Mỗi ngày một viên đường ngọt

đồ ngốc


1 tháng


    Tôi tên là Nam Nam, giới tính là nam, đầu óc nhiều lúc rất chậm hiểu nên đi học lâu lâu lại bị thầy cô mắng vì giảng mãi mà tôi vẫn không hiểu.

    Nguyên nhân mà tôi nói về chuyện tôi chậm hiểu là vì dạo gần đây có một chuyện khó hiểu khiến tôi cứ nghĩ mãi mà lại không thể hiểu được.

    Đó là thiên vị.

    Chuyện là nhà tôi mấy hôm nay đang mê mẩn theo dõi một bộ phim chiếu vào lúc bảy giờ tối trên tivi, bộ phim nọ rất hay, nó nói về một gia đình bốn người gồm ba mẹ và hai người con một trai một gái, cặp ba mẹ của gia đình này vì trọng nam khinh nữ nên vẫn luôn thiên vị con trai bỏ bê con gái mình sau đó do được nuông chiều quá mức nên đứa con trai kia đã trở nên hư hỏng rồi làm đủ thứ chuyện xấu, người con gái không được yêu thương thì ngược lại lại tự đứng lên bằng đôi chân mình rồi có được bằng tốt nghiệp đại học y sau đó trở thành một bác sĩ tài giỏi được rất nhiều người yêu mếm và ngưỡng mộ, ba mẹ của cô vừa mệt mỏi dọn dẹp mớ hỗn độn do đứa con trai báo đời gây ra vừa hối hận mà nhìn đứa con gái tốt đã từng bị họ đối sử lạnh nhạt giờ đã trở thành một người được người người xem trọng ra sao, đó là một bộ phim rất hay, khi bộ phim kết thúc tôi cảm thấy khá may mắn bởi vì ba mẹ tôi đều không phải những người trọng nam khinh nữ nên chưa bao giờ thiên vị mấy đứa con trai của mình mà lạnh nhạt với chị gái tôi, vì vậy tôi đã cảm thán mà nói một câu "Cũng may là con hay các anh trai, em trai không được thiên vị như người con trai của hai vợ chồng kia nếu không chắc bây giờ đã trở nên dư đốn như anh ta luôn rồi".

    Ai ngờ được khi tôi vừa nói xong thì cả gia đình tôi đều bất ngờ đổ dồn ánh mắt vào tôi, bà chị tôi, người thẳng thắn nhất nhà lên tiếng hỏi "Em có chắc là mình không được thiên vị không?".

    Tôi"???".

   Tôi được thiên vị sao? Khi nào chứ? Sao tôi lại không biết gì cả, ánh mắt của mọi người là sao vậy? Ai đó làm ơn giải thích cho tôi biết đi.

    Sau đó mấy ngày tôi cứ suy tư nghĩ ngợi mãi về lời chị tôi đã nói, tôi thật sự được thiên vị sao? Thật sự luôn, vậy người thiên vị tôi là ai vậy? Chắc không phải là ba mẹ tôi đâu bởi vì họ luôn đối xử rất công bằng với tôi và anh chị em của tôi mà, vậy thì đó là ai?

    "Cậu đang nghĩ gì vậy?" Phí Dạ thấy tôi suy tư mãi thì lên tiếng hỏi.

    Tôi thở dài rồi đáp "Chị mình nói mình được thiên vị nhưng mình lại không biết mình được thiên vị khi nào nữa, ruốc cuộc mình được thiên vị khi nào chứ?".

    Không hiểu vì sao, Phí Dạ nghe tôi nói xong lại biểu hiện sự tức giận mà mắng tôi một câu "Đồ ngốc"

    "Ơ, sao cậu lại mắng mình?" Tôi không hiểu nên lên tiếng hỏi.

    Phí Dạ không đáp chỉ nhẹ giọng, bảo "Lát nữa có bài kiểm tra đó, cô chỉ dặn riêng mình tôi biết thôi còn bảo tôi không được nói cho bạn cùng lớp biết nên tôi chưa nói với bạn nào trong lớp cả, bây giờ cậu mau đi học bài đi!".

   Tôi nghe xong lập tức đứng lên rồi nói "Cô đã dặn cậu không được nói cho bạn bè biết có bài kiểm tra đột xuất mà, sao cậu lại nói cho tôi biết chứ?!".

  Phí Dạ thở dài sau đó tức giận gõ đầu tôi một cái.

  Tôi ngây ngô, ôm đầu mà hỏi "Sao cậu lại đánh tôi?".

  ...

   Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm mất rồi.

    Vào ngày tết tôi ruốc cuộc cũng hiểu được ruốc cuộc tôi được thiên vị khi nào.

   Hôm nay là mùng một tết, mọi người trong xóm đều tụ tập lại nhà tôi ăn cơm, nói chuyện rồi lì xì cho nhau, mọi người ai ai cũng mặc quần áo mới, cầm bao lì xì rực rỡ đủ màu sắc trên tay, đám trẻ con cứ đưa đôi mắt sáng rực chờ đợi người lớn lì xì cho, không khí vui vẻ của ngày tết bay bổng khắp nhà tôi làm tâm trạng tôi rất háo hức và vui vẻ y hệt bao mùa tết trước đó vậy.

    Phí Dạ cũng được người lớn lì xì nhưng cậu ta lại từ chói với lý do cậu ta đã lớn rồi nên không muốn nhận lì xì làm cho cái người đã hơn hai mươi tuổi đầu còn đi giành lì xì với đám trẻ là bà chị tôi đứng đó nghe mà méo cả mặt, không chỉ không nhận lì xì mà Phí Dạ còn là người lì xì nữa, cậu ta lì xì hết cho đám trẻ đến nhà tôi chơi và hai đứa em sinh đôi của tôi một lược rồi cuối cùng là đến lược tôi.

  Thấy bao lì xì đỏ chót của cậu ta đưa ra trước mặt mình, tôi nghi ngờ hỏi "Mình và cậu bằng tuổi nhau mà? Cậu là người lớn thì mình cũng là người lớn đó".

  "Cậu thấy mình giống người lớn à?" Phí Dạ cực kỳ thiếu đòn mà hỏi ngược lại tôi.

   Nếu đây không phải mùng một tết có lẽ tôi đã chôn Phí Dạ luôn rồi, cái con người này, nói lời hay ý đẹp bộ chết à, tôi không giống người lớn chổ nào chứ?

   Bà chị tôi lúc này lại nhảy ra rồi chỉ về phía mấy bao lì xì khác mà hỏi "Phí Dạ, trong mấy cái này em để bao nhiêu tiền vậy?".

   "Đều là 1 trăm ngàn" Phí Dạ đáp.

   Bà chị tôi nghe xong lại chỉ vào cái cậu ta đang định đưa cho tôi mà hỏi "Vậy trong cái này bao nhiêu tiền?".

   "5 trăm ngàn" Phí Dạ đáp.

    Tôi còn chưa thể hiện sự ngạc nhiên với giá trị của số tiền Phí Dạ định cho tôi thì đám trẻ trong nhà đã nhao nhao mà nói.

    "Anh Phí Dạ thiên vị, anh Phí Dạ không công bằng".

    "Đúng, đúng anh Phí Dạ thiên vị, thiên vị".

    "Anh Phí Dạ thiên vị, anh Phí Dạ thiên vị anh Nam Nam".

   Thấy tình cảnh này, người lớn trong nhà chỉ che miệng tủm tỉm cười, người cười lớn nhất khi thấy Phí Dạ gập họa chính là đầu xỏ gây chuyện bà chị tôi.

    Tôi đứng đó ngơ ngác nghe những lời mà đám trẻ nói, trái tim đập loạn không ngừng.

   Hóa ra là tôi được Phí Dạ thiên vị, tôi nhớ lại những mùng một tết trước đó, nhớ lại rất rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình.

   Đúng rồi, tôi đã luôn được Phí Dạ thiên vị trong rất nhiều chuyện, cậu ta đã luôn Thiên vị tôi từ nhỏ đến bây giờ, chỉ là do tôi quá quen thuộc với sự thiên vị của cậu ta nên mới không nhận ra mà thôi.

   Chẳng rõ vì sao, khi biết được chuyện này, lòng tôi cảm thấy nao nao khó tả.

    Ngày hôm đó tôi đã có một mùng một tết rất vui vẻ cũng rất ấm áp và cũng vào ngày đó tôi mới biết được mình luôn nằm ở vị trí rất đặt biệt trong lòng Phí Dạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play