Thời tiết tháng tư, nói nóng không nóng, nói lạnh không lạnh, vừa vặn tốt.

Quá trình quay bộ phim điện ảnh《Thanh Điểu》đang được tiến hành, dường như mọi người đều đang rất bận rộn, mỗi người đều có chuyện cần phải làm. Chỉ là, trong khi làm việc, ánh mắt của họ lại vô thức đảo qua một góc nào đó, liền luôn rất khó mà dời mắt đi.

Diễn viên nam chính và nữ chính đang ở sân thể dục đang đứng diễn đối mặt nhau, và khi nữ chính đang diễn cảnh ánh mắt xem thường nam chính, nữ chính lại đột nhiên dừng động tác.

"Tiểu Mộng, cô sao vậy, đã diễn được đến một nửa đâu cô dừng lại làm gì?!" Đạo diễn Quách Phó tức giận nói, dựa vào nửa đoạn trước biểu hiện, ông ta nghĩ rằng cảnh này có thể một cái là thông qua ngay, kết quả lại ngoài ý muốn, thậm chí lại còn đảo mắt và dừng lại giữa chừng.

"A, thực xin lỗi đạo diễn, tôi bị mất tập trung....." Tiểu Mộng ngượng ngùng xin lỗi, giữa chừng cô vô tình nhìn thấy trong góc có người, cho nên mới ngây người như thế một lúc. Sau khi xin lỗi xong, cô lại không tự chủ được lại hướng ánh mắt nhìn về phía kia mấy lần.

Đạo diễn Quách Phó theo ánh mắt của cô nhìn, chỉ thấy cách đó không xa một thiếu niên đang ngồi xổm giữa những bồn hoa.

Thiếu niên đang cúi đầu chơi điện thoại, một mái tóc tươi mới, thoải mái bị ánh mặt trời rọi vào một tầng ánh sáng ấm áp. Không thể nhìn rõ ngũ quan trên khuôn mặt thiếu niên, nhưng làn da lộ ra trong rất trắng và mềm mại. Một thân mặc chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần jean rách tuy đơn giản nhưng lại thích hợp với người này một cách hoàn hảo.

Đây là một chàng trai trẻ có cảm giác như là một tồn tại tuyệt vời.

Cho dù là thấy không rõ ngũ quan, chỉ cần chú ý tới sự tồn tại của người này, liền tuyệt đối sẽ lưu lại cho người ta mười phần ấn tượng, vừa thấy đã khó quên. Không chỉ như thế, xung quanh thiếu niên có một hào quang hoặc một khí chất kỳ diệu. Sạch sẽ, tinh khiết và yên tĩnh, tưởng chừng như có thể đưa vào trong bức tranh.

Làm cho người chỉ nhìn thoáng qua một lúc, liền nhịn không được muốn nhìn lần thứ hai, lần thứ ba..…

Đạo diễn Quách Phó nhíu nhíu mày, khó trách vừa mới nảy Tiểu Mộng bị mất tập trung, hóa ra là phát hiện ra đứa nhỏ này. Đang nghĩ ngợi định gọi người đến chào hỏi, lại phát hiện ra đứa nhỏ đang trộm ngước đầu lén liếc nhìn về phía này, sau khi nhận ra có mấy người đang nhìn mình, thiếu niên nhanh chóng bịt tai, cúi đầu nhanh nhất có thể để che giấu.

Đạo diễn Quách Phó thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía sau một chút, quả nhiên Tiểu Mộng đã trở nên ngây dại, không chỉ có cô, nam chính cùng mấy người chú ý bên kia cũng trở nên ngây ngốc.

"Khụ, Vu Kha, cậu lại đây một chút." Đạo diễn Quách Phó quay đầu lại nhìn về phía bên cậu thiếu niên hô một tiếng.

Thiếu niên chậm rãi đứng lên, đi về phía đạo diễn Quách Phó.

Tiểu Mộng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, lúc này khi chàng thiếu niên ngày càng gần, cô có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của cậu thiếu niên như mong muốn, trong lòng cô chợt dâng trào. A.... Cậu ấy quả nhiên trông rất xinh đẹp! Các đường nét trên gương mặt rất thanh tú, làng da trắng trẻo và dịu dàng, ánh mắt nhìn rất ngoan ngoãn và trong trẻo..…

"Đạo diễn, có yêu cầu tôi làm gì sao?" Thiếu niên hỏi, thanh âm có chút mềm mại, tốc độ nói có chút chậm

Đạo diễn Quách Phó hòa khí nói: “Trước tiên đến chào hỏi các tiền bối, sau đó thay đồng phục học sinh, lát nữa chúng ta sẽ thay đổi địa điểm liền có thể chụp ảnh của cậu.”

Thiếu niên gật gật đầu, cuối chào những người có mặt và nói: “Chào mọi người, tôi tên là Vu Kha, năm nay mười chín tuổi, đóng vai nhân vật  u Khi Ngữ, mong các tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiểu Mộng là người đầu tiên tiến lên, cô mỉm cười: “Xin chào tôi tên Vương Mộng, mọi người thường gọi tôi là Tiểu Mộng, tôi đóng vai Trình An An trong bộ phim, mong mọi người chỉ giáo.”

Nam chính cũng đi tới, cười hì hì nói: “Xin chào, tiểu Vu, tôi là Lý Nhạc Thăm, đóng vai Vũ Văn An. Ôi người anh em, trông anh thật nhỏ bé......”

“Xin chào cậu, tôi là biên kịch....”

“Xin chào, tôi là thư ký trường quay.....”

“Tôi là....”

.....…

Có đạo diễn Quách Phó dẫn đường, lại có hai vị diễn viên chính đi tiên phong, hơn nữa tướng mạo của Vu Kha vô cùng đẹp trai, những người khác cũng sôi nổi tiến lại gần đây, tự giới thiệu hai câu. Kết quả Vu Kha bị mọi người bao vây.

Nhiều người như vậy quay quanh Vu Kha, cậu ấy có chút khẩn trương, trong ánh mắt liền để lộ ra một chút bất lực. Vẫn là Tiểu Mộng thận trọng phát hiện ra điểm này, liền dăm ba câu đem Vu Kha từ trong vòng vây đi ra ngoài, đem cậu ấy giao cho tổ trang phục thay quần áo.

Sau khi thoát khỏi đám đông, Vu Kha thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói lời cảm ơn Tiểu Mộng: “Chị Tiểu Mộng, cảm ơn chị.”

Tiểu Mộng nhìn Vu Kha, đột nhiên đưa tay nhéo vào mặt cậu. Trước khi cậu kịp phản ứng, cô nhanh chóng thu tay để lại ba chữ: "Không có chi!" Liền chạy đi. Trong lòng lại càng thêm nhộn nhạo, cảm giác thật tuyệt vời!

Vu Kha sững sờ sờ vào vị trí lúc nảy bị nhéo, cùng chuyên viên trang phục mắt to trừng mắt nhỏ.

"Phốc!" Chuyên viên trang phục là người đầu tiên phản ứng lại cười nói: “Đừng lo lắng, Tiểu Mộng chỉ làm điều này khi gặp được người trẻ tuổi mà cô ấy đặc biệt thấy thích. Cô ấy không có ác ý, chỉ là muốn tận hưởng sự yêu thích, mà thích này lại không hề liên quan gì tới tình yêu, hy vọng cậu không để ý.”

Vu Kha khẽ gật đầu: "Ừm, tôi không ngại." Mới là lạ, thế nhưng bị nhéo mặt QAQ.

Chuyên viên trang phục phát hiện đứa nhỏ trước mặt không giấu được sự tủi thân nho nhỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười, thật sự là một đứa trẻ.... Cô không nhịn được hạ giọng: “Đi thôi, cùng tôi đi thay trang phục.”

Vu Kha gật gật đầu, đi theo cô tiến vào phòng thay quần áo.

Khi cậu xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, cậu đã thay một bộ đồng phục học sinh kiểu Trung Quốc màu trắng và xanh. Chỉ là bộ đồng phục học sinh trước đây luôn có vẻ đơn điệu, nhưng khi cậu mặc vào thì trông đặc biệt mới mẻ và tươi mát, làm người trước mắt sáng ngời, một cảm giác mới mẻ.

Đạo diễn Quách Phó khi nhìn thấy cậu liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù đồng phục đã được cải tiến, nhưng để phù hợp với điều kiện Quốc Gia và tạo điều kiện thuận lợi cho việc đóng các cảnh quay trong trường học, chỉ có thay đổi kích thước tổng thể một chút, kiểu dáng cũng không có thay đổi. Bởi vì điều này, rất ít diễn viên mặc đồng phục học sinh này mà có thể trông đẹp. Ngoại trừ nam chính, nữ chính và nữ số hai còn có thể dựa vào khuôn mặt để chống đỡ, những người thật sự không giỏi ăn mặc lắm.

Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng có người mặc được hương vị này. Đạo Diễn Quách Phó lập tức sắp xếp trợ lý đạo diễn giúp ông theo giỏi hiện trường, đông thời ông ta kéo Vu Kha sang bên kia. Đầu tiên là để giải thích kịch bản cho đứa nhỏ này, và thứ hai ông sợ những người khác khi đang diễn sẽ bị ảnh hưởng và mất tập trung.

"Trước kia có tiếp xúc qua diễn xuất chưa?" Đạo diễn Quách Phó chậm rãi nói sau khi đưa người đến dưới bóng cây. Đối với thiếu niên trước mặt, ông ta cũng mới lần đầu gặp mặt. Người này, là được đạo diễn Kha giới thiệu tiến vào, nói là cậu ta đặc biệt thích hợp với nhân vật  u Khi Ngữ.

Ngay khi vừa tiếp xúc, ông ta đã phát hiện ra rằng thực sự có một chút tương đồng. Họ đều có vẻ ngoài tinh xảo, và bàn tay cũng rất đẹp. Quan trọng nhất chính là, khi đứa nhỏ không nói chuyện liền mang một cổ khí chất thanh lãnh. Cho nên, người mà đạo diễn Kha đưa tới ông ta nửa điểm cũng không có bài xích. Bất quá những gì nên được hiểu thì cũng cần phải biết, miễn cho đến lúc đó lại hoàn toàn không lên hình được, làm chậm trễ tiến độ.

Vu Kha do dự một chút, rồi nói: “Trước khi vào nhóm, đạo diễn Kha đã dạy tôi một chút, bất quá không được học một cách bài bản, cũng chưa bao giờ được quay phim chính thức.”

Không có kinh nghiệm, cũng không phải xuất thân từ học viện diễn xuất, vậy đạo diễn Kha tìm người ở đâu? Đạo diễn Quách Phó khẽ cắn môi, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Không có việc gì, nếu đạo diễn Kha cảm thấy cậu được, thì cậu nhất định sẽ được. Đây là kịch bản chuẩn bị cho cậu, phần của cậu đã được đánh dấu rồi, cậu xem một chút. Lúc sau sẽ thay đổi địa điểm, đạo diễn Kha có thể sẽ đến và cậu có khả năng liền sẽ phải lên sân khấu. Trước đó, cậu có thể hiểu biết một chút về kịch bản và có thể quan sát những người khác diễn.”

Vu Kha ngoan ngoãn gật đầu, đạo diễn Kha đã đưa cậu vào đoàn làm phim từ sáng sớm chính là vì để cậu quan sát những người khác diễn xuất. Ôi, đạo diễn Kha là cha của cậu ấy. Tuy nhiên cha của cậu ấy không muốn để người ngoài biết về mối quan hệ của hai người họ, vì vậy ông thậm chí còn để cậu giấu tên thật của mình, Kha Du. Một hai phải đặt cho cậu ấy nghệ danh, "Vu Kha". Hơn nữa còn yêu cầu cậu ấy ở bên ngoài theo công chúng gọi ông là "Kha đạo".

Vu Kha đương nhiên biết cha mình là Kha An đã từng là một diễn viên nổi tiếng khắp cả nước. Sau khi này ông có chút lớn tuổi, liền từ giã sự nghiệp khi đang đứng trên đỉnh vinh quang, chuyển tới phía sau hậu trường làm đạo diễn. Đương nhiên này cũng không thoát được liên quan khi cha cậu, nghề ban đầu học chính là đạo diễn chuyên nghiệp.

Có lẻ chính là nhờ sự may mắn cùng khả năng của mình mà cha cậu đã giành được giải thưởng cho bộ phim đầu tiên ông thực hiện ngay khi chuyển nghề. Từ đó về sao, ông liên lục nhận được nhiều giải thưởng và trở thành đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước.

Là con trai của ông, Vu Kha cũng chưa từng có hứng thú với diễn xuất hay đóng phim. Cậu đến đóng bộ phim này hoàn toàn là do sự đe dọa và dụ dỗ của cha mình. Tuy nhiên, có một điều đặc biệt tốt ở cậu ấy, đó là mỗi khi làm một việc gì đó, liền muốn làm đến tốt nhất. Cậu ấy có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế cùng với chủ nghĩa hoàn mĩ.

Cũng bởi vì điểm này, cậu cũng không chuẩn bị thực hiện một vài cảnh diễn cho có lệ, mà thay vào đó lại rất nghiêm túc tìm một góc cẩn thận quan sát các diễn viên đang quay phim. Về phần kịch bản, cha cậu đã sớm đem cho cậu xem qua.

Đạo diễn Quách Phó nhanh chóng quay xong tất cả những cảnh quay ở đây, vì thế đoàn người lại đông đúc cuồn cuộn tiến đến địa điểm khác. Lần này điểm đến của họ là một gian phòng vẽ tranh trong trường. Sau khi đến địa điểm, đạo diễn Quách Phó không nhanh chóng yêu cầu mọi người quay mà để mọi người tự tiến hành đối diễn.

Vương Mộng cùng Lý Nhạc Thăm nửa điểm cũng không sợ người lạ mà đi lên, thản nhiên cùng với Vu Kha trò chuyện hai câu, liền muốn lôi kéo cậu diễn cùng. Cảnh trong phòng này là cảnh đầu tiên của Vu Kha.

Trong bộ phim, cậu sẽ vào vai của một họa sĩ thiên tài nhưng có khuyết điểm về tâm lý, một người đặc biệt cô đơn.

Các cảnh quay của Vương Mộng và Lý Nhạc Thăm không trùng với cảnh quay của Vu Kha, họ có thể quay riêng. Tuy nhiên, hai người bọn họ lại cảm thấy với đứa nhỏ Vu Kha này lớn lên đặc biệt sạch sẽ và dễ thương đến mức làm mọi người nhịn không được mà muốn tiếp cận.

Kết quả cuối cùng liền thành Vu Kha ngồi dựa vào ghế, nhìn Vương Mộng cùng Lý Nhạc Thăm qua lại đứng diễn trước mặt mình. Mà cậu trong cảnh này, lại là nửa câu thoại cũng không có, chỉ cần nghiêm túc vẽ tranh là được. Nhiều nhất chỉ là cảnh ánh mắt lạnh lùng ở cuối cảnh quay.

Không bao lâu, có người đi vào, chỉ thấy người đến dường như đã 40 tuổi, tướng mạo đoan trang, sắc mặc hồng hào, dáng người cao gầy, mang một cái mắt kiếng gọng vàng. Thoạt nhìn, ông ta có vẻ là một người đàn ông trung niên đặc biệt lịch lãm và có khí chất tao nhã.

Vương Mộng và những người khác vừa nhìn thấy người đàn ông này, liền đều đứng lên chào hỏi: “Đạo diễn Kha.”

Vu Kha tự nhiên cũng đứng lên, cùng những người trong đám đông chào hỏi. Ngay sau đó, đạo diễn Kha nhìn quét một vòng trong phòng, dừng lại ở chỗ Vu Kha một hồi, sau đó quay sang đạo diễn Quách Phó nói: “Chuẩn bị bắt đầu đi.”

Đạo diễn Kha giỏi quay các sản phẩm văn học nghệ thuật, đồng thời cũng am hiểu cảnh quay của nhân vât.

Ông ấy có thể đem một cảnh, hoặc quay một người đến sinh động một cách đặc biệt. Mà đạo diễn Quách Phó tất càng am hiểu với những cảnh quay diễn loại ồn ào, ông ấy tổng thể có thể đem loại diễn này quay một cách tự nhiên và gẫn gũi với cuộc sống. Vì vậy, hai đạo diễn này thường quay riêng vào các ngày trong tuần, mà mỗi người sẽ quay những gì họ am hiểu nhất.

Cảnh trong phòng này là cảnh mà đạo diễn Kha giỏi nhất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play