớn đến vậy không?
Điện thoại trong túi áo ngoài sáng lên trong bóng tối.
Có người gửi tin nhắn cho anh.
Lục Dữ Hành mở ra xem.
【Thương Quyết】: Chúc ngủ ngon ~
Lục Dữ Hành: “…”
Lục Dữ Hành nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó.
Để giải quyết vấn đề với Thương Quyết, có hai cách. Một là chia tay, hai là tiếp tục duy trì mối quan hệ này.
Anh nghiêng về lựa chọn đầu tiên, nhanh, tiện, và cũng phù hợp với mong muốn của anh hơn.
Nhưng hình ảnh cô đơn trong gió chiều vừa rồi thoáng qua trong đầu anh, giống như bắn một mũi tên vào lương tâm của anh.
Mất trí nhớ không phải là lý do để anh trốn tránh trách nhiệm. Trước khi tìm ra bằng chứng chứng minh người đó đang nói dối, anh phải chịu trách nhiệm.
Phải chịu trách nhiệm.
Anh khó khăn thúc giục ngón tay, khó khăn gõ vài chữ trên màn hình.
【Lục Dữ Hành】: Ừm.
【Lục Dữ Hành】: Ngủ ngon.
……
Phải chịu trách nhiệm.