Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Trở Thành Bạn Trai Tôi?

Chương 1: Cùng phòng kí túc


2 tuần

trướctiếp

Đầu tháng 9, trong giờ học Giải tích của sinh viên năm hai khoa Toán viện Khoa học trường Đại học A, đám sinh viên đang nghe giảng mà chẳng mấy chuyên tâm.

Giảng viên trẻ trên bục giảng liếc xuống dưới, bắt gặp cả một nhóm đang lén xem điện thoại.

Dù không phải giáo viên cấp ba, giảng viên vẫn không kìm được thở dài trong lòng: Thật đúng là từng khóa một kém dần đi. Bọn nhóc này dám không chú ý trong tiết Toán phân tích?

Trong đầu giảng viên đã mường tượng ra thảm trạng kết quả thi trên bảng điểm cuối kỳ.

Anh cố ý hắng giọng vài lần, nhưng không ai để ý. Vị giáo sư bắt đầu không vui, quyết tâm năm nay sẽ không nương tay trong việc chấm điểm để xử lý triệt để tình trạng này.

Ở hàng cuối lớp học, trái tim Cát Chí Thành đập thình thịch, không ngừng làm mới trang web hệ thống quản lý giáo dục.

Giảng viên trên bục giảng không hề hay biết rằng, hôm nay là ngày Đại học A công bố danh sách phân chia ký túc xá cho sinh viên năm hai, và danh sách này sẽ được cập nhật vào lúc ba giờ chiều trên hệ thống.

Viện Khoa học thực hiện phương thức đào tạo theo mô hình đại cương, tức là vào năm nhất, sinh viên không phân chia chuyên ngành, tất cả đều học các môn đại cương cơ bản chung. Chỉ đến khi kết thúc năm học, mới dựa vào nguyện vọng và thành tích cá nhân phân vào các chuyên ngành.

Cuối học kỳ trước, lớp chuyên ngành của khóa đã được xác định, nhưng việc phân chia ký túc xá lại bị trì hoãn đến năm hai vì nhiều lý do.

Lần phân chia ký túc này sẽ quyết định ai sẽ là người cùng cậu ta sống chung ba năm tới, vì thế cũng căng thẳng không thua gì lúc tra cứu kết quả thi đại học.

Đúng ba giờ, trang web của Cát Chí Thành bị treo trong vài giây.

Khi trang web được làm mới, thông tin đã thay đổi.

Ký túc xá sinh viên tòa số 7… số phòng từ 339 xuống 323.

“Ha ha, tuyệt cú mèo!” Cát Chí Thành thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tên vài người trên đó, rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Lục ca, ba người chúng ta ở chung một phòng đó!”

Nam sinh ngồi bên cạnh Cát Chí Thành vẫn điềm nhiên viết những công thức tính toán đơn giản lên giấy nháp, không đáp lời.

Chỉ đến khi anh giải xong, mới khẽ ngẩng đầu, bình thản đáp một tiếng: “Ừ.”

Cát Chí Thành đã quen với thái độ thờ ơ của Lục Dữ Hành, không để tâm mà tiếp tục chia sẻ với người bạn cùng phòng khác: “Lão Vương lần này thật biết cách làm người, phân chia ký túc xá đúng là có tâm lắm! Tao đoán mấy đứa cùng chuyên ngành Toán cũng đều được phân vào cùng một phòng.”

Ban đầu, việc phân chia ký túc lần này là ngẫu nhiên theo lớp, nhưng sau một năm sống cùng nhau, những người có mối quan hệ tốt không muốn phải thích nghi với bạn cùng phòng mới. Không ít người đã đưa ra đề xuất với ban quản lý lớp, nhưng đều bị từ chối.

Không hiểu sao, chỉ vài ngày sau, giảng viên đột nhiên thông báo trong nhóm lớp rằng sẽ thu thập ý kiến sinh viên về việc phân chia ký túc xá.

Và kết quả là lần phân chia ký túc này hầu hết mọi người đều hài lòng.

“Nghe nói có người đến nhờ top 1 của khoa đi tìm Lão Vương,” Lâm Húc Anh ngồi bên cạnh than thở: “Chậc, top 1 nói chuyện vẫn có trọng lượng.”

Cát Chí Thành: “Top 1? Không phải top 1 là Lục ca sao?”

“Không, Lục ca là top 1 điểm GPA. Khoa chúng ta mỗi lần công bố đều tính điểm tổng hợp.”

Điểm tổng hợp là kết quả được tính dựa trên trọng số của điểm GPA và điểm hoạt động theo tỷ lệ nhất định.

Cát Chí Thành nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng vị trí số một của Lục Dữ Hành vẫn không hề thay đổi. Theo cậu, vị trí số một giành được từ kết quả thi thuần túy mới thực sự có giá trị.

Mạng điện thoại của Lâm Húc Anh không tốt, hệ thống giáo dục vẫn đang loading mãi, cậu đành đóng trình duyệt và quay sang xem điện thoại của Cát Chí Thành.

“Trừ ba chúng ta, còn một người nữa là ai?”

“Ồ, là giường số 2…”

Cát Chí Thành định trả lời, thì giảng viên trẻ trên bục bất ngờ đập mạnh một tập tài liệu màu đen xuống bàn giảng.

Các sinh viên vội vàng bỏ điện thoại xuống và ngẩng đầu lên.

Giảng viên lạnh lùng nói: “Tôi sẽ điểm danh một vài người.”

Nói là “một vài,” nhưng khi mở danh sách ra, anh ta đã chọn ngẫu nhiên hơn hai mươi cái tên “may mắn.”

May thay, đám sinh viên vừa nhập chuyên ngành Toán này vẫn còn giữ chút tôn trọng với môn Toán Giải tích, không ai trốn học.

Sắc mặt giảng viên dịu lại đôi chút.

Vì sự cố nhỏ này, anh ta không tiếp tục giảng dạy, mà thay vào đó trò chuyện với đám sinh viên phía dưới về những chủ đề như định hướng nghề nghiệp, kế hoạch học lên cao.

“Sau này, các em làm luận văn tốt nghiệp hoặc học lên cao học ở trường chúng ta, tôi có thể sẽ là người hướng dẫn các em.” Anh ta đặt danh sách xuống và hỏi: “Năm ngoái ai là top 1 trong đám các em?”

Có người nói ra một cái tên, giọng không lớn lắm, nhưng giảng viên nghe rõ.

“Thương Quyết... Thương Quyết là bạn học nào?”

Ở hàng thứ ba trung tâm lớp học, một nam sinh cao ráo đứng dậy.

Cát Chí Thành không thích nghe giảng, nhưng lại rất hứng thú với việc hóng hớt, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta ngồi ở phía sau, chỉ có thể thấy bóng lưng của nam sinh đó, chiếc áo khoác đen hơi rộng, nhưng vẫn có thể thấy dáng người rất đẹp, khí chất nổi bật trong đám sinh viên.

Có một số người, dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết chắc chắn là một người đẹp trai.

Nam sinh này chính là ví dụ điển hình, chỉ cần nhìn thấy một đoạn cổ trắng nõn thon dài của anh chàng phía trước, Cát Chí Thành đã cảm thấy người này chắc chắn không xấu.

Quả nhiên, giảng viên trên bục nhìn rõ khuôn mặt của nam sinh, ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười trêu chọc: “Ồ, còn là một anh chàng đẹp trai nữa chứ.”

Trong lớp vang lên vài tiếng cười lẻ tẻ.

Nam sinh bị gọi cũng khẽ cười theo.

Cát Chí Thành cảm thấy cái tên “Thương Quyết...” nghe quen quen, suy nghĩ một lúc lâu, bỗng giật mình.

Cậu ta cúi xuống nhìn danh sách phân phòng trên điện thoại.

Giường số hai, Thương Quyết...

…Hả?

“Trời ơi, Anh Tử…”

Lâm Húc Anh: “Gì thế?”

“Phòng mới của chúng ta, có hai cao thủ đấy!”

Lâm Húc Anh giật mình: “Ý mày là sao?”

Cát Chí Thành đưa điện thoại cho cậu ta: “Bạn cùng phòng mới giường số hai của chúng ta, tên là Thương Quyết...!”

Ở bên cạnh, Lục Dữ Hành vẫn đang chăm chú làm bài, tay anh lỡ trượt một cái, khiến ngòi bút sắt sắc lạnh cào một vết dài trên giấy, phát ra âm thanh “xoẹt” không to không nhỏ.

Tờ giấy nháp bị xé rách hai đôi.

Anh dừng bút, ngẩng đầu lên.

Bạn học Thương Quyết, em có kế hoạch gì trong vài năm tới sau khi tốt nghiệp? Chia sẻ với mọi người đi.” Giảng viên hỏi.

Từ hàng ghế trước vang lên một giọng cười nhẹ: “Em khá quan tâm đến nghiên cứu học thuật, nên có lẽ sẽ tiếp tục theo đuổi con đường này…”

Giọng của nam sinh rất dễ nghe, âm điệu sạch sẽ và trầm ấm. Cách cậu nhấn nhá và ngắt câu rất vừa phải, dễ dàng khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

Nhưng, hứng thú với nghiên cứu học thuật? Những lời này phát ra từ miệng Thương Quyết khiến Lục Dữ Hành phải bật cười.

Giảng viên khi nghe Thương Quyết có ý định học lên cao liền hỏi thêm vài câu. Trong số đó có một số vấn đề chuyên môn, dù chỉ mới năm hai nhưng Thương Quyết đã trả lời được trôi chảy. Với những vấn đề vượt quá khả năng, cậu thẳng thắn thừa nhận chưa có nghiên cứu tới.

Lời nói của cậu lưu loát và tự tin, không giống như hầu hết sinh viên khi đối diện với giáo viên đều cảm thấy căng thẳng và lúng túng.

Giảng viên nghe đến gật gù, sau vài phút trò chuyện, khi bắt đầu giảng lại, thái độ của anh ta rõ ràng trở nên dễ chịu hơn.

Lục Dữ Hành lạnh lùng cúi xuống, không hề cảm nhận được sự chân thành từ bất kỳ lời nói nào của Thương Quyết. Đối với cách nói chuyện khéo léo lấy lòng giáo viên của người này, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giờ học kết thúc, các sinh viên lần lượt rời đi.

Lục ca, đi thôi?” Cát Chí Thành gọi cậu.

"...Ừm."

Lục Dữ Hành đứng dậy, cao hơn hai người còn lại một cái đầu.

Lâm Húc Anh là người thấp nhất, đi ở phía trước, ba người trông như biểu đồ cột tăng dần.

"Thương Quyết...”

Khi đi ngang qua phía trước lớp học, Lục Dữ Hành lại nghe thấy cái tên này.

Là giọng nữ rất ngọt ngào đang nói: "Cảm ơn cậu giúp mình đề xuất ý kiến với giảng viên nhé. Lần này phòng của bọn mình được xếp chung với các bạn cùng ngành đấy. Dạo này cậu có rảnh không? Bọn mình muốn mời cậu một bữa."

"Hửm? Không cần đâu."

Lục Dữ Hành chỉ liếc mắt nhìn qua, rồi bước ra khỏi cửa lớp.

"Đến đi mà, cậu đã nhiều lần đến văn phòng giảng viên giúp chúng mình rồi, bọn mình đều cảm thấy ngại..."

Thương Quyết đối diện với cô gái đang nói chuyện, ánh mắt đầy ý cười của cậu liếc nhanh về phía bóng lưng vừa bước ra khỏi cửa lớp. Dáng người thẳng tắp, rất nổi bật.

Chậc, chia phòng cái gì mà phiền quá...

Cậu thở dài trong lòng.

Chỉ vì một bữa ăn không quan trọng, mà lại tự rước lấy rắc rối. Biết thế, đừng làm người tốt.

"Thương Quyết?" Cô gái chờ mãi không thấy cậu phản hồi, liền cất tiếng nghi hoặc.

"À" Thương Quyết cười trả lời, "Vậy được. Cảm ơn cậu."

***

Về đến ký túc xá, tuân thủ nguyên tắc làm việc cẩn trọng, sau khi nghe danh sách bạn cùng phòng từ miệng Cát Chí Thành, Lục Dữ Hành vẫn vào hệ thống giáo vụ kiểm tra lại một lần.

Cái tên ở vị trí giường số hai hiện rõ ràng trên trang web, và Lục Dữ Hành chắc chắn rằng toàn bộ sinh viên năm hai của viện Khoa học không còn ai khác tên là Thương Quyết.

Tâm trạng của Lục Dữ Hành trở nên không tốt.

Điều này thậm chí Cát Chí Thành cũng nhìn ra. Mặc dù Lục Dữ Hành thường ngày cũng là mặt không biểu cảm, nhưng lần này, toàn thân anh như bao phủ một luồng khí áp khiến người khác khó tiếp cận.

Cậu ta không tiện hỏi thẳng ở trong ký túc xá, nên lén nhắn vài tin cho Lâm Húc Anh.

【Cát Chí Thành】: Húc Anh, Lục ca bị làm sao vậy?

【Cát Chí Thành】: Sao lại có cảm giác như khi ba chúng ta được xếp chung phòng, Lục ca có chút không vui?

【Cát Chí Thành】: Trời ạ! Có phải Lục ca không muốn tiếp tục ở cùng phòng với chúng ta không [khóc lớn][khóc lớn]

Lâm Húc Anh nghe thấy thông báo tin nhắn, lăn một vòng trên giường.

【Lâm Húc Anh】: Làm sao có thể. Nếu Lục ca thật sự không muốn tiếp tục ở cùng chúng ta, thì lúc đó đã không đến gặp Lão Vương đề xuất ý kiến rồi.

【Cát Chí Thành】: Vậy thì sao?

Lâm Húc Anh từ giường thò đầu nhìn về phía Lục Dữ Hành, rồi tiếp tục gõ chữ.

【Lâm Húc Anh】: Ừm, chuyện này tao cũng nghe từ các bạn khác cùng khóa nói lại.

【Lâm Húc Anh】: Cậu Thương Quyết này là người đứng đầu khóa, nghe nói rất không hợp với Lục ca.

【Cát Chí Thành】: Thương Quyết? Bạn cùng phòng mới của chúng ta á?

【Lâm Húc Anh】: Đúng vậy, cậu ấy và Lục ca trước đây cùng học một trường trung học, từ đó đến giờ quan hệ hai người luôn không tốt. Ai ngờ may rủi thế nào, hai người đều ghi danh vào cùng một ngành và cùng đến Đại học A.

【Lâm Húc Anh】: Có lẽ đây là sự ăn ý của hai đối thủ một mất một còn?

【Lâm Húc Anh】: Nhưng, tao nghĩ vào cùng một trường, cùng một ngành đã đủ xui xẻo rồi, ai ngờ đến chia phòng ký túc cũng bị chia cùng.

Cát Chí Thành ngẫm nghĩ một hồi, thấy thật đúng là xui xẻo. Từ góc độ xác suất mà nói, điều này thật hiếm gặp!

Phải ở chung phòng với người mình ghét trong ba năm, nếu là cậu ta thì cũng không khác gì.

Hai người đang trò chuyện sôi nổi, Lục Dữ Hành ngồi một mình trước bàn, chưa đến mười phút đã hẹn xong vài nơi để xem nhà với người môi giới.

Cát Chí Thành cầm điện thoại định ra ban công đi vệ sinh, đi ngang qua Lục Dữ Hành, vô tình liếc thấy video quay thực tế của căn hộ cho thuê trên điện thoại của anh, liền hoảng hốt: "Lục ca! Lục đại ca!!"

Lục Dữ Hành quay đầu lại, nhìn cậu ta một cái.

Cát Chí Thành: "Anh xem video thuê nhà làm gì, anh định chuyển ra ngoài ở à?"

Tiếng hét này cũng đánh thức Lâm Húc Anh, anh ta liền bật dậy.

"Gì cơ? Chuyển ra ngoài?"

Năm học trước, Lục Dữ Hành trong ký túc xá của họ luôn đóng vai trò làm mẫu các bài tập. Các bài tập và bài kiểm tra nhỏ, có anh ở đó, cả phòng 339 đều được anh dẫn dắt, được cả ba người còn lại trong phòng 339 tôn làm ân nhân tái sinh.

Đối với cảm xúc kích động của hai người, Lục Dữ Hành chỉ đáp lại một chữ: "Ừ." Anh lật ngón tay, tiếp tục xem video mà môi giới vừa gửi.

"Ừ cái gì mà ừ, em không cho phép! Chẳng lẽ chỉ vì Thương Quyết?"

Lục Dữ Hành liếc nhìn Cát Chí Thành, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

Anh nói: "Sẽ không chuyển ra ngay, sớm nhất cũng phải đợi đến cuối tuần."

Xem nhà và thuê nhà cũng cần thời gian. Anh không thích Thương Quyết là một chuyện, nhưng cũng không muốn vội vã chọn một nơi ở không thoải mái.

"..." Cát Chí Thành dù thất vọng, nhưng việc có ở ký túc xá hay không cuối cùng là quyết định cá nhân của Lục Dữ Hành, mối quan hệ giữa họ chưa đến mức can thiệp vào chuyện riêng của đối phương.

Cậu ta không tiện tiếp tục làm khó Lục Dữ Hành.

Tuy nhiên, cậu ta cũng tò mò, Thương Quyết là loại người thế nào mà khiến Lục Dữ Hành ghét đến mức phải chuyển ra ngoài?

Tính cách của Lục Dữ Hành mặc dù lạnh lùng, nhưng suốt một năm qua, anh đã thể hiện sự bao dung đối với những thói xấu của các thành viên trong phòng.

Cát Chí Thành thật sự không thể tưởng tượng nổi, sao lại có người khiến Lục Dữ Hành khó chịu đến thế?

Cậu ta hỏi thêm: "Lục ca, rốt cuộc là giữa anh và Thương Quyết đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Dữ Hành không phải người thích bàn tán sau lưng, chỉ nói: "Ân oán cá nhân."

Tất nhiên, đối với Thương Quyết, trong lòng Lục Dữ Hành còn có một nhận xét khác.

Anh tắt điện thoại, trong đầu hiện lên gương mặt luôn nở nụ cười nhạt, bực bội khẽ nhíu mày lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp