Tôi quả thật không quá thích cậu ta.” Thương Quyết hiếm khi thành thật.

“Hầy.” Hạ Dương gắp một miếng gà, “Tôi nhớ không lâu sau khi cậu ta chuyển đến trường cấp 3, cậu ta đã giành được vị trí thứ nhất đúng không? Nếu là tôi, đang đứng đầu trường yên vị bao lâu nay, bỗng nhiên bị một học sinh chuyển trường đến cướp mất vị trí, cũng chẳng có lý do gì để đối xử tốt với cậu ta…”

Hạ Dương rất có tài trong việc an ủi người khác.

Thương Quyết đột nhiên chẳng còn muốn ăn, đặt đũa xuống bên cạnh đĩa và nhấp một ngụm nước chanh.

Hạ Dương ngơ ngác nhìn cậu, ngạc nhiên thốt lên: “Cậu no rồi à?”

“Cậu ta giành được vị trí đầu bảng là do tôi không đủ năng lực.”

“Hả?” Hạ Dương mơ hồ. Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

“Tôi cũng không cảm thấy bị cậu ta cướp mất danh tiếng.”

“Hả…”

“Và tôi khi nào mà tỏ ra không tốt với cậu ta?”

“…” Lúc này, Hạ Dương cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng Thương Quyết hơi cáu kỉnh, lắp bắp một chút, “Không, tôi không có ý nói cậu ghen tị với cậu ta, ý tôi là…”

Nói đến đây, cậu ta đột nhiên cảm thấy càng nói càng sai, cuối cùng cũng khôn ngoan một lần, ngậm miệng lại.

Thương Quyết lạnh lùng hỏi lại: “Tôi ghen tị với cậu ta?”

“Không không không!! Cậu ta thì có gì đáng để cậu phải ghen tị chứ!?” Hạ Dương vội vàng chữa cháy.

Là bạn thân, Hạ Dương tất nhiên đứng về phía Thương Quyết, nói: “Lục Dữ Hành, tôi cũng gặp vài lần rồi, chỉ là một con mọt sách thôi, làm sao so được với cậu? Cậu nhìn xem, cậu học giỏi, EQ cao, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến. Bố tôi toàn nói, nếu cậu mới là con trai ông ấy thì tốt biết mấy.”

“Chà, ông ấy nghĩ tôi rất muốn làm con trai ông ấy sao? Cậu nghĩ tôi muốn sinh ra đã có nhiều tiền như vậy à?”

Thương Quyết: …

Bỗng nhiên bị chạm đến nỗi lòng, Hạ Dương lạc trọng tâm câu chuyện, đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm: “Tôi đâu có kém nhiều đâu? Mặc dù tôi giàu có, nhưng cũng không như những thiếu gia nhà giàu khác đi đường tắt! Đại học A với điểm cao ngất ngưởng, tôi cũng tự mình thi đỗ mà…”

Hoàn toàn quên mất rằng trong năm cuối cấp, cậu ta đã mời không ít gia sư tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu.

Quả thật, trong năm cuối cấp ba, Hạ Dương cũng bán sống bán chết vì học tập.

“Ông ấy còn không nghĩ xem, chính mình đã hơn năm mươi tuổi rồi, tính tình tệ hại, tôi ở lại thành phố A, chẳng phải cũng là để ở bên ông ấy thêm vài năm? Tôi còn chưa chê ông ấy cổ hủ đâu, ngược lại ông ấy lại chê bai tôi…”

Thương Quyết bị cậu ta kéo lệch khỏi câu chuyện ban đầu, nghe từng câu từng chữ của Hạ Dương, chỉ cảm thấy đau đầu, nhặt lại đũa và tiếp tục ăn để phớt lờ tiếng ồn bên tai.

Miệng Hạ Dương vẫn tiếp tục lẩm bẩm, nhưng đôi mắt lại âm thầm quan sát sắc mặt Thương Quyết, tự khen thầm trong lòng.

Yes! Thành công chuyển chủ đề!

***

Sau bữa tối, Thương Quyết đứng dậy chuẩn bị về nhà.

“Đừng vội, ở lại thêm một giờ nữa đi.” Hạ Dương ngăn lại.

“Đi đâu?”

Hạ Dương sờ cằm, nói: “Sau chuyện xảy ra hôm qua, tôi cảm thấy mình có thể đã chọn sai hướng tìm bạn đời.”

“?”

“Tôi đã cố gắng tìm một người bạn đời trong sáng và không giả tạo, nhưng tất cả những người đến với tôi đều có ý đồ khác. Có lẽ ông trời đang cố tình đối nghịch với tôi.”

“Vậy nên? Cậu muốn làm ngược lại, mò cá trong ao tù à?”

Thương Quyết chỉ đùa một câu, không ngờ Hạ Dương lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế.”

“…”

“Tôi nghe nói ở phố Bắc Nhị có một quán bar gay, nhưng tôi chưa bao giờ đến những nơi như vậy, nên cậu có thể đi cùng tôi…”

“Biến đi.”

Hạ Dương bị nghẹn, có chút ấm ức: “…Thôi thì tôi tự đi một mình vậy.”

“Cậu lái xe đến đây, không được uống rượu.”

“Vì vậy tôi mới gọi cậu đến mà, hehe, tôi biết cậu có bằng lái xe.”

Thương Quyết lạnh lùng nói: “Hóa ra cậu mời tôi ăn cơm hôm nay chỉ để tôi làm tài xế cho cậu?”

“Cậu nói nghe khó nghe quá. Tối đa một tiếng thôi, tôi chỉ muốn vào xem thử, cậu chỉ cần quay lại khu vực này. Tôi đảm bảo, một giờ sau sẽ xong ngay!”

Hạ Dương nói chuyện không biết kiêng dè, không sợ trời không sợ đất, nhưng rốt cuộc cũng là thiếu gia nhà họ Hạ, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong nhung lụa, chưa từng bước chân vào những nơi như quán bar hay chốn ăn chơi.

Những chuyện kinh hoàng ở những chỗ này cậu ta từng nghe qua vẫn còn luẩn quẩn trong đầu. Do đó, dù đã tò mò từ lâu, cậu ta vẫn chưa dám thực sự bước vào những nơi đó.

Hôm nay, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, cậu ta mới bày mưu tính kế để kéo Thương Quyết đi cùng.

Thương Quyết muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt áng chóa của Hạ Dương nhìn mình: “Cậu cũng không nỡ nhìn tôi bị người ta dụ dỗ chứ?”

“… Nhanh lên.”

“Tuyệt!”

Trong lúc chờ đợi, Thương Quyết không muốn tiếp tục ngồi trong quán ăn với mùi dầu mỡ nồng nặc, nên quyết định đi dạo xung quanh.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ đá bào, cậu nhìn thấy biển quảng cáo bên ngoài với hình ảnh đầy màu sắc của các loại đá bào được đựng trong bát sứ trắng, trông vô cùng hấp dẫn.

Thương Quyết dừng bước, nhìn chằm chằm vào món đá bào xoài được ghi trên biển quảng cáo là “được đề xuất mạnh mẽ”, mắt cậu sáng lên.

Do thói quen ăn uống từ nhỏ, cậu chỉ ăn no khoảng bảy tám phần, thêm vào đó, dạ dày con người lại có phần dành riêng cho món tráng miệng, hoàn toàn có thể chứa thêm một suất đá bào.

Chỉ tiếc là, cậu bị dị ứng với xoài.

Thương Quyết có cơ địa dễ dị ứng, với hải sản, bụi bẩn, thậm chí đôi khi cả tia UV cũng góp phần gây dị ứng…

Thậm chí món xoài mà cậu yêu thích từ nhỏ, đến năm cấp ba cũng đột ngột trở thành dị nguyên, sau khi ăn xong đã nổi mẩn đỏ khắp người.

Thương Quyết chưa từng yêu ai, nhưng cậu nghĩ, cảm giác khi đó chắc hẳn cũng giống như thất tình.

Loại trái cây mà cậu yêu thích bao năm, nói bỏ là bỏ cậu.

Thương Quyết do dự một lúc, rồi vẫn bước vào cửa hàng.

“Chào khách hàng” Nhân viên khu vực đặt hàng mỉm cười, “Anh cần gọi món gì ạ?”

“Đá bào xoài, cho tôi nửa phần thôi.”

Nhân viên ngẩn ra một chút, “À, chúng tôi không bán nửa phần.”

Cô nghĩ: Dù cậu có đẹp trai đến đâu thì tôi cũng có nguyên tắc nghề nghiệp…

Thương Quyết cười: “Tôi sẽ trả toàn bộ tiền, phiền cô giúp tôi lấy nửa phần thôi.”

Nhân viên nhìn thấy cậu cười, nhận ra mình đã hiểu lầm, đỏ mặt.

“Được rồi, anh đợi một chút.”

Tuy nhiên, dù chỉ là nửa phần, Thương Quyết cũng không dám ăn hết, chỉ thử một vài miếng để thỏa mãn cơn thèm rồi đặt thìa xuống, không đụng vào nữa.

Cậu vẫn chưa đến mức tham ăn đến nỗi vì thỏa mãn vị giác mà bỏ qua sức khỏe của bản thân.

Tin nhắn cũng đã được gửi tới.

【Hạ Dương】: Chà, Thương Thương, đèn ở đây sặc sỡ thật.

【Hạ Dương】: Tôi mới vào được mười phút mà đã có mấy người thêm tôi rồi.

Thương Quyết không trả lời, chỉ lướt qua những tin khác. Một lúc sau, lại có một tin nhắn mới bật lên.

【Hạ Dương】: [video]

Thương Quyết ngước mắt lên, tiện tay mở video.

Trong video, một người đàn ông với cặp mông săn chắc đang mặc quần sooc cực ngắn và nhảy nhót một cách lố lăng trên sân khấu.

Thương Quyết nhắm mắt lại mạnh mẽ, tắt video đi, phải mất một lúc mới xóa được hình ảnh đó khỏi tâm trí.

Tôn trọng, nhưng không thể hiểu nổi.

【Thương Quyết】: ...

【Thương Quyết】: Cậu thích kiểu này à?

【Hạ Dương】: Làm gì có. Tôi chỉ thấy bị sốc quá thôi.

【Hạ Dương】: Huynh đệ tốt là phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

【Thương Quyết】: …

Mười phút sau.

【Hạ Dương】: Mẹ nó!!

Thương Quyết đợi một lúc, thấy không có thêm tin nhắn nào, mới chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi gửi qua.

Trang trò chuyện hiện liên tục "đang nhập...", dường như đối phương đang trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý căng thẳng.

【Hạ Dương】: Thương Thương... có người vừa chộp vào chỗ hiểm của tôi!

Thương Quyết: “…”

Không lâu sau, Hạ Dương cúi đầu ủ rũ quay về, lặng lẽ ngồi vào ghế phụ lái.

Có lẽ là do trải qua một cú sốc tâm lý từ mười phút trước.

Thương Quyết khởi động xe, vừa hỏi: "Họ chộp như thế nào, nói chút đi?"

“…”

“Tôi có uống chút rượu, nơi đó ồn ào quá làm tôi hơi chóng mặt, định tựa vào quầy bar nghỉ một chút... rồi có người…”

Thương Quyết: “Hiểu rồi.”

Cậu ngừng lại, do dự hỏi: "Vậy hắn, thành công chứ?"

“Dĩ nhiên là không! Hắn vừa chạm vào tôi là tôi tỉnh ngay.” Hạ Dương đáp yếu ớt, “Hơn nữa, gã đó xấu kinh khủng…”

Thương Quyết lập tức cảm thấy nên giữ khoảng cách với những nơi như thế.

Nghĩ lại, hình như dạo gần đây cậu còn giả làm bạn trai của ai đó…

Đang suy nghĩ về chuyện này khi chờ đèn đỏ, có một cuộc gọi đến.

Thương Quyết liếc qua, đó là một số điện thoại cùng thành phố, không phải người trong danh bạ của cậu.

Nhưng chuỗi số này lại có vẻ quen mắt.

Cậu tiện tay nhấc máy.

Từ điện thoại vang lên một giọng nói: "…Alo?" Điện thoại đang mở loa ngoài, âm giọng trầm thấp vang vọng khắp xe.

Hạ Dương nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy giọng nói này nghe quen quen.

Còn chưa kịp nhận ra giọng nói ấy là của ai, cậu ta đã nghe thấy người bạn luôn sống độc thân bên cạnh mình bật cười khẽ.

“Bảo bối, có chuyện gì sao?”

“…”

Hạ Dương: !!?

Trong phút chốc, cả Hạ Dương trên ghế phụ lái và người ở đầu dây bên kia đều rơi vào im lặng kéo dài.

Khi giọng nói vang lên lần nữa, giọng điệu của Lục Dữ Hành hoàn toàn lạnh lùng: "Tôi đã về trường rồi, anh tôi bảo tôi mang ít đồ đến cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi lúc ở bệnh viện."

Thương Quyết có chút ngạc nhiên: “Cậu nhớ lại rồi?”

Nói rồi, cậu bổ sung thêm: "—Chuyện của chúng ta?"

“...Không.”

Dường như không muốn bàn về chuyện này, Lục Dữ Hành ngay lập tức chuyển chủ đề: "Cát Chí Thành nói cậu không còn ở ký túc xá nữa, tôi đưa đồ cho cậu ở đâu?"

Thương Quyết suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ở cổng Nam của trường đi, lát nữa tôi có việc qua đó, khoảng 20 phút nữa đến."

Cậu nhớ lại Lục Dữ Hành vẫn chưa phục hồi trí nhớ, liền hỏi: “Cậu còn nhớ đường từ ký túc xá ra cổng Nam chứ?”

“Không nhớ, nhưng tôi sẽ dùng định vị.”

Ngay sau đó, cuộc gọi bị cúp máy.

Chỉ còn vài giây nữa là hết đèn đỏ, Thương Quyết liếc mắt qua và bắt gặp ánh nhìn sắc bén như mũi tên của Hạ Dương đang chĩa về phía mình.

Cùng với ánh mắt hình dao ấy, còn có tiếng nghiến răng nghiến lợi của cậu ta: “’bảo bối’ là sao, cậu có thể giải thích được không?”

“…”

***

Sau 20 phút, có một xe dừng lại ở cổng Nam đại học A.

Trời đã khuya, bên ngoài trường chỉ có vài cột đèn đường ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu lên bóng dáng một người đang đứng bên lề đường.

Lục Dữ Hành đứng dưới bóng cây, bị bóng tối bao trùm phần lớn cơ thể.

Ban đầu không dễ nhận ra anh, nhưng vì dáng người anh quá nổi bật, cộng thêm việc đang cầm theo mấy món đồ nặng nề, nên Thương Quyết dễ dàng nhận ra ngay.

Cậu tạm dừng xe ở cổng trường, để Hạ Dương lại trong xe rồi một mình bước xuống, đi đến trước mặt Lục Dữ Hành.

Lục Dữ Hành không nói một lời, trước tiên đưa đồ trong tay cho cậu.

Lục Vân Sênh không chọn những món quà quá đắt tiền, mà cân nhắc đến nhu cầu của một sinh viên đại học với mức chi tiêu eo hẹp, tặng chủ yếu là những món ăn vặt dễ bảo quản, trái cây sấy cao cấp, sôcôla và bánh kẹo nhập khẩu, cùng với một túi trái cây theo mùa ăn khá ngon.

Anh ấy rất khéo chọn quà.

Thương Quyết bề ngoài trông lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thực tế lại rất thích tích trữ đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt.

Cậu không ngần ngại nhận lấy.

Đứng trên “lập trường bạn trai,” Thương Quyết quan tâm thêm một câu: “Cậu vẫn chưa hồi phục trí nhớ, sao đã quay lại trường rồi? Anh cậu để cậu về trường sống sao?”

Không chỉ mất trí nhớ, Lục Dữ Hành còn chưa hồi phục hoàn toàn sau chấn thương.

Vết thương trên trán mới liền da, được một chút tóc lưa thưa che lại.

“Tôi chỉ mất vài năm ký ức, chứ không phải mất trí thông minh và kỹ năng sống.” Lục Dữ Hành nhìn cậu một cái.

Ngay hôm sau khi Thương Quyết rời đi, đã có hai người bạn đến bệnh viện thăm anh, nói rằng họ là bạn cùng phòng của anh.

Một người tên là Cát Chí Thành, người kia là Lâm Húc Anh.

Đặc biệt là Cát Chí Thành, khi thấy anh thì biểu cảm như muốn khóc, còn hét lên với người kia: “Anh Tử, tao thật sự là cái mỏ quạ đen!”

Lục Dữ Hành không nhớ họ, thậm chí không có chút cảm xúc nào, nhưng anh vẫn rất biết ơn sự quan tâm của họ.

Cả hai kể cho Lục Dữ Hành rất nhiều về bản thân anh, dù không giúp anh tìm lại mảnh ký ức nào, nhưng cũng giúp ích rất nhiều.

Ít nhất, anh không còn hoàn toàn mù mờ về bản thân ba năm sau này.

Anh đã hỏi họ một câu, một câu mà anh đã suy nghĩ suốt hai ngày: “Tôi và Thương Quyết, có quan hệ gì?”

Biểu cảm của Cát Chí Thành trở nên kỳ lạ, giữ im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi cũng chỉ mới quen Thương Quyết học kỳ này, nên không rõ lắm về cậu ấy. Nhưng…”

“Quan hệ của hai người, hình như khá phức tạp?”

“...”

Sau đó, Lục Dữ Hành không hỏi thêm gì nữa.

—Một mối quan hệ phức tạp.

Anh thực sự không muốn làm rõ nó là gì.

Lục Dữ Hành nhìn Thương Quyết trước mặt, từ lần cậu rời đi khỏi bệnh viện, đã không đến thăm anh nữa.

Dĩ nhiên là Lục Dữ Hành không mong Thương Quyết đến, nhưng nếu họ thật sự là bạn trai, thì thông thường người ta sẽ không bỏ bê người yêu khi mất trí nhớ một tuần không phải sao?

Nhưng nếu người trước mặt đang nói dối, thì chuyển khoản ấy phải giải thích thế nào?

“Với lại,” anh tiếp tục nói, “bác sĩ khuyên tôi nên trở về nơi quen thuộc, tiếp xúc nhiều với những người và môi trường trước đây, có thể sẽ giúp hồi phục trí nhớ.”

“Tôi đã về nhà một chuyến, nhưng không hiệu quả, nên tôi đến trường.”

Thương Quyết “ồ” một tiếng, “Sau khi đến trường, có hiệu quả không?”

“...Có.”

Đó cũng là lý do vì sao anh trai Lục Dữ Hành đồng ý cho anh tiếp tục học ở trường. Chiều nay, khi về ký túc xá 323 nhìn thấy giá sách của mình, anh đã nhớ ra nhiều thứ.

Nghe câu trả lời bất ngờ này, ánh mắt Thương Quyết hơi chuyển động, cậu thử dò xét: “Vậy, cậu đã nhớ lại được gì?”

Lục Dữ Hành ngừng lại một chút, rồi nói: “...Tích phân không xác định.”

Thương Quyết: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play