Vu Kha buổi tối hôm nay lăn lộn đến quá muộn, buổi sáng ngày hôm sau cũng không có đi đến đoàn làm phim.
Trong nhà ngoại trừ bảo mẫu, những người khác đều đi công tác. Bởi vì đạo diễn Kha không yên tâm về Vu Kha, cũng không có đi đến đoàn làm phim. Mãi cho đến khi nhìn thấy Vu Kha rời giường, xác nhận cơ thể cậu đã khỏe hơn, lúc này mới yên tâm đến đoàn làm phim.
Vu Kha ở trong nhà rửa mặt, ăn cơm sau đó uống thuốc, rồi mới ra cửa gọi điện thoại, so với cha cậu ước chừng chậm một giờ. Cha cậu có xe và tài xế riêng, nhưng cha anh lại đang vội và không có ý định đợi, nên cậu chỉ có thể tự mình gọi xe.
Vừa bước vào trường quay phim, Vương Mộng cùng những người khác đã vây quanh cậu.
"Em trai Vu Kha, em không sao chứ, còn khó chịu không? Đây là Vương Mộng hỏi.
"Than ôi Vu Kha, sao hôm nay cậu lại đến đây, tối qua tôi nghe nói cậu suýt nhập viện....." Đây là Lý Nhạc Tham nói.
"Cũng không phải, cậu xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, đều gầy đi một vòng....." Đây là chuyên viên trang phục, lời nói của anh được không ít người đồng tình.
Vu Kha:"......" Ảo giác này đến từ đâu? Ai lại có năng lực như vậy một buổi tối liền gầy đi một vòng.
Cậu xấu hổ cười hai tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên. Cậu không thích bị nhiều người như vậy vây quanh, đều này sẽ làm cậu không được thoải mái.
May mắn, Trương Mộc Lâm lúc này đang ở đây, nói hai ba câu liền đem mọi người đuổi đi.
Vu Kha cảm kích cười nói: “Cảm ơn!”
Trương Mộc Lâm sửng sốt một chút, mới duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Vu Kha, động tác của anh vô thức nhẹ đi rất nhiều khi bắt đầu vỗ vai: “Cảm ơn cái gì, chúng ta không phải bạn tốt sao?”
Chà, mới một ngày một đêm liền trở thành bạn tốt, không ai có thể làm được điều này nhanh đến thế. Vu Kha lại không cảm thấy chán ghét, và cậu đã coi Trương Mộc Lâm là bạn. Vì vậy, cậu đã cười và nói: “Ai là bạn của anh, không phải tối hôm qua anh còn gọi tôi là sư phụ à!”
“Ôi chao, thật không thể tin được, một đêm không gặp cậu như thế nào giọng nói liền thay đổi. Còn sư phụ đâu, không biết là ai ngày hôm qua đứng ở chỗ đó bị ta giết một lần lại một lần.....”
"Sao anh lại như vậy, ngày hôm qua rõ ràng là anh thắng liền không dùng đến võ. Anh lại nói đến việc này, tôi hôm nay liền không dẫn anh đi chơi...." Ngủ quên khi chơi game dẫn đến thất bại, đó là vết nhơ lớn nhất trong lịch sử trò chơi của Vu Kha.
“Này, anh không nói nhưng mọi người cũng đều đã biết, ít nhất ngày hôm qua xem anh phát sóng trực tiếp các fan đều biết chuyện này. Ha, em yên tâm, về sao em có fan, về sau chắc chắn bọn họ cũng sẽ biết....”
“Làm sao có thể.....”
Hai người đang trò chuyện với nhau, và họ đang trò chuyện với nhau say mê một cách vô thức. Sự tiến triển này, khiến những người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là Vương Mộng và Lý Nhạc Tham, trước khi tham gia bộ phim, người quản lý riêng của họ đã đặc biệt dặn dò họ phải lấy lòng đạo diễn và Trương Mộc Lâm. Lấy lòng đạo diễn là về sao diễn nghệ kiếm sống, lấy lòng Trương Mộc Lâm là để thuận tiện sao này nhờ anh giúp đỡ.
Trong giới không ai không biết, Hồng Gà Nướng của Trương Mộc Lâm được mệnh danh là tiểu Thiên Vương, là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ rất có năng lực. Trong mười bài hát của anh, thì có đến bảy tám bài có thể nổi tiếng. Rất nhiều minh tinh cùng với đoàn phim thỉnh cầu anh soạn nhạc, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào anh có tâm trạng và thời gian hay không.
Người ta đều nói những người đàn ông thành công thường rất kỳ quái, và đều này cũng không sai. Nghe nói Trương Mộc Lâm là một người rất vui tính, đặc biệt thích phát sóng trực tiếp, hơn nữa thật sự rất là sủng fans. Người như vậy, hẳn là rất dễ dàng tiếp xúc. Chỉ cần nói là thích những bài hát của anh, là người hâm mộ của anh, anh ấy sẽ không bao giờ phớt lời cho dù đối phương là người nào.
Nhưng Vương Mộng mỗi khi bắt gặp được Trương Mộc Lâm liền ngấm ngầm hoặc công khai lấy lòng, anh đối với cô, một bông hoa đỏ nhỏ luôn hờ hững, và đó chỉ là giữ thể diện. Và không chỉ có cô, Lý Nhạc Tham cùng những người khác cũng không có thể làm Trương Mộc Lâm có một tí tươi cười trên gương mặt.
Cô còn tưởng rằng, tính tình của người này vốn là như vậy. Kết quả là ai biết được, sau khi Vu Kha xuất hiện, Trương Mộc Lâm đã tự mình đến kết bạn với cậu. Không, chỉ mới một ngày, hai người đã trở thành bạn tốt, và cách nói chuyện của họ cũng không có khoảng cách.
Than ôi, quả nhiên người lớn lên xinh đẹp sẽ được người khác yêu thích, và cũng dễ dàng kết giao bằng hữu. Vương Mộng nhìn về phía Vu Kha, trong amhs mắt có biết bao nhiêu hâm mộ.
"Vu Kha, lại đây chụp một cái ảnh tạo hình." Giọng nói của đạo diễn Kha từ xa xa truyền đến.
Vu Kha lập tức bỏ lại Trương Mộc Lâm, theo thói quen quán tính hô to một giọng: "Đến đây!" Liền chạy chậm đi qua.
Trương Mộc Lâm khẽ nhếch miệng, nhưng anh chỉ mới nói được một nửa đầu. Vì thế anh mím môi có chút ủy khuất, sau khi phát hiện ra Vương Mộng đang nhìn mình, anh ngay lập tức giả vờ nghiêm túc.
Vương Mộng: “.......”
Đôi khi người cùng người có khoảng cách chênh lệch, chính là như vậy rất rõ ràng.
Cảnh diễn của Vu Kha hôm nay vẫn như cũ, không có gì khó khăn, về cơ bản cậu có thể phát huy đúng con người thật của mình. Dù sao khi cậu không nói lời nào cũng không cười, thoạt nhìn chính là trông cậu đặc biệt lạnh lùng và tài hoa. Theo như lời của cha cậu, trong toàn bộ bộ phim, nửa sau của bộ phim mới yêu cầu chút kỹ thuật diễn.
Sau khi kết thúc cảnh diễn ngày hôm nay, khi đi xuống dưới thì phát hiện Trương Mộc Lâm đã đi chạy show. Vì thế cậu đành một mình tìm một góc ngồi, xem những người trong sân đang diễn.
Cậu không thích cùng người xa lạ nói chuyện, trừ khi đối phương là người giống Trương Mộc Lâm chủ động lại bắt chuyện với cậu trước, hơn nữa còn có thể cùng cậu nói chuyện. Bằng không, cậu có thể tìm một nơi để ở và không mở miệng cả ngày.
Bất quá cậu không biết chính là, kỳ thật đoàn phim có rất nhiều nhân viên công tác cùng với diễn viên, đều muốn tìm cậu trò chuyện. Chỉ là khi cậu không nói lời nào và không cười, thật sự nhìn rất giống tính cách của u Khi Ngữ, lạnh lùng vô cùng. Vì thế, những người muốn nói chuyện với cậu đều lần lượt dừng bước.
Họ luôn cảm thấy trạng thái hiện tại của Vu Kha mới là tính cách thật sự của cậu. Cao lãnh và không vướng bụi trần, mọi thứ đều không lọt vào tầm mắt. Vu Kha dễ thương và đáng yêu ngày hôm qua, và Vu Kha cùng đùa giỡn với Trương Mộc Lâm, càng giống giả hơn.
Chà, biểu hiện giả dối cái này thật là hoàn mỹ.
Ngồi yên cả buổi trưa, buổi tối Vu Kha liền đi theo đạo diễn Kha đến bệnh viện khám. Cả hai đều không để ý tới ánh mắt tò mò của những người khác đang bàn tán về mối quan hệ của họ.
Bác sĩ điều trị của Vu Kha đã ra lệnh tử cho cậu__ lại uống cháo trắng trong một ngày!
Vu Kha suýt chút nữa đã khóc, món ăn vật cậu ăn nhiều nhất, ngoài thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, đó chính là cháo. Sau năm tuổi, cậu hầu như không ăn được đồ ăn bình thường. Năm tuổi về sau, việc ăn uống và những thứ khác đã được kiểm soát. Cái gì không thể ăn món này, ăn ít thịt hơn. Điều này cũng dẫn tới đối với phương diện ăn uống Vu Kha đặc biệt cố chấp.
Đêm đó, khi Trương Mộc Lâm tìm Vu Kha chơi game. Vu Kha lòng đầy oán hận vì không được ăn thịt, đã hung hăng ngược anh một phen, thẳng đem Trương Mộc Lâm hành hạ đến suýt chút quỳ xuống gọi cha. Chà, cuối cùng anh ấy vẫn là ở trên Weibo chụp ảnh quỳ.
[ Trương Mộc Mâm V: @Vu Kha V đại ca cho tôi quỳ, tôi là làm sai cái gì QWQ # hình minh hoạ #]
Hình ảnh là ảnh chụp màn hình của trò chơi, và nhân vật của Trương Mộc Lâm sử dụng đã bị giết đến mức rớt cấp.
Vu Kha thấy vậy, bĩu môi, dưới Weibo trả lời.
[ Vu Kha V: tôi phải uống một ngày cháo, cha tôi không cho tôi ăn thịt. Ngày mai anh bí mật trộm cho tôi một cái đùi gà đi, sau đó tôi giúp anh đem cấp bậc thăng trở lại ]
Sự oán hận ban đầu của Trương Mộc Lâm và chút tức giận đó đã hoàn toàn biến mất sau khi thấy câu trả lời này, tại sao thằng nhóc này lại dễ thương như vậy! Anh theo bản năng trả lời bằng từ: "Được." Tuy nhiên, anh liền nhớ tới, dạ dày của đứa trẻ này không được tốt, cho nên người trông nhà mới không cho em ấy ăn thịt.
Ài, thiếu chút nữa là bị lừa rồi.
[ Trương Mộc Lâm V: Ngoan, cha em nói rất đúng, nghe lời. ]
Vu Kha nhanh chóng nhìn anh với ánh mắt xem thường, sau đó liền không để ý tới anh.
Trương Mộc Lâm đã gửi cho cậu tin nhắn riêng tư và Wechat, nhưng sau khi không nhận được phản hồi, anh bắt đầu lướt Weibo vì buồn chán. Theo thường lệ, điều đầu tiên anh tìm kiếm là tên của mình. Đây là thói quen đã hình thành kể từ khi anh gia nhập ngành công nghiệp này. Việc xem cư dân mạng khen ngợi anh ấy mỗi ngày sẽ giúp anh có tâm trạng vui vẻ.
Đương nhiên, cũng không thiếu những tin tặc mắng anh. Bất quá, về cơ bản anh sẽ làm lơ, dù sao đoàn đội của anh rất lợi hại, thường thường những bài đăng mắng anh trên Weibo không cần đến ngày hôm sau cũng sẽ biến mất.
Trên Weibo, weibo mới nhất liên quan tới anh đã được đăng bởi một chữ V lớn trong người hâm mộ, đây là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện mới nhất của anh và Vu Kha.
Chữ V lớn đó vẫn đang phổ cập quá trình từ từ kết giao của Trương Mộc Lâm và Vu Kha, thuận tiện còn khen ngợi vẻ ngoài đẹp trai của Vu Kha.
Trương Mộc Lâm quang minh chính đại điểm cái tán thành, mà không hề nghĩ đến hậu quả.
Chà, hậu quả chính là fan của Trương Mộc Lâm bùng nổ, mà Trương Mộc Lâm cũng được gắn cái danh hiệu "Cái cào của thể giới kiểm soát sắc đẹp." Đương nhiên, càng nhiều ngày chạy tới chú ý Vu Kha, đây cũng là một chút chớm nở hiếm có có thể khiến thần tượng của bọn họ thừa nhận mà chịu khổ!
Vu Kha đã bị sốc khi thấy trên Weibo của mình đột nhiên có thêm hàng nghìn người hâm mộ. Cậu thậm chí còn đang mang dép lê chạy đến phòng khách tìm cha mình.
"Cha, có phải cha giúp con mua người lượt theo dõi không?" Cậu chỉ vào điện thoại hỏi.
Đạo diễn Kha chậm rãi vặn nhỏ TV, không nhìn cậu nói: “Mua lượt theo dõi gì, muốn mua tự mình mua đi.”
"Con không có tiền." Vu Kha theo bản năng nói.
Sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Không đúng, ý con là nói con đột nhiên có hàng nghìn người theo dõi trên Weibo, không biết họ từ đâu ra.”
Đạo diễn Kha bình tĩnh, cất giọng: “Mấy ngàn lượt theo dõi thì con kinh ngạc cái gì. Cha con có hàng chục triệu người hâm mộ. Người trẻ tuổi, hãy bình tỉnh.”
"Có vẻ đúng...." Vu Kha nghĩ nghĩ một lúc, mấy ngàn lượt theo dõi thậm chí còn không bằng một phần nhỏ của cha cậu, không có gì đáng để ý. Vì thế, cậu yên tâm, trở về nghiên cứu số liệu.
Khi còn học trung học liền bị đưa đến nước ngoài du học, đại học chính là IT và tài chính song song, ngày thường không có việc gì làm cậu sẽ làm lập trình và chứng khoán. Cậu kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đều bị cậu cầm lấy đi đầu tư. Ngay trước khi trở về nước, cậu đã đầu tư toàn bộ số tiền của mình vào các bạn cùng lớp để thành lập công ty và tham gia phát triển trò chơi.
Điều này cũng làm cậu không còn một xu dính túi khi trở về nước. Ban đầu còn cho rằng anh hai và mẹ cậu ở nhà nhất định sẽ cho cậu tiền tiêu vặt. Ai biết khi trở về thì thấy, trong nhà chỉ còn có lão ba ở nhà.
Đó cũng là lỗi của chính cậu, cậu đã nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho gia đình mình hay làm một cái gì đó, kết quả cậu lại làm hỏng việc.
Có trời mới biết cha cậu đã không ưa cậu từ lâu. Cha cậu cho rằng cậu quá nhút nhát và không giống một cậu bé. Vì vậy, cha cậu luôn muốn cho cậu đi luyện tập mỗi khi có cơ hội. Đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn loại cơ hội này thiếu đến nổi đáng thương.
Duy nhất thực hiện được một lần thành công, chính là lúc cho Vu Kha đi du học. Đáng tiếc, ban đầu ông muốn đưa Vu Kha đi Mỹ, nhưng lại bị mẹ của Vu Kha ngăn cản và đưa sang Pháp. Nguyên nhân là do dì ruột của Vu Kha đang ở Pháp và có thể chăm sóc cậu khi ở gần. Mà ở nước Mỹ chỉ có bạn bè của cha Vu Kha, mà mẹ của cậu cảm thấy không đáng tin cậy.
Đối với đi đâu du học, Vu Kha nửa điểm cũng không có ý kiến, cho nên cũng liền tùy ý để người trong nhà an bài. Dù sao cũng có mẹ và các anh đều ở đây, sẽ không để cậu chịu khổ.
Trên thực tế chính xác là như thế, sau khi Vu Kha tới Pháp, trong nhà đã mời bảo mẫu đến lo việc ăn uống của cậu, ở trường vì cậu nhỏ con và dễ thương hơn các bạn học đồng trang lứa, nên được mọi người chiều chuộng, xem cậu như một người em trai. Điều này dẫn đến việc, cậu chỉ cần hoàn thành việc học của mình, cậu không cần quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Vì thế sau khi Vu Kha đi du học trở về, ngoại trừ việc cao lên, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng tinh xảo, cậu vẫn giống như một thiếu gia được nuông chiều từ bé. Ngay cả cái EQ kia, cũng không có gì tiến bộ. Điểm này làm cha cậu đặc biệt không hài lòng.
Cũng bởi gì cái này, cha cậu mới kêu cậu tiến vào giới giải trí phát triển thử xem, nếu không liền không cho tiền tiêu vặt.
Sau khi Vu Kha nghe được điều này, còn vì số tiền tiêu vặt mà còn mặc cả với cha cậu cả nửa ngày. Ai bảo trên người cậu không có tiền đâu. Cũng không thể để cậu đi rút tiền đầu tư của mình!
Đây đại khái chính là cái gọi, một đồng tiền muốn giết người tốt cũng khó. Vu Kha trong lòng thầm nghĩ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, ai bảo mẹ và các anh không có ở nhà làm chi.
Chờ xem, chờ khi chỗ dựa của cậu quay lại, cậu liền đi cáo trạng!