Bài hát 《Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất》, Vu Kha tất nhiên chỉ đang đùa thôi. Cậu không quan trọng những lời đó, nhưng hiện tại cậu phải biểu diễn cùng với Trương Mộc Lâm, cho nên tiêu chuẩn không thể thấp hơn. Nếu không, làm sao mà Trương Mộc Lâm có thể duy trì sân khấu!
Tuy nhiên, cậu đã sống ở nước ngoài trong vài năm qua, nên không quen với nhạc pop trong nước. Vì vậy kết quả là, cậu và Trương Mộc Lâm chỉ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
"Chúng ta làm thế này được không, anh cũng biết chơi piano, chúng ta chơi cùng nhau, thế nào?" Trương Mộc Lâm đề xuất.
"Vậy anh sẽ chơi bài gì?" Vu Kha hỏi.
Trương Mộc Lâm ngay lập tức nói: “Thành phố trên mây thì sao? Nhưng kỹ năng của anh không tốt lắm, nếu có thể lúc đó em bổ sung một chút.”
Nhưng Vu Kha lại lắc đầu: “Em biết, nhưng bài hát này tiết tấu không nhanh, một người có thể chơi. Nếu không, em sẽ đổi sang chơi violon, và sau đó anh chơi piano đi? Như vậy sẽ không trở nên kỳ quặc.”
Trương Mộc Lâm: "...Em biết chơi violon mà sao không nói sớm!" Làm anh rối bời rắm nửa buổi.
"Em chơi violon không tốt như chơi piano!" Vu Kha tỏ ra ủy khuất, “Lại nói, em thích chơi piano hơn.”
Trương Mộc Lâm: …
Anh hít sâu một hơi và hỏi: “Nói đi, em còn biết gì nữa không?”
"Em không thể nói được." Vu Kha thực sự không biết phải nói gì. Toán? Lập trình? Những thứ này không liên quan đến chương trình này cả.
Cuối cùng, Trương Mộc Lâm vẫn phải nhờ ai đó tìm một cây violin cho Vu Kha, sau đó kéo cậu đi để chuẩn bị lên sân khấu.
"Một hồi đừng khẩn trương nha, chỉ cần coi những người phía dưới như cải bắp là được, họ sẽ không đi lên đâu." Trương Mộc Lâm nhắc nhở Vu Kha, như đang nhắc nhở con trai của mình.
Tuy nhiên, vì Vu Kha luôn được cha mẹ và anh em trai dặn dò trấn an từ khi còn nhỏ, nên cậu không cảm thấy vui vẻ khi bị một người anh trai chỉ lớn hơn một chút đối đãi như vậy.
Cậu còn lơ đãng nói: “Em không thích ăn cải bắp trắng, em sẽ coi họ như là cánh gà cay. Đúng, loại chúng ta đã ăn lần trước.”
Nghĩ đến cánh gà cay của M, cậu không thể kiềm chế được nước miếng. Lần trước họ đi ăn cùng nhau, vì dạ dày không tốt nên Trương Mộc Lâm không cho cậu ăn nhiều, khiến cậu ăn vẫn chưa đủ. “Ồ, khi nào anh đưa em đi ăn lại?”
"Nếu lần này biểu diễn tốt, anh sẽ đưa em đi ăn!" Trương Mộc Lâm tự tin nói.
"Được, được!" Vu Kha gật đầu đầy hứng khởi, đôi mắt sáng lấp lánh như sao sáng đầy trời.
Màn tương tác giữa hai người đã được ghi lại một cách chân thực bởi camera của tổ chương trình hậu trường và được đưa vào tuyển tập nổi bật nhất của hậu trường vào ngày hôm sau.
Theo lưu trình, Trương Mộc Lâm sẽ đi lên sân khấu khi người dẫn chương trình mời. Sau đó, anh sẽ tương tác với người dẫn chương trình và khán giả trên sân khấu khoảng mười phút trước khi tới lượt Vu Kha biểu diễn.
Trước khi lên sân khấu, Trương Mộc Lâm rất lo lắng về Vu Kha và đã lặp đi lặp lại một số điều gì đó rồi mới lưu luyến không rời một mình lên sân khấu. Trước khi lên, anh thậm chí còn quay đầu nhìn lại. Nhưng điều mà anh thấy làm anh không khỏi âm thầm cắn răng - Vu Kha đang tập trung vào việc điều chỉnh dây đàn, thậm chí không nhìn anh ta.
Anh tức giận lên sân khấu, hối tiếc vì đã lo lắng về tên nhóc này.
Trợ lý của Trương Mộc Lâm ở lại bên cạnh Vu Kha, giải thích một số điều cần chú ý trước khi lên sân khấu. Anh ta lo lắng rằng Vu Kha có thể nói sai điều gì đó khi trên sân khấu, điều này có thể ảnh hưởng đến Trương Mộc Lâm.
Sau khoảng mười phút, có người thông báo rằng đến lượt Vu Kha lên sân khấu.
Vu Kha rất bình tĩnh, đi lên sân khấu một cách tự nhiên và sau khi đứng bên cạnh Trương Mộc Lâm, cậu lịch thiệp chào hỏi khán giả và người dẫn chương trình. Vẻ mặt không hề lo sợ đó, không giống như một người mới chỉ lần đầu tiên bước chân lên sân khấu lớn.
Khán giả vẫn là rất nể tình, rốt cuộc đây cũng là nơi có một bộ phận nhỏ đặc biệt được mời từ bên ngoài để làm "khán giả chuyên nghiệp" để làm nổi bật không khí, ngoài ra còn có một phần lớn là fan của Trương Mộc Lâm. Vì là bạn thân của thần tượng trong lòng mình, họ chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Sau khi Vu Kha lên sân khấu, người dẫn chương trình và những người khác cũng lui về phía sau, để toàn bộ sân khấu cho Trương Mộc Lâm và Vu Kha. Cây đàn piano đã được đưa lên sân khấu từ lúc nào đó, và Trương Mộc Lâm đã ngồi ở đó từ trước.
Trước khi bắt đầu, các fan của Trương Mộc Lâm đã bắt đầu la hét. Bọn họ cũng không biết rằng thần tượng của họ còn biết chơi đàn piano nữa!
Trương Mộc Lâm đã làm một cử chỉ yên lặng về phía dưới khán đài, và nhanh chóng nhận được đền đáp lại. Vì vậy, anh ta và Vu Kha nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng bắt đầu biểu diễn.
Đầu tiên là âm thanh của cây đàn piano. Giai điệu dễ chịu và buồn bã, như dòng suối chảy qua lòng người.
Sau khi phần dạo đầu của tiếng đàn piano kết thúc, Vu Kha đã đặt cây đàn violin vào đúng vị trí, tạo tư thế tốt và kéo vào dây đàn một cách lưu loát.
Có người nói, chính cây đàn violin đã mang một loại ma lực khiến người ta cảm thấy bi thương, nó luôn có thể mang lại cảm giác u ám cho một số bài hát. Và bây giờ, khi được sử dụng để chơi những bài hát đã đầy cảm xúc u buồn, sức mạnh của nó tăng lên hàng chục lần.
Nếu âm thanh của cây đàn piano chỉ làm nhấn mạnh một chút cảm giác buồn của mọi người, thì bây giờ âm nhạc hòa quyện giữa cây đàn violin và piano khiến người nghe không ngừng hồi tưởng về quá khứ đau buồn. Và không ít người nghe thấy xúc động đã rơi nước mắt.
Vu Kha đứng thẳng, tập trung vào việc biểu diễn của mình. Chỉ khi phát hiện Trương Mộc Lâm mắc lỗi hoặc có điều gì đó không đúng, cậu mới chú ý đến anh ta một chút. Sau đó, cậu ước lượng trong lòng mình những lỗi mà Trương Mộc Lâm có thể gặp phải, và mỗi lần như vậy, cậu sử dụng một số kỹ thuật để che đi những lỗi đó bằng âm thanh của cây đàn violin.
Người ngoại đạo không thể phân biệt những khác biệt nhỏ này, nhưng người trong cuộc có thể cảm nhận được rõ ràng. Trương Mộc Lâm, là người tham gia trực tiếp, cảm nhận được điều này rõ ràng hơn. anh ta ghi nhớ trong lòng rằng người bạn thân của mình thực sự biết cách quan tâm đến mình.
Ừ, mối quan hệ hai chiều mới có thể tồn tại lâu dài. Giống như việc anh đặc biệt đưa Vu Kha lên sân khấu và đã chọn chơi piano mà anh ta không quá thành thạo để có thể phối hợp với lựa chọn của Vu Kha. Ví dụ, Vu Kha đã cố gắng điều chỉnh giai điệu của cây đàn piano để phối hợp với anh.
Khi bài hát kết thúc, Trương Mộc Lâm đứng lên kéo Vu Kha và cả hai cúi đầu với khán giả, đổi lại là tiếng vỗ tay của khán giả.
“Trương Mộc Lâm, Vu Kha! Trương Mộc Lâm, Vu Kha...”
Trong đám đông khán giả, dưới sự kích động của một số người, mọi người đồng loạt gọi tên hai người trên sân khấu mới chỉ bằng âm nhạc đã khiến họ rơi lệ. Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều rộn ràng với tên của hai người. Vu Kha đứng ngốc ngốc bên cạnh Trương Mộc Lâm, vẫn cầm violon, cảm thấy bối rối không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên cậu bị nhiều người gọi tên như vậy, và những người này dường như rất kích động. Liệu có phải vì... cậu và Trương Mộc Lâm không? Cảm giác này, hơi phức tạp.
Trương Mộc Lâm đã quen với những âm thanh như thế này, thậm chí anh còn thích thú với cảm giác được mọi người yêu mến như vậy. Điều này cũng là một trong những lý do mà anh quyết định gia nhập ngành giải trí ban đầu. Vất vả lắm, các fan trong sân khấu mới yên tĩnh lại.
Các MC cũng lên sân khấu vào lúc này, trong đó có một anh MC nam đang đỏ mắt. "Cảm ơn, cảm ơn Trương Mộc Lâm và Vu Kha đã mang lại màn biểu diễn tuyệt vời! Thực sự, tôi không ngờ Trương Mộc Lâm sẽ chơi piano, và cũng không ngờ cậu bạn nhỏ mà anh ta mang đến lại biết chơi violon! Cả hai thật tuyệt vời, đã khiến tôi cảm động rơi nước mắt..." MC nam tên Chu Hiểu là một người khá dễ xúc động và có trí tuệ cảm xúc cao, chỉ trong vài câu đã khen ngợi Trương Mộc Lâm và khen Vu Kha một cách rất nồng nhiệt.
“Ừm, Vu Kha học ngành gì vậy, chắc chưa tốt nghiệp phải không? Ngành âm nhạc hay trường điện ảnh? Nghe nói cậu đóng vai nam bốn u Khi Ngữ trong bộ phim 《Thanh Điểu》của đạo diễn Kha, mà violon của cậu lại chơi tốt như vậy....”
MC Chu Hiểu ý muốn để khán giả biết rằng Vu Kha là một diễn viên nhiều tài năng, nhưng Vu Kha lại không trả lời theo kịch bản của anh ta.
"Tôi học chuyên ngành Tài chính - Công nghệ thông tin." Vu Kha trả lời một cách khô khan, ánh mắt nhỏ nhắn tự nhiên nhìn về phía Trương Mộc Lâm, như đang cầu cứu. Làm sao đây, anh ta vẫn không thích nói chuyện với người lạ.
MC Chu Hiểu cảm thấy ngột ngạt một chút, không biết phải nói gì tiếp theo. Hai ngành học này, không liên quan gì đến diễn viên và âm nhạc cả? May mắn là Trương Mộc Lâm phản ứng nhanh chóng, tạm thời tiếp nhận lời của MC, cười nói: “Thế mà sao em có thể chơi violon tài giỏi như vậy? Em không phải nói rằng em giỏi piano hơn sao?”
"Tất cả đều là do gia đình em bắt em học", khi thấy Trương Mộc Lâm nói chuyện với mình, Vu Kha ngay lập tức thả lỏng hơn một chút, và cũng sẵn lòng nói nhiều hơn một chút.
“Họ còn bắt em học nhiều thứ khác nữa, họ nói muốn em phát triển một hoặc hai hứng thú, sở thích.”
Câu trả lời này khiến MC nữ tên Ngô Thiểm thở dài một tiếng, “Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi cũng bắt tôi đăng ký rất nhiều lớp học, cho đến khi tôi nói tôi thích nhảy múa, họ mới không ép tôi học này nọ. Cậu thì sao, đã phát triển được sở thích nào chưa?”
Vu Kha gật đầu: “Có, tôi thích piano và vẽ tranh.”
Và sau đó, liền không có sao đó nữa. Nếu không quen biết, Vu Kha sẽ trả lời một cách rụt rè, một hỏi một đáp. Làm cho MC cảm thấy khá bất đắc dĩ. Nếu trong tương lai Vu Kha trở nên nổi tiếng, có lẽ phải làm cho bao nhiêu phóng viên nhồi máu ít nhiều.
Nhưng may mắn là sân nhà không phải của Vu Kha, vì vậy cậu sớm được mời xuống sân khấu, còn Trương Mộc Lâm và các ngôi sao khác ở lại để chơi trò chơi.
Vu Kha ngồi buồn chán ở góc hàng ghế đầu tiên, nhìn những tiếng cười vui vẻ trên sân khấu, bên cạnh là "bạn thân" của các ngôi sao khác. Họ không quen biết nhau, vì vậy không ai nói chuyện. Ngồi không bao lâu, Vu Kha đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm ngoài sân khấu, cách đó có chút xa. Khi sắp bước vào, thảm ở cửa làm anh ta trượt một cái. Vu Kha nhanh chóng nhảy lên một chút để tránh, chỉ trượt lỡ một chút. Nhưng cậu lại không may va vào một người. Cậu ngay lập tức quay lại và lướt qua người đó một cái, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết là một người đàn ông cao hơn cậu nhiều.
cậu lên tiếng xin lỗi một cách cứng nhắc: “ Thực xin lỗi.”
"Không sao." Giọng của người đàn ông lạnh lùng, nhưng lại có một chút quyến rũ khó cưỡng. Giọng nói đó khiến Vu Kha không thể không nhìn người đàn ông đó thêm một cái, xem xét kỹ lưỡng hơn. Ừ, anh ta mạnh mẽ hơn cậu, cao hơn cậu, thất vọng! Mũi anh ta cao hơn cậu, môi mỏng hơn cậu, miệng cũng to hơn cậu. À, mắt không đẹp bằng của cậu nha, đặc biệt là góc mắt, thậm chí còn có một nốt ruồi lệ. Vu Kha nghĩ trong lòng, quả là nữ tính quá. Tuy nhiên, vì một nốt ruồi lệ mà gọi người khác là nữ tính, nhưng cậu lại không thấy mình thấp hơn người khác, trắng hơn người khác, và đặc biệt là nét mặt còn tinh tế hơn người đàn ông trưởng thành đang đứng trước mắt. Nhìn chăm chú vào người khác là hành vi không lịch sự, vì vậy Vu Kha nhanh chóng thu lại ánh mắt. Và cậu còn nhường đường đứng sang một bên khác.
"Cậu không vào sao?" Người đàn ông thấp giọng hỏi. Vu Kha mới hậu tri hậu giác* phản ứng lại, "Vào chứ." Cậu nói xong, trực tiếp đi vào, đứng ở bồn tiểu đi vệ sinh.
*Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Người đàn ông kia bước vào, đứng bên cạnh cậu và làm cùng một động tác. Vu Kha giải quyết xong trước một bước, sau khi kéo khóa, ánh mắt của anh không để ý nhìn ngang thấy một vật gì đó của người bên cạnh.
Lại là một cái so với cậu lớn hơn nữa... Vu Kha đặt tay dưới vòi nước rồi làm sạch, trong lòng không mấy thoải mái. Cậu không bao giờ giấu cảm xúc của mình, vì vậy sự thất vọng rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt cậu, trông đặc biệt đáng thương. Ít nhất, trong mắt người đàn ông kia thì thế. Người đàn ông cảm thấy rất thú vị khi nhớ đến khả năng phản ứng nhạy bén của chàng trai trẻ, cũng như cái ánh mắt ghen tị và vẻ mặt thất vọng mà anh ta mới thấy. Trông thực sự đáng yêu hơn so với trên màn hình trực tiếp. Ừ, anh đã không nhầm khi chi tiêu hai nghìn tệ cho anh chàng này. Tuy nhiên... anh chạm vào làn da săn chắc của mình, liệu anh đã trở thành ngôi sao đã lỗi thời? Nếu không, tại sao chàng trai trẻ này lại không nhận ra anh nhỉ…