Trương Mộc Lâm thật muốn nhanh chóng đem miệng của Vu Kha bịt lại! Đứa trẻ này, như thế nào so với mình còn lầy lội hơn.

Thời buổi này, minh tinh nào mà không muốn làm phát sóng trực tiếp! Đặc biệt là những minh tinh nhỏ, những người không thể cười hận không thể một ngày mở ra 24 tiếng phát sóng trực tiếp cùng fan giao lưu, rồi nghĩ biện pháp thu hút người hâm mộ.

Chỉ là đứa trẻ ngốc này, quá cương trực liền nói không nghĩ muốn phát sóng trực tiếp, cái này tính là gì. Fans họ thấy được sẽ có cảm tưởng như thế nào. Họ có nghĩ rằng vị idol này có phải là không thích fans không?

"Có 30.000 người theo dõi, và đây toàn bộ là người hâm mộ của em! Bọn họ đều rất thích em, thật sự không nghĩ cùng bọn họ trên phát sóng trực tiếp nói chuyện phiếm? Trương Mộc Lâm từ từ dụ dỗ cậu.

"Nhưng tôi không có ngốc, bọn họ đều là fans của anh nha. Tôi còn chưa có tác phẩm, sao họ có thể thích tôi nha." Cuối cùng Vu Kha lấy ra một viên đá đặt lên nắp ly coca, vừa nghiên cứu vừa chơi.

Trương Mộc Lâm chán nản, anh đây là vì ai đây!

Quay đầu nhìn nhìn điện thoại, “nói cho tôi biết, trong số các bạn có fans của Vu Kha không? Có hay không thích em ấy, muốn nhìn bản thân em ấy phát sóng trực tiếp không?”

Ngoài dự đoán, nhiều người xem buổi phát sóng trực tiếp đều đồng tình rằng họ rất thích Vu Kha, muốn nhìn cậu phát sóng trực tiếp, càng có không ít fans đã tặng quà.

"Này, Vu Kha có người tặng quà cho em." Trương Mộc Lâm đem danh sách quà tặng cho Vu Kha xem, trên đó có các kiểu màu sắc quà tặng, số lượng còn đang gia tăng.

Vu Kha lại chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không chút hứng thú nói: “Đưa tôi xem làm gì. Có ích lợi gì?”

"Có thể đổi thành tiền nha!" Trương Mộc Lâm nói.

“Không phải em nói cha em không cho tiền tiêu vặt sao? Ở đây mọi người sẽ tặng quà cho em, tương đương sẽ có hơn 100. Em liên kết với thẻ ngân hàng, liền có thể rút tiền mặt.”

Đôi mắt Vu Kha lập tức sáng lên, cũng không chơi với viên đá nữa, thò đầu lại gần xem di động. “Làm sao làm sao, mau nói cho tôi biết, làm thế nào tính toán, như thế nào rút tiền.”

Trương Mộc Lâm: ....…

Fans: ....…

Cuối cùng, Vu Kha cũng vì năm đấu gạo mà khom lưng. Dưới sự chỉ huy của Trương Mộc Lâm, cậu đặc biệt tích cực cùng giao lưu với người hâm mộ.

[ Fan: tại sao em trai lại lựa chọn gia nhập giới giải trí? Nhưng em trai thực sự rất đẹp trai, không vào vòng giải trí thì thật đáng tiếc. ]

Vu Kha: “Tôi cũng cảm thấy tôi lớn lên cũng không tồi, chính là lão ba cảm thấy tôi lớn lên rất nữ tính, không giống đàn ông con trai. Cha tôi đề nghị tôi tham gia vào ngành này. Ông ấy giữ lại tiền tiêu vặt của tôi, tôi không nghe lời liền không có tiền để tiêu.”

Trương Mộc Lâm ở một bên cười ra tiếng.

[ Fan: Cha của em trai chắc hẳn rất kỳ vọng vào, tương đối hy vọng cậu có thể trở thành ảnh đế gì đó. ]

Vu Kha: “Nào có, ông ấy đại khái liền hy vọng tôi có thể độc lập tự chủ một ít. Kỳ thật, ông ấy vẫn luôn cảm thấy tôi không giống một đứa con trai, mà càng giống con gái hơn, luôn khiến gia đình phải lo lắng cho tôi.”

Trương Mộc Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng đáp: "Là càng giống con gái." Bị Vu Kha hung hăng trừng mắt liếc mắt một cái, lập tức lúng túng cúi đầu. Sau đó, anh ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhắc nhở Vu Kha: “Nếu em trả lời câu hỏi của người hâm mộ trên phát sóng trực tiếp, trước tiên em phải đọc câu hỏi của người hâm mộ một lần.”

"Tại sao?" Vì sao lại phiền tối như vậy, Vu Kha phồng má.

“Bởi vì, đôi khi mưa bình luận trôi qua quá nhanh, nếu em không đọc nó, những người khác sẽ lầm tưởng em đang trả lời câu hỏi của họ thì sao.”

Vu Kha suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý. Tình cờ trong mưa bình luận có người vạch trần câu chuyện đáng xấu hổ của Trương Mộc Lâm trên phát sóng trực tiếp: “Fans của anh nói rằng anh đã trả lời sai câu hỏi trong lần phát sóng trực tiếp lần đầu tiên. Fans hỏi bạn có bạn gái không? Anh nó là có.”

Trương Mộc Lâm cười ngượng ngùng: "Sau này tôi giải thích là đang trả lời câu hỏi của người trước, hỏi tôi ăn cơm có ngon không." Kết quả, ai biết có người sau lại hỏi tiếp sát câu hỏi phía trước. Cũng may anh ấy phản ứng nhanh, nếu không thì tin tức giải trí sẽ không biết là viết như thế nào đâu. Đó là lý do tại sao anh lại nhắc nhở Vu Kha như thế này.

Vu Kha cười, trêu chọc anh hai câu, sau đó tiếp tục nhìn về phía phát sóng trực tiếp. Kết quả khi nhìn qua, liền nhìn thấy trên màn hình có một chiếc Ferrari chạy rất ngầu. Nó dừng lại một lúc rồi chạy đi.

"Này, đây là có người tặng xe cho tôi sao?" Vu Kha trợn tròn đôi mắt, chọt chọt cánh tay Trương Mộc Lâm hỏi.

Trương Mộc Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó thỏi cái huýt sáo: “Thật sự chính là, wow, em đã gặp được một fan hâm mộ giàu có.”

Nếu là anh đang ở phát sóng trực tiếp nói, vậy xem như thu được du thuyền cũng không cảm thấy gì là lạ.

Nhưng hiện tại anh đã đem phát sóng trực tiếp giao trong tay Vu Kha, hơn nữa đang cố gắng hết sức không xuất hiện trước ống kính. Mục đích cũng chính là để đứa trẻ ngốc nghếch này tương tác với người hâm mộ nhiều hơn, và dành được nhiều lượt theo dõi hơn.

Anh ấy cũng biết rất rõ, hiện tại xem phát sóng trực tiếp này có hai mươi mấy vạn fans trong đó ít nhất có hai mươi vạn là fans của anh. Cho nên, nếu anh ra trước ống kính, các fans đó khó tránh khỏi sẽ đem sự chú ý lên trên người anh. Ôi, thời buổi này, người tốt giống anh như thế này thật sự không nhiều lắm, thế nhưng anh cũng không đoán trước được sẽ thu hút nhiều người hâm mộ như vậy vì một người bạn mới quen biết được vài ngày.

Bất quá, theo tình hình trước mắt, Vu Kha còn làm cho người ta thấy thích, ít nhất thì những người hâm mộ đến ủng hộ anh đều ở lại xem buổi phát sóng trực tiếp của Vu Kha không phải sao? Bây giờ còn có người tặng cho đứa nhỏ này một chiếc xe, ghê gớm!

"Một chiếc Ferrari tương đương ........ khoảng 600 nhân dân tệ, hơn nữa còn những quà tặng trước đó.... Ồ, tôi có thể mua mô hình tàu sân bay nha! Vu Kha miệng cười toe toét, tới mũi cũng đều nhăn lại, rất giống một chú chuột hamster nhỏ đang vụng trộm. Tuy nhiên, vẻ ngoài nhỏ bé này không hề xấu mà thật ra còn đặc biệt dễ thương. Nó khiến người hâm mộ hét lên, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp làm biểu tình như thế nào cũng đều đẹp.

Trương Mộc Lâm uống một ngụm coca phun tới, thẳng một đường phun lên trên đầu Vu Kha.

"Khụ..... Khụ...... Thật xin lỗi...... Khụ....." Trương Mộc Lâm vừa nghĩ vừa cười, lại bởi vì bị sặc, ngăn không được ho khan, nhìn có vẻ đặc biệt thống khổ.

Vu Kha: ...... Cậu bình tĩnh cầm lấy khăn giấy xoa xoa mặt, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Trương Mộc Lâm nói: “Tuyệt giao mười phút!”

Trương Mộc Lâm cười còn lợi hại hơn, ho cũng càng nhiều hơn, cả người đều cười bò đến lên trên mặt bàn, đặc biệt chật vật. Cũng may mắn, trước đó anh thông minh lôi kéo Vu Kha vào ngồi trong một góc, bốn phía đều không có người, nếu không để cho người khác thấy được, anh không chừng sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

Vu Kha không để ý tới anh, tiếp tục xem điện thoại di động. Tất cả những người hâm mộ đang xem buổi phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, liền sôi nổi cười phá lên. Có không ít người đang an ủi Vu Kha, cũng có người lo lắng cho Trương Mộc Lâm. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng cười không thể ngăn của Trương Mộc Lâm ở bên cạnh, liền cũng sôi nổi tới an ủi Vu Kha. Thần tượng của chính họ họ biết rất rõ, điên lên là có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Kết quả, Vu Kha ngay lập tức phát hiện, có rất nhiều người đã tặng quà cho anh trong buổi phát sóng trực tiếp bao gồm vòng đu quay, cây đũa thần, mọi thứ đều có. Tuy rằng không ai tặng xe, nhưng tích tiểu thành đại, cậu thật sự cũng đã rất thỏa mãn. Lập tức, cậu quên đi nỗi buồn vừa rồi, bắt đầu gửi lời cảm ơn đến fan hâm mộ.

“Cảm ơn Lâm Mộc, cảm ơn khúc gỗ từ trong tường đi ra, cảm ơn mộc ở trong.... Ài, tại sao mọi người lại đặt tên dài như vậy, thật khó để phát âm. Còn có các ký hiệu, làm sao phát âm những ký hiệu. Bằng không tôi sẽ đọc từ viết tắt.”

Trương Mộc Lâm lúc này đã dừng lại, nhắc nhở nói: " Em có thể cảm ơn tới thầy Nhất Chi, thầy Mộc Tại. Chỉ cần lấy một hoặc hai từ tượng trưng đọc ra, sẽ rất dễ nhớ và thuận tiện hơn.

Vu Kha cũng không nhìn anh cái nào, bất quá vẫn là tiếp thu kinh nghiệm của anh, lập tức ra dáng học hỏi từ anh.

"Đúng rồi, tôi còn chưa cảm ơn người vừa nãy tặng cho tôi chiếc Ferrari." Sau khi nói xong, Vu Kha lấy danh sách quà tặng ra xem.

"Tìm được rồi, cảm ơn...... Cà ri lão sư đã tặng xe." Cậu cười đến nheo mắt lại. Tàu sân bay, tàu sân bay tầm cao, tàu sân bay mới nhất!

Trương Mộc Lâm có chút hụt hẫng nói: “Không bằng anh tặng em một mô hình tàu sân bay, em dùng tiền đãi anh một bữa cơm nhé!”

Vu Kha không để ý tới anh, nói tuyệt giao quan hệ mười phút.

“Ài, anh sai rồi, anh cả, đại nhân không chấp tính toán lỗi của tiểu nhân.....”

“Vu ca, em thật sự sai rồi, anh tha cho em đi....”

“Nếu không anh mời em đi ăn cơm, Vu Ca, anh cả, bảo bối.....”

Trương Mộc Lâm không chịu được khi Vu Kha làm lơ anh, vì thế anh liền quấy rầy cậu nói chuyện, đủ loại xưng hô lộn xộn đều được hô to. Anh ta thường ngày cũng hay đùa trước mặt người hâm mộ trên Weibo hoặc các nền tảng phát sóng trực tiếp, bởi vậy nên hành vi làm này cũng không có khiến cho fans phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất buồn cười.

Người hâm mộ của anh biết rất rõ rằng thần tượng của họ chỉ có thể tự do và thoải mái trước mặt người hâm mộ. Trước mặt người khác đặc biệt là những người cùng giới, anh ấy vẫn rất được kính trọng. Cũng từng mấy lần bị người khác bắt lất điểm này để công kích, nói anh cái gì mà anh rất khác với vẻ ngoài và không biết xấu hổ, vì lượt người theo dõi mà không cần mặt mũi gì đó.

Chỉ có người hâm mộ mới biết rằng tính cách thật sự của thần tượng nhà mình chính là tự do như vậy. Chỉ là trước mặt bạn bè đồng trang lứa, anh luôn cảnh giác, vẫn luôn không có biện pháp buông ra. Bởi vì có không ít lần nhiều đồng nghiệp cố tình có những cử chỉ hơi thân mật với anh, tính kế anh để lăng xê.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có người có thể làm cho thần tượng của họ buông thả và cư xử như những kẻ lưu manh trước người thật. Cảnh tượng này, vừa buồn cười, lại làm chua xót lòng người.

Bất quá nhìn dáng vẻ tự tại và dễ thương của minh tinh nhỏ tên Vu Kha này, họ cuối cùng cũng hiểu tại sao người này lại được thần tượng nhà mình đối xử khác biệt. Đại khái là bởi vì, có lẽ minh tinh nhỏ đặc biệt chân thật. cậu sẽ nói bất cứ điều gì mà cậu nghĩ, và cậu không bao giờ che giấu nó, ngay cả khi có một số điều không nên nói với tư cách là thần tượng, cậu cũng sẽ không để ý.

Vu Kha cuối cùng cũng để ý Trương Mộc Lâm, bất quá là có điều kiện: “Mô hình này tôi sẽ tự mình mua, anh mua chắc chắn sẽ bị hố, chỉ cần đã tôi 10 lần cái lẩu, được không?”

“Có thể có thể. Một trăm lần cũng không có vấn đề gì. Bất quá vì sao nói ta mua sẽ bị hố?”

“Tôi có thẻ giảm giá từ cửa hàng bán mô hình, và tôi có thể đảm bảo rằng đó là chính hãng. Nếu anh mua chúng, anh có thể sẽ mua phải hàng giả, bằng không anh sẽ mua phải cái rất đắt tiền.”

Vu Kha nói như một lẽ đương nhiên, thoạt nhìn cậu đã mua những thứ này nhiều lần.

"Thật tuyệt vời, người anh em của tôi, còn có thể có thẻ giảm giá!" Trương Mộc Lâm thật là bội phục, phải biết rằng loại đồ vật này thường không được giảm giá, ngày thường liền đẩy mạnh tiêu thụ, giá đặc biệt đều rất ít làm.

“Tất nhiên rồi, tôi mỗi lần đều thu thập sản phẩm mới từ cửa hàng của họ, là khách hàng thường xuyên, khẳng định sẽ cho ta ưu đãi.”

Trương Mộc Lâm: ...…

Fans: ....…

"Anh rốt cuộc biết, cha em vì cái gì muốn khống chế tiền tiêu vặt....." Trương Mộc Lâm yếu ớt nói.

Các mẫu tàu sân bay, máy bay chính hãng thường có giá rất đắt, dao động từ vài trăm đến hàng chục nghìn nhân dân tệ. Hơn nữa sản phẩm mới không được ra mắt thường xuyên, có khi một năm chỉ ra mười mấy sản phẩm. Nếu gặp được một phiên bản giới hạn, nó sẽ càng đắt hơn.

Nói cách khác, nếu Vu Kha mua nó trong một thời gian dài, cậu sẽ chi ít nhất hàng chục nghìn nhân dân tệ cho nó trong một năm.

Một số fan biết chuyện này cũng âm thầm spam trên màn hình, nói đùa rằng Vu Kha quá phá của. Khó trách cha cậu không cho tiền tiêu vặt. Thậm chí còn có người trỉ trích cậu bám váy bố mẹ và không hiểu chuyện.

Vu Kha vừa thấy liền nóng nảy: “Tôi là dùng tiền của bản thân kiếm được để mua, không tốn tiền của cha tôi, ngày thường nhà tôi cũng cho tiền tôi cũng không có tiêu, tôi đã cầm nó đi đầu tư, cho nên hiện tại mới không có tiền tiêu vặt nha.”

Vu Kha mới không phải bám váy bố mẹ đâu, nếu không phải lần này là tình huống đặc thù, cậu căn bản không cần phải xin tiền cha mình.

"Được được được, anh tin em." Trương Mộc Lâm cười trấn an cậu. “Anh không nghĩ em sẽ xin tiền người nhà để mua thứ này, nếu không em cũng sẽ không nói cha em cho một trăm nhân dân tệ.”

Như vậy xem ra, đứa trẻ này vẫn là rất ngoan. Khi nói muốn mua mô hình, cũng là khi thấy những món quà mà người hâm mộ tặng đã đủ mới nói. Bất quá, nếu nói theo cách này, đứa trẻ có thể đã không thể mua heets các sản phẩm mới mỗi lần phát hành, nếu không thì làm sao cậu có nhiều tiền như vậy. Anh không tin rằng đứa trẻ mà ngay cả bằng đại học còn chưa có lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Lời nói của Trương Mộc Lâm cũng khiến cho người hâm mộ bình tĩnh lại, tức khắc đều tỏ vẻ có thể hiểu được. Bất quá, đối với khoản đầu tư của cậu, bọn họ cùng Trương Mộc Lâm đều có suy nghĩ giống nhau. Cũng không để trong lòng. Trong mắt họ, thiếu niên dịu dàng này vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Chẳng sợ cậu lớn tuổi hơn một số fans đang xem phát sóng trực tiếp. Đứa trẻ thì sao, sĩ diện mà thôi, khoe khoang một cách vô hại cũng không có gì. Không thấy khi Trương Mộc Lâm hứng thú, miệng điều là toàn nói phét sao!

Vu Kha rất dễ dỗ dành, fan cũng không còn bận tâm đến chuyện này nữa, nên anh cũng vui vẻ nói chuyện cười đùa với fan.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, Vu Kha uống quá nhiều Coca, và muốn đi vệ sinh. cậu còn nói với mọi người rằng sẽ ngừng phát sóng trực tiếp.

Kết quả là tại thời điểm này, ai đó đã gửi tặng Vu Kha một chiếc du thuyền là loại 1314 được giảm giá.

Vu Kha nhìn thấy, lập tức mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn Cà Ri lão sư đã tặng du thuyền, moah, moah.....”

Trương Mộc Lâm sợ ngây người, cũng không biết là anh kinh ngạc vì thằng nhóc này học được cách hôn gió mà không cần thầy giáo dạy, hay là kinh ngạc trước vận khí của đứa trẻ này. Trong lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, liền thu hoạch được một fan hâm mộ thổ hào gì đó, vận khí đúng là cực kỳ tốt.

Trong phòng nghỉ của một đài truyền hình nào đó, một người đàn ông lẻ ra vốn phải nhắm mắt nghỉ ngơi nhìn thiếu niên hôn gió vào điện thoại di động, tâm tình cực tốt đã phát một bình luận: “Không cần cảm ơn, cố lên.”

Cánh cửa phòng nghỉ vừa vặn mở ra, một người phụ nữ trong khá thành thục mặc trang phục chuyên nghiệp bước vào, đẩy đẩy mắt kính rồi nói: “Đến lượt anh lên diễn rồi đấy.”

Người đàn ông gật gật đầu và đứng dậy đưa điện thoại cho người phụ nữ.

"Sau anh lại lấy di động của tôi chơi..... Ôi, sao trong tài khoản của tôi lại mất hai nghìn tệ!" Cô gái sau khi lướt điện thoại lập tức đen mặt.

"Điện thoại của tôi hết pin, sau khi kết thúc chương trình, liền sẽ chuyển khoản trả lại cho cô." Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, rất gợi cảm.

Tuy nhiên, người phụ nữ không hề cảm động chút nào, cô gần như tức giận chỉ vào hồ sơ tiêu phí nói: “Anh thật sự đã sử dụng tài khoản Weibo của tôi để thưởng cho phòng phát sóng trực tiếp 2000 tệ, đối phương lại là một minh tinh nhỏ tuyến 18 chưa từng thấy qua, anh sao lại không biết trời cao.”

Tài khoản Weibo của cô ấy chính là công khai, rất nhiều người biết đến! Vạn nhất bọn họ hiểu lầm cô lf trâu già gặm cỏ non thì phải làm sao bây giờ!

Người đàn ông nhín nhún vai: “cô có thể nói là ta tặng thưởng, chỉ là có người tin hay không liền phải xem nhân phẩm.”

Nói xong anh rời khỏi phòng nghỉ cũng không quay đầu lại. Chỉ còn lại duy nhất người phụ nữ đang cầm điện thoại đứng dậm chân, tại sao lại trở thành người đại diện cho một người xấu tính như vậy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play