Sau khi có được một người bạn có chung sở thích, Vu Kha ngốc tại đoàn làm phim cũng không còn nhàm chán.

Quay một cảnh, nghe đạo diễn Kha giảng diễn, hoặc là nghe một chút lời khuyên của đạo diễn Quách Phó. Đạo diễn Quách Phó dường như rất thích cậu, có thể là cảm thấy cậu là một đứa trẻ ngoan. Mặc dù, cậu đã thành niên từ lâu rồi. Chà, đã 500 ngày rồi nha!

Khi không có việc gì để làm, Trương Mộc Lâm liền cùng Vu Kha trò chuyện và chơi game để khám phá một số sở thích chung. Khi Trương Mộc Lâm không ở đây, cậu liền ngơ ngơ ngốc ngốc một một mình, thỉnh thoảng nghịch điện thoại di động. Thỉnh thoảng cũng đảo quanh phía sau đạo diễn Kha, xem ông ấy làm việc như thế nào.

Đối với điều này, đạo diễn Kha cực kỳ vui. Giống như tất cả người cha trên thế giới, cho dù có ông có sáng suốt tới đâu, ông cũng là hy vọng có đứa con có thể kế thừa sự nghiệp của mình. Chẳng qua, ông cũng không cưỡng cầu mà thôi. Nếu đứa con trai nhỏ muốn học, thì điều đó thật tốt.

Hai cha con làm gì luôn quang minh chính đại, thái độ của họ đều là thân mật bình thường giống như những trưởng bối trong nhà cùng những đứa trẻ của họ. Nhưng thật ra những người trong đoàn làm phim đoán mối quan hệ giữa hai người họ còn hơn là họ hàng, đây cũng coi như là chuyện tốt đi.

Không có ai tới hỏi bọn họ có quan hệ gì. Đoàn phim không có máy người ngu ngốc, nếu ông ấy không nói thì bọn họ cần gì phải hỏi. Bọn họ chỉ cần biết rằng, Vu Kha là người được đạo diễn Kha che chở là đủ rồi.

Sau một tuần, Vu Kha ở đoàn làm phim nhưng thật ra lại rất hỗn loạn. Trải qua bảy ngày ở chung, những người trong đoàn phim đã hiểu ra tính cách của đứa trẻ này. Dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng đến thế nào, thì bên trong cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Đặc biết có đạo diễn Kha và đạo diễn Quách Phó đi đầu trong việc sủng cậu. Mọi người cũng dần dần vô thức đem cậu trở thành một đứa trẻ được chiều chuộng.

Ví dụ như, “tiểu Vu, cơm trưa có muốn thêm một cái đùi gà lớn không?”

"Được nha, tôi muốn một cái đùi gà, một cái thật to." Cậu làm động tác tay lớn bằng quả dưa hấu.

Ví dụ như, “tiểu Vu, tôi sẽ đi mua đồ uống, cậu đừng uống cà phê, dạ dày không tốt, vẫn là uống sữa bò đi.”

"Nhưng tôi luôn muốn uống nó.........." Hai mắt của cậu như đang phát sáng.

“Chà, nếu không tôi cho cậu uống một ngụm, uống xong cậu liền uống sữa bò đi, được chứ?”

"Được, có thể." Cậu gật đầu gật đầu.

...…

Có rất nhiều cuộc trò chuyện đặc biệt như thế này, Vu Kha cũng thành công cùng tất cả mọi người trong đoàn phim follow lẫn nhau. Mặc dù vẫn có một số người đến nay cậu cũng không nhớ tên.

Trong nháy mắt, chỉ còn một cảnh diễn cuối cùng trong vai diễn của cậu, sau đó là có thế đóng máy.

Bất quá cảnh diễn cuối cùng này, cũng là cảnh khó nhất. Trên kịch bản viết chính là  u Khi ngữ bị thương ở tay trong một tai nạn, không bao giờ có thể vẽ tranh được nữa. Sau đó một mình một người, trong tình trạng thất hồn lạc phách*, rời bỏ quê hương của mình đi đến nơi khác.

*Thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.

Cảnh quay ngoài ý muốn không sao, đạo diễn kha rốt cuộc không muốn để cậu con trai út được nuông chiều từ bé đích thán thực hiện cảnh diễn, cho nên đã dùng thế thân. Vu Kha chỉ cần quay một vài cận cảnh về biểu cảm của cậu.

Nhưng kế tiếp, Vu Kha lại gặp khó khăn, khi thất hồn lạc phách là biểu hiện như thế nào....…

Cậu đã lâu lắm không trải qua loại cảm giác này, trong thời gian ngắn rất khó có thể biểu hiện ra ngoài.

Mạnh mẽ lên sân biểu hiện một phen, lúc sau liền bị lão ba nhà mình phê bình vì không nhìn thấy được gì mà còn không có tinh thần, còn hung hăng mắn cậu thậm tệ. Đạo diễn Kha ở bên ngoài có tiếng là có tính khí nóng nảy, ngay cả khi đối với chính con trai của mình cũng là như thế.

Cũng chỉ có ở trong nhà, sau khi lão ba thư giãn về thể chất và tinh thần, cả người mới có thể ôn hòa lên.

Vu Kha cũng không có gì mà trái tim pha lê, khi cậu ở tuổi thiếu niên thì bị cha cậu thường xuyên tóm được và đả kích cậu khi những người khác không có ở nhà, nói rằng ông muốn cậu tiến bộ một cách độc lập và cái gì mà tăng cường khả năng chống lại căng thẳng. Cậu trước nay liền không để trong lòng. Chỉ là lúc này cậu lại rất buồn rầu. Cậu cũng tưởng biểu hiện của mình rất tốt, rốt cuộc liền như vậy, một tí xíu chủ nghĩa hoàn mỹ liền không có.

Cảnh quay cuối cùng gặp phải nút thắt, Vu Kha buồn bực đến không biết nên làm sao bây giờ, đạo diễn Kha lại càng bực bội. Cuối cùng, ông vung bàn tay lên, bảo Vu Kha cút khỏi đây, ông tức giận khi nhìn thấy đứa con trai ngu dốt của mình. Ông, ở tuổi con trai mình, đã trở thành một ảnh đế! Quên đi, chờ buổi tối về đến nhà, lại mở cho con trai một lớp về đối xử đặc biệt nhỏ đi.

Vu Kha lưu luyến mỗi bước đi đi dạo dạo tới cửa, nhịn không được lại lần nữa quay đầu: “ Con thật sự sẽ đi sao?”

Đạo diễn Kha cũng không quay đầu xua xua tay, ý bảo cậu nhanh chóng rời đi, Vu Kha mím môi, oán niệm trừng mắt liếc nhìn lão ba nhà mình một cái, rồi bỏ đi.

Đạo diễn Quách Phó nhìn bóng lưng nhỏ bé cô đơn của Vu Kha, không đành lòng, khuyên đạo diễn Kha: “Cậu ấy còn trẻ, đạo diễn Kha đừng giận cậu ấy nữa, tôi nghĩ cậu ấy đã biểu hiện rất tốt rồi, và cậu ấy đang làm rất suôn sẻ rồi, cảnh cuối cùng này, nếu ông có thể cùng cậu ấy nói chuyện một chút thì tốt rồi.”

Chuyên viên trang phục, người quay phim cùng một đám người trong đoàn đi theo sau phụ họa, ngay cả Vương Mộng và các diễn viên khác cũng gật đầu. Chao ôi, bộ dáng nhỏ bé đáng thương vừa nảy của Vu Kha thực sự quá làm người đau lòng!

Đạo diễn Kha trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, "làm việc đi!" Cái gì mà đáng thương chứ, thằng nhóc này khẳng định là muốn lấy tiền tiêu vặt của ông.

Than ôi, vâng, ông đã quên cấp tiền tiêu vặt cho thằng nhóc này! Nghĩ đến đây, đạo diễn Kha lập tức đuổi theo ra cửa, đưa tiền tiêu vặt cho Vu Kha.

Mọi người trong đoàn phim hai mắt nhìn nhau khó hiểu, chẳng lẽ đạo diễn Kha còn muốn đuổi theo cậu ra ngoài đánh một trận?!

Vu Kha cuối cùng cũng vui vẻ, khuôn mặt tươi sáng cầm 100 tệ, đến cửa hàng K Ký, kêu phần khoai tây chiên và coca, chụp tấm ảnh gửi cho Trương Mộc Lâm.

Lần này cậu rất ngoan, không dám ăn loạn đồ ăn vặt. Tuy nhiên, những thứ khác có thể bỏ qua, nhưng hai thứ này phải được ăn. Cậu quá thích hai loại đồ ăn vặt này, khoai tây chiên mặn giòn, sốt cà chua chua ngọt, coca bọt và đá nhiều hơn chai mua bên ngoài. Khi ăn, rất là sảng khoái.

Trương Mộc Lâm nhanh chóng trả lời Wechat, kêu cậu gửi định vị. Lúc sau Vu Kha click mở, phát hiện Trương Mộc Lâm đang cách cậu không xa, vì thế liền không nhúc nhích, ở trong tiệm chờ anh.

Chỉ vài phút, Trương Mộc Lâm liền tới rồi, di theo anh còn có một vị trợ lý. Ồ, vị tiểu Thiên Vương này ngày thường bên người đều có tới năm sáu vị trợ lý, có đôi khi tham dự hoạt động đặc biệt còn có bảo tiêu. Vu Kha từng nói đùa rằng khung cảnh đó trông giống như một tên xã hội đen.

Sau khi đuổi trợ lý đi, Trương Mộc Lâm lại lôi kéo Vu Kha tìm một góc, lúc này mới gỡ mũ cùng kính râm xuống.

“Này, không phải hôm nay em quay xong liền đóng máy sao? Như thế nào trợ lý của anh nói em còn chưa quay xong, đến cả hoa anh còn cho người chuẩn bị rồi, đang định trong thời gian nhanh nhất đưa qua cho em.”

"Tôi đang phạm lỗi trong cảnh diễn nha." Vu Kha uống một ngụm coca, chậm rãi nói “đạo diễn Kha xem tôi tôi phạm lỗi thấy phiền, liền đem tôi đuổi ra ngoài.”

"Là như vậy à.......Được rồi." Hôm nay em liền cùng anh đi chơi đi.

Cái gọi là hỗn hợp, không gì khác hơn là chơi một trò chơi. Sau một trận đấu, Trương Mộc Lâm vẫn còn tinh thần phấn chấn nhưng Vu Kha không còn muốn chơi nữa.

Trương Mộc Lâm nhìn bộ dạng lười biếng của Vu Kha, tròng mắt xoay chuyển, kiền nói: “Nếu thấy nhàm chán như vậy, anh trai liền mang em đi chơi cái thú vị, thế nào?”

"Có gì vui?" Vu Kha lập tức đầy hứng thú.

Cuối cùng, Vu Kha ngồi bên cạnh Trương Mộc Lâm, nhìn điện thoại trước mắt với khuôn mặt vô cảm.

Điều mà Trương Mộc Lâm nói thú vị chính là phát sóng trực tiếp. Chính anh ngày thường khi thấy chán và không muốn chơi game, liền sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp. Mỗi khi cùng các fan nói chuyện phiếm, đều sẽ trở nên vui vẻ.

"Đây là anh nói rất vui vẻ....." Vu Kha đặc biệt thất vọng, cả người đều héo héo. Sự xuất hiện nhỏ bé này đã làm những người hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp của Trương Mộc Lâm nhịn không được hét lên.

[ Mộc Linh Hề: "Mộc Mộc lại bắt đầu phát sóng trực tiếp, em trai này là ai?" ]

[ Một mảnh gỗ từ trong tường đi ra: " hhhh em trai này tên là Vu Kha, là bạn mới của Mộc Mộc. Nhưng nhìn bộ dáng của em trai giống như là không thích phát sóng trực tiếp 233333 ]

[ Mọi người đều yêu quý tôi: "Em trai thật dễ thương nha haha, rất muốn ôm ôm....]

....…

Vu Kha cảm thấy không thú vị, cúi đầu ăn khoai tây chiên. Cậu vừa mới gọi một phần khác tới ăn.

“Xin chào mọi người, lại là tôi, Trương Mộc Lâm, người bên cạnh tôi tên là Vu Kha, bạn tốt của tôi, cũng là một diễn viên mới. À, đây là lần đầu tiên em ấy tiếp xúc phát sóng trực tiếp, chắc em ấy vẫn còn chưa rõ tình huống, vì vậy tôi sẽ giải thích một chút cho em ấy trước nha.”

Trương Mộc Lâm đúng là thật sự lôi kéo Vu Kha, cùng cậu giảng giải buổi phát sóng trực tiếp. Bất quá Vu Kha lại không có hứng thú với điều này, trả lời một cách không quan tâm: “ Vậy anh liền cùng các fan của mình giao lưu với nhau đi, tôi đi ngủ trước một lát.”

Trương Mộc Lâm: ....... Quả nhiên bạn mới của anh không giống người thường, trong tình huống bình thường lúc này một người bạn mới như Vu Kha lẽ ra phải cố gắng rất nhiều để có được người hâm mộ trong giới phát sóng trực tiếp vào thời điểm này.

“Em đừng ngủ, nếu không một mình anh phát sóng trực tiếp sẽ rất nhàm chán.”

Vu Kha ngáp một cái, nhìn thoáng qua di động mới nói với Trương Mộc Lâm: “Cái gì, fan của anh đều nói trước đây anh từng phát sóng trực tiếp một mình, còn chơi đến rất vui.”

“Anh mặc kệ, em ở chỗ này phải cùng ta phát sóng trực tiếp, bằng không liền mời anh ăn cơm.”

“Không làm ơn, cha tôi vừa mới cho 100 tệ, tôi mới tiêu hơn 20 thôi!”

“Sau em lại keo kiệt như vậy, Vu Kha? Bao nhiêu người muốn mời anh ăn cơm mà anh còn chưa đáp ứng đâu!”

"Liền không mời, nhiều nhất mời anh uống một ly coca." Vu Kha vừa uống xong một ly coca của mình, đang định mua một ly khác. Vừa lúc hiện tại trong tiệm có hoạt động mua ly thứ hai chỉ nửa giá, vì vậy mời Trương Mộc Lâm một ly cũng không lỗ.

“Này em cái người này, mấy ngày hôm trước anh mời em em còn chưa có mời anh đâu, một ly coca liền muốn tiễn anh đi.”

"Vậy anh có muốn uống coca hay không? Không cần ta liền không mua." Vu Kha mím môi, không cần đánh đổ.

Trương Mộc Lâm cảm thấy trong lòng có chút đau xót, vì thế xua xua tay: “Uống uống uống, anh muốn một ly lớn!”

Vu Kha trừng mắt liếc nhìn anh một cái, chính bản thân cậu còn không gọi một ly lớn đâu, đắt như vậy. Phải biết rằng, hiện tại chỉ còn lại mấy chục đồng tiền, lão ba của cậu luôn quên đưa tiền cho cậu, và bản thân cậu cũng ngượng ngùng khi mỗi ngày mở miệng muốn tiền tiêu vặt.

Nhìn thấy Vu Kha đi xếp hàng, Trương Mộc Lâm nói với người hâm mộ của mình: “Điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi, lát nữa tôi sẽ dùng điện thoại của Vu Kha để phát sóng trực tiếp, các bạn có thể vào Weibo của Vu Kha xem đi, một hồi em ấy trở về tôi liền bắt đầu.”

Các fan đều sôi nổi hưởng ứng, vì thế Trương Mộc Lâm đóng phát sóng trực tiếp.

Một lúc sau, Vu Kha quay lại, Trương Mộc Lâm liền nói phải dùng điện thoại di động của cậu để phát sóng trực tiếp, bản thân Vu Kha cảm thấy không sao cả, vì lưu lượng của cậu siêu cấp nhiều, liền tính là mỗi ngày có chơi game mobile cũng chơi không hết.

Nhưng mà cậu không biết chính là, Trương Mộc Lâm là dùng tài khoản Weibo của cậu để phát sóng trực tiếp. Cho nên trận này phát sóng trực tiếp, cuối cùng thành lần đầu phát sóng trực tiếp của cậu, cũng là lần đầu tiên cậu chân chính xuất hiện trên Weibo bộc lộ quan điểm.

"Xin chào mọi người, tôi là Trương Mộc Lâm, hôm nay là tại đây cọ phát sóng trực tiếp. Chủ nhân của phát sóng trực tiếp đâu, là em trai đáng yêu bên cạnh tôi, Vu Kha." Trương Mộc Lâm cười hì hì nhìn điện thoại di động nói. Mặc dù lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có một số người. Bất quá, số lượng người đang tăng lên nhanh chóng, phỏng chừng là các fan của anh qua tới.

Anh kéo tay Vu Kha nói: “Này, chúng ta hãy chào hỏi mọi người nhé.”

"Vì sao nha, đây là phát sóng trực tiếp của anh cùng các fan, ta chào hỏi làm gì?" Vu Kha chuyên chú lấy đá ra khỏi ly coca. Cậu muốn nghiên cứu xem nguyên nhân khiến coca nhiều bọt thế này từ đâu ra, có phải hay không là nhờ những viên đá này.

"Hiện tại là em phát sóng trực tiếp, đây là tài khoản Weibo của em!" Trương Mộc Lâm đặc biệt cho Vu Kha xem cận cảnh. Trong màn hình, Vu Kha một tay cầm viên đá bằng ống hút, nghe xong miệng hơi nhếch lên. Cái nhìn nhỏ đó khiến cư dân mạng tình cờ nhìn thấy cảnh này phải rung động. Thật dễ thương!

"Tại sao anh còn lấy tài khoản của tôi phát sóng trực tiếp, tôi không muốn phát sóng trực tiếp nha." Người hâm mộ không nhiều, vậy phát sóng trực tiếp có lợi ích gì. Hơn nữa, cậu cũng không muốn cùng một nhóm người xa lạ tán gẫu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play