Phí Dạ có cái miệng đáng ghét lắm, rất đáng ghét luôn đó, trừ lúc nói chuyện với người lớn ra thì lời cậu ta nói lúc nào cũng đầy gai góc cả, tôi là bạn thân từ nhỏ của cậu ta nhưng nhiều lúc còn muốn đào hố chôn cậu ta luôn đây này.

   Hôm nay, hôm nay tôi lại đến nhà cậu ta chơi như thường lệ còn mang theo một tấm ảnh chụp nữa, Phí Dạ lúc nào cũng vậy mỗi lần tôi đến tìm cậu ta thì đều sẽ thấy cậu ta ngồi trên giường học bài hoặc đọc sách nhìn rất có khí chất của một học sinh giỏi.

    Thì cũng đúng thôi, cậu ta là học sinh giỏi thật mà, học sinh giỏi ai lại không cố gắng học tập chứ, đâu như đám học sinh dở còn lười như tụi tôi đâu.

   Tôi không quan tâm lắm Phí Dạ có đang đọc sách hay học bài gì, leo lên giường rồi nằm hẳn lên đùi cậu ta gọi "Phí Dạ, Phí Dạ cậu xem nè, xem hình cả gia đình mình chụp khi đi chơi ngày hôm qua nè".

   Thường thì những bức ảnh chụp trong nhà tôi sẽ không mang đi cho ai xem đâu nhưng Phí Dạ thì lại khác đó, tôi rất quý Phí Dạ cho nên lúc nào cũng muốn chia sẻ những niềm vui của mình cho cậu ấy hết.

   Bức ảnh chụp này rất đặt biệt đó nha, đừng có xem thường, ba mẹ tôi sinh rất nhiều con cái, tôi là đứa thứ tư trong nhà, trên tôi còn có hai người anh và một người chị nữa, dưới tôi thì còn hai đứa nhóc sinh đôi nữa, gia đình nhà tôi đông vui lắm nhưng không phải lúc nào cũng tụ hợp được đâu, hai anh lớn của tôi một người đã cưới vợ rồi ra ở riêng, một người thì đi làm xa lâu lâu mới trở về còn ba tôi lại thường xuyên phải đi công tác xa cho nên một bức ảnh chụp có cả gia đình tôi thời điểm hiện tại là cực kỳ hiếm đó, bởi vậy nên tôi rất rất thích nó.

   Phí Dạ đang đọc sách, vô tâm liếc nhìn bức ảnh trên tay tôi một cái rồi đáng ghét phun ra một câu "Họ quá xấu".

    Đây không rõ là lần thứ mấy nhưng tôi thật sự muốn chôn cậu ta mọi người ạ.

    Tôi không đồng ý với lời cậu ta nói nên ngồi dậy, phản bác "Cậu nhìn kỹ lại đi, họ đâu có xấu đâu, họ đẹp lắm mà".

    Năm nay tôi vừa tròn mười bốn tuổi, đã có thể nhận biết được thế nào là đẹp xấu, qua đôi mắt của tôi tôi biết được, cả gia đình tôi ai cũng đều đẹp cả.

   Phí Dạ không vội giải thích mà bỏ cuốn sách trên tay xuống sau đó chỉ vào tôi đang cười toe toét trong ảnh, rất nghiêm túc mà nói "Chỉ có duy nhất người này là đáng yêu thôi".

  Nghe cậu ta nói mà mặt tôi dần dần đỏ lên, tim cũng đập thình thịch không ngừng.

  Tôi không chịu được sự xấu hổ nên mắng Phí Dạ một câu sau đó cầm lấy tấm ảnh bỏ chạy.

   Phí Dạ khen tôi đáng yêu, cậu ấy khen tôi đáng yêu kìa.

    Nhờ vào lời khen nọ của cậu ấy mà tôi gần như mất ngủ cả đêm, mỗi lần nhớ đến cậu ấy là tim lại đập thình thịch không ngừng.

   Ngày hôm sau tôi và Phí Dạ lại cùng nhau đến trường như mọi khi, do lời khen của cậu ta ngày hôm qua mà tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng cậu ta.

    Ấy vậy mà cậu ta lại nghĩ tôi còn giận chuyện cậu ta nói gia đình nhà tôi xấu nên hạ mình mà nói "Xin lỗi, ngày hôm qua tôi lỡ lời".

   Tôi quay lại nhìn cậu ta, ngơ ngác không hiểu.

    Thật ra thì do đã quá hiểu cái miệng hay nói lời gai góc nhưng lại rất hiền lành của cậu ta nên tôi chưa bao giờ để những lời không hay của cậu ta ở trong lòng, bây giờ nghe cậu ta nói làm tôi khá là hoang mang.

   Phí Dạ cứ nghĩ tôi chưa hết giận nên nói tiếp "Thật ra gia đình cậu không ai xấu cả, họ cũng bình thường thôi nhưng cậu là đáng yêu nhất nhà".

   Lại thêm lần nữa tôi xấu hổ mắng cậu ta một câu sau đó bỏ chạy, Phí Dạ lại nghĩ tôi đang tức giận nên cấm đầu chạy theo mà gọi "Nam Nam tôi nói thật mà, gia đình nhà cậu không có ai xấu cả, trong nhà cậu là đáng yêu nhất".

    Mặt tôi sắp đỏ thành con tôm luột luôn rồi này.

    Ôi, không biết là cái tên xấu xa Phí Dạ này thật sự không biết là tôi đang xấu hổ hay đang muốn trêu chọc tôi nữa.

    Mấy tuần sau đó mọi thứ lại trở về như trước, tôi và Phí Dạ cùng các bạn cùng lớp đã có một buổi cấm trại ngoài trời do trường tổ chức, ngày hôm đó phải nói là rất rất vui, rất vui luôn.

   Kết thúc buổi cấm trại, thầy chủ nhiệm bảo chúng tôi đứng tụ lại để chụp môt bức ảnh làm kỷ niệm, bức ảnh sau đó được thầy photo ra rồi đưa cho mỗi bạn trong lớp một bức.

    Tôi lại một lần nữa giơ bức ảnh ra trước mặt Phí Dạ, hào hứng hỏi "Phí Dạ, Phí Dạ cậu thấy có đẹp không?".

    Nghe tôi hỏi Phí Dạ đang đọc sách quay lại nhìn một cái rồi lạnh nhạt trả lời "Không, mọi người đều không đẹp chỉ có cậu là đáng yêu thôi".

    Lần này tôi đã đoán trước được cậu ta sẽ nói như vậy nên đã trang bị sẳn một bộ giáp sắt ở tim nên cũng ít xấu hổ hơn lần trước, tôi ôm vai cậu ta nũng nịu hỏi "Thế cậu nói xem tôi là người đáng yêu nhất trên thế giới luôn có đúng không".

   Phí Dạ yên lặng không đáp.

   Vành tai chầm chậm đỏ lên.

   Lúc ấy tôi nào có biết được rằng trong lòng cậu ấy đang nói rằng :Đúng, cậu là người đáng yêu nhất trên thế giới này.

   ...

    Trong phòng tôi có một cái bàn nhỏ, trên cái bàn nhỏ này có đặt rất nhiều ảnh được tôi cẩn thận cất giữ vào khung ảnh rồi đặt ở đó, hôm nay tôi lại đặt thêm một tấm ảnh ở đó, tấm ảnh nọ là ảnh chụp cả lớp tôi đi cấm trại.

    Trong ảnh, tôi ôm cánh tay Phí Dạ, má tựa vào vai cậu ta, mắt nhìn thẳng vào máy ảnh giống các bạn học khác còn cậu ta thì đang nhìn tôi, chỉ nhìn một mình tôi, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play