Quý Minh Châu nghe Giang Tịch nói, bèn cúi đầu nhìn chú robot nhỏ dưới chân mình rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt của anh.
Tuy lời lẽ thành khẩn nhưng gương mặt lạnh như sương của Giang Tịch, không nhìn ra một chút ấm áp nào.
Cô lùi về sau hai bước, tựa vào một bên bàn cơm, ngón tay sắc nét chỉ vào vào robot thông minh kia, “Đây là kiểu lấy lòng mà anh nói ư?”
Ngược dòng về trước đó mấy năm, sau đó lại trông về tương lai, có lẽ trong vòng tám trăm dặm xung quanh cũng không tìm được kiểu lấy lòng như thế này.
Lại nhìn thái độ của Giang Tịch, suýt chút nữa khiến cô chủ động mở lòng, hò lên một câu rằng tôi chấp nhận sự lấy lòng của anh rồi đó!
Quý Minh Châu không ngờ Giang Tịch vẫn nhớ chuyện tối qua, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là vì Giang Tịch chột dạ.
Tự dưng lại tỏ ra ân cần, mà đặc biệt còn là ân cần với cô nữa chứ.
“Em có thể chấp nhận cũng có thể không chấp nhận, sự thất hẹn tối qua, là tôi không đúng.” Giang Tịch nói xong, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên yết hầu của mình.
Ngón tay anh thon dài hơi gầy, nơi hổ khẩu thoáng nổi lên gân guốc rành mạch, tựa như được tráng bằng lớp men trắng ngà.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Minh Châu, Giang Tịch làm như không nhận ra điều đó. Anh không những không dừng động tác mà ngược lại còn cởi áo khoác, mau lẹ cởi cà vạt của mình ra.
Quý Minh Châu nhìn cổ áo hơi hé mở của anh, đến nói chuyện cũng chẳng còn mạnh mẽ nữa, “Giang Tịch... ban ngày ban mặt... anh muốn làm gì?”
“Cởi quần áo.” Giọng điệu của anh thoáng ngập ngừng, nhưng không có chút tự giác khi bị chất vấn nào, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Vừa dứt lời, Giang Tịch lại cởi xong một chiếc cúc.
Phong cảnh bên trong áo sơ mi lộ ra hết thảy.
Bờ vai rộng, xương quai xanh như ngọc bị che một nửa.
Quý Minh Châu nhìn anh bước từng bước về phía trước, cả người cô vô thức dựa về phía sau. Nhưng ai dè, vừa rồi cô đã tựa vào cạnh bàn, bây giờ đã không còn đường để lùi nữa, mặt sau xương bánh chè đã chạm vào chân bàn bằng đá cẩm thạch.
Sau đó cô bị ép phải ngước mắt lên, đón lấy ánh mắt của Giang Tịch.
Trong lúc cuống quýt, cô buột miệng hỏi lại anh theo chủ đề anh vừa nói: “Vậy anh cởi quần áo làm gì?”
Giang Tịch còn chưa đáp lại, Tomi vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh chợt lên tiếng:
“Tiếp xúc ở khoảng cách gần, chỉ số thân mật của cậu chủ và cô chủ tăng lên 80 điểm, xin tiếp tục cố gắng ~”
Không giống như giọng điệu nũng nịu lúc vừa rồi, lúc này giọng điệu của robot nhỏ hơi có sắc thái như đang báo cáo một cách máy móc.
Cái gì mà tiếp xúc khoảng cách gần, rồi cái gì mà chỉ số thân mật tăng lên.
Con robot này thành tinh rồi sao?!
Giang Tịch bước lại gần Quý Minh Châu, chống hai tay ở hai bên người cô, hơi cúi người xuống, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy cô.
“Em nói xem tôi còn có thể làm gì?”
Khác với những lần tiếp xúc trong quá khứ, lần này Quý Minh Châu có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh, sạch sẽ mát lạnh tựa như cảnh vật sau khi tuyết mới ngừng rơi.
Hơi ấm thoáng lướt qua chóp mũi.
Sau khi nói xong, Giang Tịch tiếp tục xoay người qua, vừa bước về phía phòng ngủ của mình vừa cất giọng lạnh nhạt: “Tôi đi tắm, Tomi giao cho em đấy.”
Sáng sớm anh mới từ công ty về nhà, sau đó chưa từng về phòng. Giang Tịch lại là người cực kỳ cuồng sạch sẽ, chuyện nào cũng đều yêu cầu tối giản tuyệt đối.
Đi tắm vào giờ này là chuyện hết sức bình thường.
Sau khi Quý Minh Châu lấy lại tinh thần, trong mắt cô chỉ còn lại bóng dáng cao lớn mà Giang Tịch để lại cho cô, sau đó bóng dáng ấy nhanh chóng đi vào hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô cúi đầu nhìn con robot cạnh chân mình, Tomi vẫn đang xoay tròn tại chỗ, phát ra âm thanh vui vẻ --
“Cô chủ, rất hân hạnh được phục vụ cô, xin hỏi bây giờ có cần phát một bài hát Bạn rất vui vẻ không?”
Quý Minh Châu: “...”
Từ chỗ nào nhìn ra được cô rất vui vẻ thế.
...
Ăn sáng xong Quý Minh Châu liền quay về phòng, sống chết cũng không để tâm đến Giang Tịch nữa.
Mà Tomi từ sau khi nghe lời sai sử của Giang Tịch, không rời cô một lúc nào, cứ mãi theo đuôi cô.
“Cái đuôi này” như có thể nghe hiểu lời của con người, đối với chủ nhân của mình thì răm rắp nghe lời.
Cách duy nhất là nhân lúc Tomi không chú ý, cô sẽ nhốt mình trong phòng, ngăn không cho Tomi vào. Cứ ngăn cách như thế, Tomi quanh quẩn ở cửa phòng một hồi rồi không có động tĩnh gì nữa.
Quý Minh Châu len lẽn mở hé cửa ra, nhìn qua khe hở thấy robot nhỏ giống như dùng điện quá mức, đôi mắt vô thần, chắc hẳn là tự động tắt rồi.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, Quý Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn là những lời của Tomi vào lúc nãy cùng với những biểu hiện...không thể miêu tả nào đó của Giang Tịch.
Đúng là họ mới sống chung với nhau thật, nhưng trời vẫn còn chưa tối, trăng cũng chưa mọc, anh muốn chơi trò tán tỉnh ở trong nhà sao?
Nghĩ hay thật chứ.
Quý Minh Châu nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lúc. Kết quả, đám dây thần kinh trong đầu buộc chặt lấy cô, chẳng mảy may để cho người ta thả lỏng.
Cô vừa khép mắt lại, cảnh tượng lúc trước thi nhau kéo đến từ bốn phương tám hướng, sau đó dừng lại ở nơi yết hầu của Giang Tịch.
Rõ ràng đến lạ.
Giống như được bật ống ngắm 8x, rõ ràng đến mức khóa chặt khoảng từ trên xuống xương quai xanh một cách rõ ràng
Một lúc lâu mà Quý Minh Châu vẫn không ngủ được, cô lôi chiếc gối dưới người lên, ném xuống đất như đang giận dỗi.
Chiếc gối lăn vài vòng trên đất mới từ từ dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc gối, đột nhiên nảy ra một ý. Cô cũng không chần chừ quá lâu, dứt khoát lấy điện thoại của mình ra.
Sau đó, cô nhanh chóng vào Weibo của mình.
Từ viết status đến khi đăng lên, diễn ra một cách rành mạch.
Pearl: [Dạo gần đây gặp được một người (nắm đấm.jpg)(gà con.jpg)(cười mỉm.jpg)]
Bài đăng Weibo này vừa đăng lên, người hâm mộ trên mạng lại dốc hết lực lượng kéo đến:
[Quào tôi đã nhìn thấy gì thế này, Pearl chan lại đăng sờ ta tút ư! Vợ à! Muốn em nhớ tôi!]
[Sao Pearl của tôi chỉ đăng ba cái icon thế? Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi mà ~ Đừng dày vò Vỏ sò mà ~~]
[Lầu trên à, vừa nhìn là biết bạn không hiểu, một học bá quay về nước nghiêm túc kỷ luật bản thân như Pearl chan đây, đương nhiên là đi luyện quyền để phòng thân rồi!]
[Đúng đó, cược một vạn là luyện quyền anh, nhìn nụ cười mỉm truyền thần kia chắc chắn là bị môn quyền anh này chọc tức rồi. Mọi người cũng đều biết, năm ấy, chúng ta cùng tìm các kiểu lý do để không muốn học môn đó mà!]
Trước đây, khi Quý Minh Châu gặp phải vấn đề nhỏ nhặt nào trong cuộc sống, hoặc là có tâm sự gì đó, cô đều sẽ đăng một bài đăng mà fan cứng có thể nhìn thấy.
Một mặt có thể giao lưu với mọi người, mặt khác có thể tìm được chút niềm vui từ trong đống bình luận.
Ví dụ như cô dời mắt xuống dưới, lập tức khóa chặt hai chữ --
[Quyền anh]
Dùng nắm đấm đánh tên Giang Tịch nào đó một trận tơi bời, viết tắt là quyền anh.
Nhưng nói đến quyền anh...
Hai chữ này quả thực không ăn nhập với vị thiếu gia nào đó kia.
Cô thoát khỏi Weibo rồi mở khung trò chuyện của Giang Tịch ra, sau đó tự đổi tên của anh thành –
[Quyền anh]
Nhưng Quý Minh Châu vẫn cảm thấy như này vẫn chưa đủ, nghĩ một hồi cô cứ cảm thấy phải hoàn hảo hơn một chút.
Cô đánh thêm một chữ vào –
[Giang quyền anh]
Quý Minh Châu lại nằm xuống, những tâm trạng phức tạp trong đầu cũng coi như biến mất sạch sẽ.
Cô thở phào, thoải mái vùi người vào trong chăn, cuối cùng cũng có thể đi ngủ rồi
...
Trong cơn mơ, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa phiền phức.
Ý thức đã có phản ứng trước, nhưng động tác vẫn chưa nghe theo sự sai khiến của cơ thể.
Ở cái giờ này, quả thực cô không nghĩ rằng sẽ có người đến bên Bách Duyệt này.
Vả lại cũng chưa đến trưa, hẳn là Giang Tịch vẫn ở nhà.
Có anh thì sẽ luôn có người mở cửa.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu lại mặc cho mình ngủ tiếp.
Thực ra bình thường cô không có thói quen ngủ nướng, nhưng tối hôm qua đi dự tiệc, cô ăn mặc phong phanh lại đứng trong gió lạnh hồi lâu, tối qua quay về ngâm nước nóng cũng chẳng có tác dụng. Đến giờ chỗ bắp chân vẫn căng cứng không thôi, nặng trình trịch không nhấc lên nổi giống như bị đổ chì.
Hôm nay phản ứng của cô chậm chạp, đầu óc quay mòng mọc, có lẽ cũng do đã nhiễm gió lạnh.
Nhưng Quý Minh Châu cũng không coi chuyện này là vấn đề. Bởi vì việc học nên cô quanh năm sống ở Úc. Ở bên đó bốn mùa ấm áp se lạnh, mang đặc trưng rõ rệt của khí hậu ôn đới hải dương. Nơi ở của cô lại nằm sát ven biển, một năm bốn mùa thì có tới ba mùa đều có gió biển lạnh lẽo thổi phần phật.
Vì thế, cô tự nhận là khả năng chịu lạnh của cô không tồi, cũng chẳng coi đó là chuyện gì to tát.
Quý Minh Châu vùi đầu vào trong gối một lúc, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn đều đặn không ngừng như cũ. Đến cuối cùng đã trở nên gấp gáp, ngày càng chói tai.
Cô vốn còn đang trông chờ vào Giang Tịch, lúc này thì lại không biết anh ta đã bị cơn gió nào cuốn đi rồi.
Quý Minh Châu xuống khỏi giường, đi thẳng ra chỗ huyền quan, sau đó trực tiếp mở cửa ra.
Thật sự không cần lo lắng người bên ngoài là người lạ, ở dưới đại sảnh tầng một của tòa nhà Bách Duyệt có máy nhận diện khuôn mặt, tất cả người không quen biết chủ nhà, thông tin chưa được đưa vào hệ thống thì đừng nhắc tới chuyện lừa gạt mà vào trong.
Về vấn đề bảo mật nhà ở này, tòa nhà Bách Duyệt làm cực kỳ tốt.
Quý Minh Châu còn đang nghĩ xem ai đến thăm vào cái giờ này, nơi tầm mắt mà cô đáp xuống trước tiên từ từ có một đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện.
Ánh mắt cô chậm chạp đi lên, sau đó một khuôn mặt vô cùng quen thuộc lạc vào trong mắt.
Bà Giang khoanh tay, cằm hơi giương lên, chiếc áo măng tô da lộn bao lấy cơ thể lả lướt, đôi môi đỏ rực.
Bà hờ hững liếc cô, biểu cảm trên mặt như được đúc ra từ một khuôn với Giang Tịch.
Có vẻ đại khái là vì đợi quá lâu ở bên ngoài cửa nên có chút mất kiên nhẫn.
Chẳng qua là...
Có lẽ không ngờ được người mở cửa lại là Quý Minh Châu, vẻ mặt của bà thoáng cứng đờ, lập tức ngẩn ra. Mà động tác tư thế cùng vẻ cao ngạo không ai bì nổi mà bà đã bày ra sẵn đều bị dập tắt ngay tức khắc.
“Minh Châu, sao con lại ra mở cửa thế?” Nghe giọng điệu này của bà Giang còn lộ ra chút thương xót và tiếc nuối không dễ nhận ra.
Dáng vẻ mà bà bày ra ban nãy, nhìn kiểu gì cũng là bày ra cho Giang Tịch xem.
Bà Giang xách túi, cũng chẳng ngại ngần gì, đẩy Quý Minh Châu vào trong nhà, “Vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh.”
“Bác gái, mấy ngày nay con đều ở đây, vừa rồi bác tưởng là ai thế?” Quý Minh Châu nhìn bà, đưa ra nghi vấn của mình.
Không thể không nói, khoảnh khắc vừa rồi cô cũng bị bà Giang làm cho sợ hãi.
Đối mặt với dáng vẻ bệ vệ của bậc trưởng bối mà mình quen thuộc, nếu đổi lại là Giang Tịch đứng trước mặt Quý Thiếu Ngôn, có lẽ anh...cũng giống như thế nhỉ?
Quý Minh Châu không chắc chắn, nghĩ xấu về Giang Tịch như một lẽ đương nhiên.
“Còn có thể là ai, bác còn tưởng là Giang Tịch mở cửa cơ.” Bà Giang bước vào nhà, “Hầy...người khác đâu rồi?”
“Con không biết, con cũng không nhìn thấy anh ấy, nhưng mà trước đó anh ấy đi tắm rồi.” Quý Minh Châu mời bà Giang ngồi xuống, còn chưa kéo người đến sofa đã nghe bà Giang thốt lên hai tiếng “Ohh ~” đầy ẩn ý.
Quý Minh Châu: “?”
Mắt bà Giang sáng quắc, nhìn cô chăm chú, “Buổi sáng... nó còn đi tắm ư?”
Đầu óc Quý Minh Châu bị đơ rất lâu, bỗng dưng không biết làm thế nào mà hiểu ý của bà Giang trong tích tắc. Mặt cô nóng như lửa đốt, giống như bị que diêm quẹt qua mặt vậy, “Xoẹt” một tiếng ngọn lửa liền bùng lên.
“Dạ không, chắc anh ấy làm viêc bận rộn, lúc ấy mới quay về.” Quý Minh Châu đã nghĩ xong lời phủ nhận, sau đó đáp lại bà Giang mà mặt chẳng đổi sắc.
Nghe thấy thế, ngọn lửa hóng hớt trong mặt bà Giang cũng bị dập tắt, “Thế à.”
“Bác gái, sao hôm nay bác lại tới ạ?”
“Muốn sang xem hai đứa con thế nào rồi.” Bà Giang kéo lấy tay Quý Minh Châu, trên gương mặt diễm lệ tuyệt nhiên không còn sự lạnh lùng lúc ban đầu mà vô cùng dịu dàng, “Cùng ăn trưa với nhau đi, bác vào bếp.”
Quý Minh Châu gật đầu, “Được ạ.”
Cô vừa tiếp chuyện vừa nghĩ rốt cuộc Giang Tịch đi đằng nào rồi, chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Nhưng dựa theo thói quen của Giang Tịch, hoặc là đang làm tổ trong thư phòng hoặc là đi bơi, nói tóm lại là đều ở trên lầu.
“Lần này bác đến cũng không phải giục giã cái gì cả, con nên làm gì thì cứ làm, không cần để ý đến bác đâu.” Bà Giang vỗ tay Quý Minh Châu, ra hiệu cho cô không cần phải đi làm mấy việc như pha trà này nọ.
Quý Minh Châu cũng không phải người thích ra vẻ, nghe bà Giang nói như vậy cô cũng dừng động tác trong tay lại.
Bà Giang nói sẽ vào bếp thì bà sẽ vào bếp thật.
Giữa chừng bà còn sai người đưa rất nhiều thực phẩm đến, nhét đầy trong chiếc tủ lạnh hai cánh. Sau đó, bà cũng không cho Quý Minh Châu phụ giúp, cứ thế bận rộn trong phòng bếp.
“Minh Châu, chỗ các con không có thừa đĩa sao?”
“Dạ?” Từ sau khi bà Giang đến đây, Quý Minh Châu vẫn luôn bị buộc phải ở phòng khách, trước mặt là các loại hoa quả bánh trái. Cuối cùng cô cũng cảm thấy mình có chuyện để làm rồi.
“Bác muốn dùng đĩa sao ạ? Ở ngay trong phòng chứa đồ cạnh phòng Giang Tịch đấy ạ.”
Ban đầu căn phòng đó được bố trí để chứa những đồ vật lặt vặt. Sau đó, Quý Minh Châu cũng chuyển vào đó không ít đồ đạc.
Quý Minh Châu vừa dứt lời, cho rằng có lẽ bà Giang không tìm thấy nên bổ sung thêm một câu: “Con đi lấy giúp bác nhé?”
Cô đứng dậy đi được vài bước thì nhìn thấy bà Giang đi lướt qua trước mặt cô, “Không cần đâu con.”
Một lát sau, tiếng bà Giang vọng ra ngoài, “Con xem, chẳng phải tìm được rồi sao.”
Quý Minh Châu đứng ngay sau bà Giang mấy bước chân, cô lập tức tiến lên định giúp bà, “Trong đây hơi nhiều đồ đạc, vẫn nên để con tìm cho.”
“Vậy cũng được, cùng tìm thì sẽ nhanh hơn.”
Bà Giang nói xong liền bắt đầu chọn này lựa kia.
Diện tích phòng chứa đồ không nhỏ, bên trong được đặt mấy giá đồ lớn, đồ đạc nào cũng có cả. Lúc bật đèn lên, căn phòng sáng trưng như ban ngày.
“Sao chỗ này lại lắm đồ đạc thế?” Bà Giang nghi hoặc hỏi.
“Đúng là rất nhiều, phần lớn là của con. Bác gái ơi, chỗ bác đang tìm là giá đồ của Giang Tịch, chắc là không có đĩa đâu ạ.” Tuy hai người ở cùng nhau nhưng sự phân chia về địa bàn thì lại rất rạch ròi.
“Ừ được.”
Bà Giang đáp lại rồi chuyển mục tiêu khác.
Đột nhiên... không biết bà Giang tìm ra được cái gì, bà khẽ kêu lên một tiếng.
“Trời ạ... cái thằng Giang Tịch này đúng là...”
Tìm được món đồ gì mà sao còn dính dáng đến Giang Tịch thế nhỉ? Quý Minh Châu không biết nên nhìn qua chỗ đó, sau đó cô gần như đứng nghệt ra tại chỗ.
Món đồ mà bà Giang cầm trong tay chính là “món quà khủng” mà Liên Đường tặng cô lúc trước... quần kẹp tất đen bị Giang Tịch mắc ở tay nắm cửa rồi bị Quý Minh Châu cất vào trong phòng chứa đồ.
Lúc ấy nhìn cô cũng chẳng dám nhìn, chứ đừng nói đến chuyện bị Giang Tịch dặn “Cất đồ đạc của mình cho cẩn thận”. Và thế là, đôi tất đen đó bị ném vào đây một cách chơ vơ như thế.
Mọi lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Quý Minh Châu còn chưa nghĩ được lời giải thích thì đã thấy bà Giang tặc lưỡi, “Xem như bác cũng nhìn ra rồi, người khác ngang ngược xó nhà, còn nó á, chính là kiểu dâm đãng xó nhà.”
Ngay tức khắc, không biết Giang Tịch đã xuất hiện ở cửa phòng chứa đồ tự bao giờ. Anh tựa vào bên cửa, chậm rãi lên tiếng: “Sao thế ạ?”