Tiền từ phần thưởng phát sóng trực tiếp vẫn chưa đến, Vu Kha liền đã lên kế hoạch chi tiêu như thế nào.
Trương Mộc Lâm một bên vừa vớt rau từ trong nồi canh nấm ăn một bên nói: “không cần tính, em mua xong mô hình khẳng định còn dư lại ít nhất một nửa. Thằng nhóc em, vận khí thật đúng là tốt, mới vừa bắt đầu phát sóng trực tiếp liền gặp được một fan hâm mộ thổ hào lớn như vậy. Ài, anh lúc trước vận khí không được tốt như vậy.....”
Anh xác thực không có vận khí tốt như vậy, thời điểm khi vừa mới phát sóng trực tiếp người đầu tư tiền cho anh điều là bạn bè thân thích, căn bản không mấy người thật sự hâm mộ anh. Anh ấy không thể làm gì được, ai bảo anh lúc ấy vừa mới ra mắt, cũng không có danh khí. Cũng may anh có bối cảnh vững chắc, nếu không cũng thật khó để mà tiến lên.
Anh quay đầu lại nhìn Vu Kha vẫn đang đếm tiền, ừm, thằng nhóc này vận khí cũng không tồi, may mắn lắm mới gặp được anh. Khó có được người bạn có thể chơi tốt như vậy, anh vẫn là cố hết khả năng của mình hỗ trợ em ấy càng nhiều càng tốt. Không hy vọng có thể nâng đứa trẻ này lên một vị trí cao, nhưng anh cũng không hy vọng đứa trẻ này về sau sẽ tụt lại quá xa anh.
Nếu có quá nhiều chênh lệch về đẳng cấp quá lớn, rất dễ có khoảng cách lớn về kinh nghiệm, hiểu biết, tâm lý và các khía cạnh các. Đến lúc đó, anh sẽ cùng với Vu Kha rất có thể sẽ đi ngược hướng, càng ngày càng xa.
Đây không phải là điều anh mong muốn, anh hy vọng Vu Kha ít nhất sẽ có một đề tài chung để nói chuyện với anh, có cộng đồng yêu thích, vẫn luôn được duy trì như bây giờ.
Nghĩ đến đây trong lòng anh nảy ra một ý tưởng, hướng về Vu Kha hứng thú hừng hực nói: “Em ký hợp đồng với công ty quản lý nào? Tiền vi phạm hợp đồng có cao không?”
Anh nghĩ kỹ rồi, nếu là em ấy ký hợp đồng với công ty nhà anh, thì vạn sự dễ làm. Trong trường hợp nó được ký bởi một công ty khác, tiền vi phạm hợp đồng không cao anh liền có thể trả được, sau đó liền đem người về công ty của mình. Có chính mình che chở, khẳng định có thể tạo dựng danh tiếng!
Vu Kha không thể hiểu được nhìn anh một cái, động tác shabu shabu* trên tay không hề dừng lại: “Em không có ký.”
*Shabu shabu: sau khi nước sôi các bạn hãy dùng đũa gắp từng miếng một, nhúng vào nồi nước dùng cho chín. Động tác này được gọi là shabu shabu.
"A?" Câu trả lời này không nằm trong phạm vi tưởng tượng của Trương Mộc Lâm. “Không ký hợp đồng như vậy làm sao em có thể đóng phim truyền hình?”
"Sao em biết nha. Cha em bảo em qua diễn em liền đi." Cậu xác thực không hỏi qua cha cậu, tại sao đột nhiên cậu được mời để diễn nhân vật kia. u Khi Ngữ được xem như là vai nam bốn, cảnh diễn không tính là nhẹ đâu. Cậu vốn dĩ cho rằng cha cậu sẽ tùy tiện đem người ném quả đóng một vai phụ nhỏ.
"Kia, vậy em tiếp theo chuẩn bị làm gì?" Trương Mộc Lâm lần đầu tiên nghe nói người mới không ký bất kỳ hợp động với công ty hoặc hãng phim nào, là có thể trực tiếp diễn vai nam bốn. Anh đột nhiên có điểm chút tò mò, cha của Vu Kha là ai. Chắc chắn là không phải cái gì mà thổ hồ đi, nếu không ông sẽ không đưa cho con trai mình một trăm nhân dân tệ tiền tiêu vặt.
Vu Kha nhúng một ít thịt vào nước tương, bọc lại cùng chút hành lá đã thái nhỏ cho vào miệng. Sau khi nuốt xuống, cậu đột nhiên trả lời: “Cái gì mà làm sao bây giờ nha, xem cha em nói như thế nào đã. Bất quá gần đây hình như ông ấy rất bận, phỏng chừng không có thời gian quản lý em đâu.”
Nếu cha cậu quá bận không đếm xỉa gì tới cậu, thì cậu liền sẽ nghiên cứu một chút trò chơi mới. Nếu cho cậu còn nhớ tới cậu, đề nghị cậu đóng phim truyền hình, cậu vẫn sẽ thử. Dù sao cậu hiện tại cũng không có việc gì làm. Hạng mục đầu tư trong mấy tháng nhìn qua cũng không thấy hiệu quả đâu. Về việc học, dù sao cậu cũng không có ý định ra sức học lên trên nữa.
Chờ mẹ cùng các anh trai của cậu trở về, phỏng chừng còn phải nửa tháng nữa. Trong nửa tháng này, tốt nhất cậu nên thành thật nghe lời lão ba của cậu.
Trương Mộc Lâm: “...... Tại sao cha em lại vô trách nhiệm như vậy, ông ấy đưa em gia nhập vào vòng giải trí nhưng lại không suy xét nhiều hơn cho em. Nếu không em đến gia nhập vào công ty Ngu Hoàng đi? Ba anh là giám đốc của công ty này, gia nhập vào công ty là anh có thể quang minh chính đại che chở em.”
"Không cần." Vu Kha không chút nghĩ ngợi trả lời.
"Vì cái gì?" Danh tiếng của Ngu Hoàng ở trong ngành khá tốt, em chẳng lẽ một chút ý tưởng cũng không có? Nghe anh, ký với công ty, đến lúc đó em sẽ có người đại diện, anh ta sẽ vì em lên kế hoạch nội dung công việc cho em, sẽ vì em mà chuẩn bị mọi thứ, em chỉ cần đợi nổi tiếng thôi."
"Chính là em trong tương lai cũng không ở trong giới giải trí phát triển." Vu Kha lại hướng về phía trong nồi ném một miếng nạm bụng bò vào.
Trương Mộc Lâm: ....…
Có một cảm giác bất lực, gọi là anh vĩnh viễn cũng không thể hiểu được mạch não người bên cạnh.
"Anh làm gì mà lại kinh nhạc như vậy, em tiến vòng vốn dĩ là do cha em yêu cầu, lại không phải em chủ động yêu cầu. Cho nên ngày nào đó em sẽ lui vòng, đây cũng là chuyện bình thường đi." Vu Kha một chút cũng không cảm thấy cậu sẽ ở trong giới giải trí lộn xộn này lâu đâu. Đại khái chờ mẹ cùng các anh trai trở về cậu liền sẽ hoàn toàn lui vòng.
"Anh mặc kệ! Dù sao em trước mắt cũng không có công ty quản lý, cũng không có người đại diện, nếu cha em không quản em, hiện tại liền cùng anh quyết định chủ ý!" Trương Mộc Lâm tùy hứng đánh nhịp quyết định. Bất quá trong khóe mắt lại có một tia rất là chột dạ liếc nhìn trộm quan sát Vu Kha. Thấy Vu Kha đối với anh ta không có biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc bất mãn nào, anh trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vu Kha nuốt miếng nạm bụng bò xuống, mới chậm rì rì nói: “Có thể nha, khi em về nhà sẽ đề cập với cha em, sau đó liền cùng anh tạo dựng nha.”
Dù sao cậu cũng là đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Vu Kha nghĩ. Trước khi ra nước ngoài cậu cũng có vài người bạn ở Trung Quốc chỉ là lâu không có liên hệ, cho nên hiện giờ cậu cũng không nghĩ sẽ liên hệ với bọn họ. Các anh trai lại đều không ở đây, cậu xác thực không có những người bạn cùng tuổi để chơi cùng. Hiện tại nếu không chơi cùng với Trương Mộc Lâm, cậu cũng không biết nên tìm ai chơi.
Khi Vu Kha đêm đó về đến nhà và nhắc chuyện đó với cha mình, lão ba của cậu gật đầu ngay lập tức.
“Tiểu Trương là một cậu bé ngoan, ngoại trừ tính tình có chút trẻ con. Bất quá về điểm này cậu ấy vẫn là trưởng thành hơn con. Về phần con, đi theo cậu ấy mấy ngày. Chờ thêm mấy ngày, cha thoải mái hơn chút, liền sẽ tính toán một chút cho con.”
Có thể thấy, đạo diễn Kha không nghĩ rằng con trai út của mình có thể tạo dựng tên tuổi trong ngành giải trí này. Theo ông, chỉ cần thằng bé có thể kiên trì ở lại trong một hoặc hai tháng để rèn luyện tính khí và tích lũy kinh nghiệm liền thành.
Không thể không nói, hai người này không hổ là cha con.
Bất quá hai cha con không nghĩ tới chính là, Trương Mộc Lâm đã bảo Vu Kha đến thủy quả đài vào ngày hôm sau tìm anh, nói muốn dẫn cậu lên tiết mục.
Đạo diễn Kha thản nhiên húp một ngụm cháo, không chút để ý tới đứa con trai út nói: “Đi thôi, đừng ăn một cách mù quáng là được.”
Một chút cũng không giống những người cha của người khác căn dặn con họ ba đến bốn điều, hận không thể tự mình chăm sóc con trai.
Vu Kha cũng không thèm để ý, sau khi ăn xong bữa sáng, cậu bắt taxi đi ra ngoài. Người lái xe trong nhà một lát nữa sẽ đến đón cha cậu, cho nên cậu phải tự mình đi taxi.
Khi tới dưới lầu của đài truyền hình, Trương Mộc Lâm đã chờ ở chỗ đó, bên cạnh còn mang theo ba người, hai nam và một nữ.
"Này, sao hôm nay em lại ăn mặc giản dị như vậy!" Trương Mộc Lâm vừa thấy mặt đã bất mãn nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy, bạn bè của em nói em mặc như vậy trong đặc biệt đẹp." Vu Kha hôm nay mặc chính là một chiếc áo thun Denim* , đặc biệt ngắn gọn, cũng đặc biệt rất ngoan.
*Denim là chất liệu vải thô, được dệt đan chéo bằng 100% sợi cotton. Người ta phải sử dụng hình thức dệt thoi kết hợp sợi chàm và sợi trắng để dệt ra vải denim. Trong đó, sợi trắng chạy ngang còn sợi chàm chạy dọc. Denim có chất lượng tốt thường được pha thêm sợi PE hoặc lycra để chống nhăn và chống co rút hiệu quả.
“Đẹp thì có đẹp. Nhưng em đây là lên tiết mục, như thế nào cũng là vẫn nên lấy ra bộ dáng soái nhất để tham gia tiết mục. Em như thế này nhìn tựa như một cậu sinh viên, còn quá non. Ài, thôi quên đi, em mặc thì cũng đã mặc rồi, cứ như vậy đi.”
Trương Mộc Lâm nói xong, liền kéo Vu Kha đi tới đài truyền hình.
Dọc theo đường đi gặp được không ít người cùng Trương Mộc Lâm chào hỏi, cũng có không ít người nhìn Trương Mộc Lâm kéo Vu Kha đi. Có người tới chào hỏi, Trương Mộc Lâm chỉ là gật đầu đáp lễ. Có người tới chào hỏi, Trương Mộc Lâm lại sẽ hàn huyên một vài câu, thuận tiện giới thiệu Vu Kha với bọn họ. Vu Kha cũng nhân cơ hội này làm quen với nhiều trụ cột của đài, vai chính, giám đốc đài và các lãnh đạo cấp cao.
Cuối cùng Trương Mộc Lâm mang Vu Kha tới một gian phòng nghỉ. Trong phòng, có rất nhiều người đang ngồi trang điểm, nghịch điện thoại hoặc nói chuyện phiếm. Nhìn thấy Trương Mộc Lâm tới, hầu hết mọi người đều đứng dậy chào hỏi. Hiển nhiên, địa vị của Trương Mộc Lâm cao hơn so với những người ở đây.
Nhưng thật ra Trương Mộc Lâm rất là hiền hòa cùng mọi người chào hỏi vài tiếng, lại cùng người dẫn chương trình chào hỏi qua, lúc này mới kéo Vu Kha qua, giới thiệu với mọi người.
“Đây là bạn tốt của tôi, là diễn viên mới ra mắt, trước mắt đang tham gia bộ phim 《Thanh Điểu》. Lần này tổ tiết mục không phải nói có cái nội dung yêu cầu khách quý tự mang bạn bè thân thích cùng nhau lên sân biểu diễn sao? Đây là tôi mang bạn tốt tới.”
Vu Kha vẻ mặt bối rối, biểu diễn gì?
Gia giáo tốt đẹp đã khiến cậu theo bản năng cùng người khác chào hỏi, nhưng trong lòng cậu lại thầm nghĩ, cùng nhau biểu diễn chơi game sao?
Tiết mục có ba người dẫn chương trình, hai nữ một nam, nam tên là Chu Hoảng, nữ tương đối giỏi giang tên là Trình Tử Tử, nhìn có chút hoạt bát trẻ tuổi kêu là Ngô Thiểm. Khi ba người đối mặt với Vu Kha, thái độ của họ rất ôn hòa.
Ngay sau đó, Trương Mộc Lâm mang theo Vu Kha tìm một góc, nhờ chuyên viên trang điểm mà anh mang tới trang điểm cho hai người.
Bản thân Trương Mộc Lâm cơ bản đã trang điểm nên chuyên viên trang điểm chỉ vẽ chân mày, sau đó lên một ít phấn phủ.
Khi tới lượt Vu Kha, chuyên viên đã gặp khó khăn. Không vì cái gì khác, khuôn mặt của Vu Kha trắng trẻo và dịu dàng, lông mi dài và có đường kẻ mắt nhẹ, khiến cậu đặc biệt xinh đẹp. Chuyên viên trang điểm nhìn lại xem, cuối cũng chỉ bôi cho Vu Kha một tầng nhàn nhạt BB, kẻ lông mày rồi tô son dưỡng màu đỏ.
Ngay cả bút kẻ mắt, cũng không vẽ lên cho Vu Kha.
Trương Mộc Lâm ở một bên nhìn cậu hâm mộ, vô thức dời tay vịn ghế tựa sang bên bên cạnh, hỏi: “Đại huynh đệ, em ngày thường như thế nào chăm sóc làn da, như thế nào lại non mịn như vậy?”
"Chỉ là chăm sóc bình thường thôi." Mẹ của Vu Kha vẫn luôn thường xuyên gửi các loại mỹ phẩm chăm sóc da trong một thời gian dài, yêu cầu Vu Kha kiên trì sử dụng chúng trong một thời gian. Vu Kha cũng không có thấy phản cảm với chuyện này, bởi vì trong nhà có hai vị trưởng bối, một vị là nữ nhân vốn có tính chăm sóc da, một vị khác từng là diễn viên, cũng là có thói quen dùng mỹ phẩm dưỡng da. Cho nên, cậu cũng không cảm thấy nam dùng mấy thứ này có cái gì không đúng.
“Thương hiệu nào lại tốt như vậy?”
"Hiệu quả tốt bởi vì em trẻ tuổi, có cơ sở tốt." Vu Kha hướng chính mình trên mặt dát vàng, bất quá đây cũng là lời nói thật.
Hai người này lại bắt đầu nói về chủ đề này và bắt đầu tranh cãi với nhau, nhưng thật ra rất hòa thuận vui vẻ. Trợ lý của Trương Mộc Lâm cùng chuyên viên trang điểm sớm tại đoàn phim 《Thanh Điểu》 nhìn thấy trường hợp tranh cãi của họ nên không mấy ngạc nhiên. Những người khác nhìn vào, lại đều có suy nghĩ riêng.
Ba người dẫn chương trình liếc mắt nhìn nhau, trong lòng yên lặng quyết định một hồi lên sân khấu muốn đúng lúc khen Vu Kha.
Trương Mộc Lâm ở đài truyền hình của họ có thân phận đặc thù. Bởi vì Trương gia nắm giữ một số cổ phần ở đài. Hơn nữa lúc này Trương Mộc Lâm ở giới giải trí cũng có địa vị không thấp. Bọn họ cũng có cho anh một cái thỏa thuận tốt. Rốt cuộc, đối với họ cũng không có tổn thất gì, phải không.
Về phần những minh tinh khác ở phòng nghỉ, có người không quen nhìn, có khinh thường, có ngờ vực, càng có hâm mộ. Có rất nhiều thái độ như vậy, không phải trường hợp cá biệt nào. Nhưng không thể nếu không chính là, những người này có một chút trái tim dành cho Vu Kha.
Rất nhanh, có người thông báo cho người dẫn chương trình lên sân khấu, những minh tinh khác cũng đứng dậy và đi đến lối đi để chuẩn bị. Chỉ có Trương Mộc Lâm sẽ xuất hiện cuối cùng, và mười phút nữa ra ngoài cũng không muộn.
Thừa dịp có mười phút này, Trương Mộc Lâm vội vàng hỏi Vu Kha: “Em có tài nghệ gì không?”
Vu Kha: “...... Tại sao bây giờ anh mới hỏi! Em biết vẽ tranh, đánh nhau, còn có biết một chút dương cầm.”
Đánh nhau là cái quỷ gì nha...…
"Dương cầm em biết đàn ca khúc nào?" Có thể đàn bài hát của anh không?"
Vu Kha thành thật lắc đầu: “Em chưa từng nghe qua bài hát của anh đâu. Nếu không em đàn cho anh nghe một bài 《Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất》?”