Cuối tháng mười, thành phố Ngân bắt đầu bước vào mùa đông.

Không khí lạnh vẫn chưa hoàn toàn thấm đượm vào thời tiết này, cái lạnh bức bối giống như được áo một lớp đường mật, ngưng tụ trên mặt đường, mãi không chịu tan.

Bên ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, nhưng bên trong chuỗi cửa hàng nằm dọc đại lộ Lệ Xá lại ấm áp như mùa xuân, sự khởi đầu của bốn mùa.

Từ trên xuống dưới những khung cửa sổ sát đất cỡ lớn dát vàng khảm bạc, lấp lánh ánh đèn, chiếu sáng cả mặt đường...

Nơi đây là trung tâm thành phố Ngân.

Trên thảm đỏ mềm mại, âm thanh qua lại của những đôi cao gót công sở vang lên không ngớt.

Chủ tiệm bước đến, lên tiếng hỏi: “Quý tiểu thư, đôi măng sét cô thích lần trước đã giữ lại cho cô trước rồi, hôm nay vừa mới về, cô có muốn xem thử ngay bây giờ không ạ?”

Quý Minh Châu vốn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, nghe thấy vế trước thì chẳng buồn liếc mắt đã lắc đầu, cho đến khi nghe thấy vế sau, ánh mắt cô mới có chút lay động.

... Măng sét?

Cô đặt măng sét lúc nào nhỉ?

Quý Minh Châu ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn bảo quản lý mang đồ ra.

Sau đó, điện thoại cô kêu “reng” một tiếng.

Quý Minh Châu tiện tay mở khóa màn hình, người gọi đến là Quý Thiếu Ngôn.

“Vẫn đang mua sắm à Minh Châu?”

“Vâng.”

Quý Minh Châu thu gọn giao diện cuộc gọi, đi đọc bình luận trên Weibo, gần đây cô mới đăng vlog ghi lại cuộc sống thường ngày của mình.

“Lấy được măng sét chưa?”

Nhắc đến măng sét...

“Bố, đó là món bố đặt à?”

“Con và Giang Tịch mới sống chung, bố vẫn phải tặng chút quà để bày tỏ thành ý. Con thích kiểu trang phục nào thì tự chọn, còn cặp măng sét kia tự con tặng cho cậu ấy với danh nghĩa của con nhé.”

Lấy danh nghĩa của cô, còn đích thân tặng cho Giang Tịch.

Quý Minh Châu thoáng ngập ngừng, “Con...”

“Được rồi bảo bối, đừng nhõng nhẽo với bố nữa.” Quý Thiếu Ngôn cắt ngang lời cô, ngay sau đó liền nói: “Hôm nay con hãy chọn xong trang phục định mặc trong buổi tiệc rượu đi, chốc nữa bố sẽ bảo Giang Tịch đến đón con.”

Quý Thiếu Ngôn nói xong liền cúp máy, trực tiếp giết chết cơ hội lên tiếng của cô từ trong trứng nước.

**

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi đã kết thúc, ném đại điện thoại sang một bên, lại vùi người vào trong sofa.

Tiệc rượu mà Quý Thiếu Ngôn nói sẽ diễn ra vào mấy ngày sau, lí do tổ chức cũng không nhỏ, đó là tiệc đầy tháng do nhà họ Tống, một danh gia vọng tộc ở thành phố Ngân tổ chức. Ở thế hệ này nhà họ Tống đã có chắt, đó còn là một cặp song sinh long phượng, vô cùng viên mãn, mang ý nghĩa cực kỳ tốt đẹp.

Nhận được lời mời như vậy, dù Quý Minh Châu không muốn tham dự đi chăng nữa, thì vẫn bị ông bố quý hóa của cô ấn đầu nhận lời.

Mang tiếng là tiệc đầy tháng nhưng thực tế thì có thể gọi đây là một buổi dạ tiệc hào môn quy mô nhỏ, tề tựu đông đảo gia đình có tiếng ở thành phố Ngân.

Đến lúc đó, không chỉ cô tham dự, mà Giang Tịch cũng sẽ có mặt.

Bình thường Quý Thiếu Ngôn luôn cưng chiều cô, nhưng lần này thái độ lại cực kỳ cương quyết, không quan tâm đến ý nguyện của cô, khăng khăng bảo tài xế đưa cô đến đại lộ Lệ Xá này để chuẩn bị cho buổi tiệc rượu sau này.

Hôm nay đẩy cô qua chỗ này, sau đó lại nhờ Giang Tịch đến đón cô, sự toan tính của bố cô cũng lộ liễu thật đấy.

“Minh Châu?”

“... Châu Châu?”

“... Tiểu Bát!”

Giọng nói đột nhiên nâng cao ba tông ngay lập tức kéo Quý Minh Châu ra khỏi thế giới trong đầu cô.

Quý Minh Châu sinh vào giờ Tuất ngày mùng 8 tháng 8 Âm lịch, sinh vào giờ này thường có số may mắn, nên tất nhiên giờ sinh may mắn của cô chính là nguồn gốc biệt danh của cô.

Lâu dần, người trong giới đều gọi cô như vậy.

Quý Minh Châu ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói kia vang lên.

Liên Đường đã thử trang phục xong, sải bước đến trước mặt Quý Minh Châu.

“Cậu thấy bộ này thế nào?”

Quý Minh Châu nhướng mày nhìn thoáng qua, chậm chập giở tạp chí thời trang trong tay, duỗi người đáp lại: “Đẹp lắm.”

Vừa mới vào cửa hàng, Liên Đường đưa mắt ngó nghía bên ngoài rồi lập tức lặn mất tăm, bảo là muốn đi tìm chân ái của mình. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, cũng không biết tình yêu của cô ấy có thật không nữa.

Liên Đường nhận ra được giọng điệu hời hợt của Quý Minh Châu, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, luồn hai tay qua cánh tay ôm lấy eo cô, “Cậu thờ ơ với tớ!”

“Làm gì có.”

“Ừ thì không thờ ơ, nhưng cậu xem dáng vẻ áp suất thấp này của cậu đi, ai đã chọc cậu thế?”

Liên Đường ngồi thẳng dậy, buông tay Lý Minh Châu ra, nói tiếp: “Cùng xuất ngoại như nhau, Giang Tịch quay về như được dát một lớp vàng dày cộp, còn cậu á, ở nước ngoài học đến ngốc đi rồi à.”

Quý Minh Châu còn chưa tốt nghiệp trung học đã ra nước ngoài, mãi đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới về nước. Thực ra buổi gặp gỡ ở đại lộ Lệ Xá hôm nay cũng chẳng cách ngày cô về nước bao lâu.

Lời này của Liên Đường đã chạm vào chỗ đau của cô, ngón tay của Quý Minh Châu lập tức dừng lại trên trang tạp chí nào đó, ngước mắt lên nói: “Bố tớ nhờ Giang Tịch đến đón tớ, vì thế tí nữa tớ sẽ đi nhờ xe của cậu.”

“Tớ... không đi xe đến đây!” Liên Đường la toáng lên, khiến mấy cô nhân viên bên cạnh rối rít ló đầu qua nhìn.

Cô ấy vô thức che miệng lại, hơi cúi đầu xuống ra vẻ cực kỳ thục nữ.

“Tớ biết cậu không lái xe tới nhưng tớ thấy cậu xuống xe.” Quý Minh Châu trực tiếp vạch trần cô ấy, “Chẳng lẽ mấy năm không gặp, đến biển số xe mà tài xế nhà cậu cũng bán mất rồi?”

Hai người không đến cùng một lúc, Liên Đường đến muộn hơn Quý Minh Châu một chút.

“Ồ...” Liên Đường nghĩ đến lời nhờ vả của Quý Thiếu Ngôn, lúc này đang thầm ảo não, một lúc sau mới bất đắc dĩ đáp lại: “Vậy cũng được.”

Quý Minh Châu không để ý đến sự kỳ lạ trong giọng điệu của cô ấy, chỉ nghe Liên Đường nói ấp úng lí nhí: “Hôm nay không nên nghe theo lời bác trai đến áp chế cậu, lần nào cũng bị chơi lại một vố, tớ vẫn cần mặt mũi mà!”

“Muốn áp chế tớ?” Quý Minh Châu nhận ra sự ai oán của cô nàng, nghe thấy thế chỉ khẽ cười một tiếng, giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, ngay sau đó chọc vào cái má phồng lên của Liên Đường, “E rằng cậu còn phải tu luyện thêm vài năm nữa cơ.”

Giọng cô chậm rãi tựa như đã vương lại trên tán cây ngọn cỏ mùa xuân, êm ái rõ ràng vô cùng.

Trước khi theo đến đây, Liên Đường xuống xe ở ngay bên ngoài cửa hàng.

Ngoài đường dòng xe qua lại tấp nập, nhìn vào bên trong qua ô cửa kính sát đất rộng lớn, thấy Quý Minh Châu tựa vào ghế thư giãn, trông như một bức họa mỹ nhân đầy sống động.

Lúc ấy sắc trời nhập nhoạng, như cố tình làm lu mờ vẻ đẹp của người ấy đi phần nào.

Lúc này, đèn đóm trong cửa hàng sáng trưng, cảnh vật ở trong phạm vi mà mắt nhìn thấy lập tức trở nên rõ ràng.

Trần nhà bằng pha lê thủy tinh được ánh đèn soi chiếu lấp la lấp lánh, cũng soi chiếu cả gương mặt của Quý Minh Châu.

Một khuôn mặt mềm mại rạng rỡ, xinh đẹp vô ngần.

Đuôi mắt đào hoa hơi xếch lên, phía đuôi mắt được tán chút phấn mắt hồng đào nhàn nhạt, khiến người ta xao xuyến không thôi.

Ánh mắt của Liên Đường dừng lại trên xương quai xanh tinh tế như gốm sứ ấy, ngẩn ngơ mất vài giây.

Quý Minh Châu vừa thử một bộ váy dạ hội chiết eo xẻ ngực trắng tinh khôi, đối lập với mái tóc xoăn đen nhánh dài đến lưng của cô. Một kiểu váy cực kỳ đơn giản lại được cô mặc ra một loại khí chất hồng nhan họa thủy.

Cô nàng này, lại đang rù quến người ta trong vô hình đây mà!

“Tớ mà là đàn ông thì tớ phải bao nuôi mười người như cậu.” Liên Đường sán lại gần, nhéo chỗ này, bóp chỗ nọ không hề khách sáo.

Quý Minh Châu nhanh tay nhanh mắt, ngăn động tác của cô ấy lại, thoáng tỏ vẻ bất lực, “Cậu... cậu không thể có tí tiền đồ nào sao?”

Liên Đường cười ha ha bên tai cô, “Không thể đấy.”

Nói đoạn cô ấy lơ đãng dời mắt nhìn vào quyển tạp chí trong tay Quý Minh Châu.

“Cậu và Giang Tịch đã sống chung một thời gian rồi, vẫn chưa tóe ra tia lửa nào sao?”

Quý Minh Châu quăng ra một ánh mắt như muốn nói “Chuyện này vẫn còn phải hỏi sao” nói: “Cậu thấy sao?”

“Tốt xấu gì cũng là vị hôn phu, cái trái tim nhỏ nhoi của bà chụy có thể rạo rực tí không vậy?” Nói xong, Liên Đương thò tay qua, đè lại trang tạp chí Quý Minh Châu vẫn chưa lật, “Ấy, xem một lúc nữa.”

Ánh mắt của Quý Minh Châu cũng liếc xuống theo.

Trang tạp chí mà họ đang xem vừa hay là trang giới thiệu về nghiệp vụ được mở rộng quy mô lớn của tập đoàn Giang Thị dạo gần đây, có bộ phận liên quan đến giới thời trang, ở chính giữa còn đăng kèm một hình ảnh.

Nhân vật trung tâm nổi bật, chất lượng ảnh nét căng, cảnh vật hiện lên một cách rõ ràng, đây là buổi tiệc chúc mừng sau khi thu mua thành công.

Mà cái người được mọi người vây quanh ở chính giữa có dáng dấp khôi ngô, khung xương rắn rỏi làm nổi bật lên sự thẳng thớm nghiêm chỉnh của bộ âu phục. Anh đứng chếch ống kính, lộ ra góc nghiêng như ngọc, cằm hơi giương lên vẽ ra đường cong uyển chuyển.

Vừa rồi Quý Minh Châu cũng chỉ giở tạp chí đọc bừa, không ngờ lại trùng hợp giở đến trang này.

Chỉ là...

Tốc độ cập nhật tạp chí ở nơi này cũng khá nhanh, rõ ràng khung cảnh này chỉ mới diễn ra mấy ngày trước.

Chợt nhớ đến chuyện Quý Thiếu Ngôn nhờ Giang Tịch đến đón cô, Quý Minh Châu dứt khoát gập quyển tạp chí lại, nói với Liên Đường: “Cậu còn đồ để thử không? Nếu không thì bây giờ chúng ta đi thôi.”

...

Đi ra đại lộ Lệ Xá, bên ngoài là khung cảnh tối đen như mực, tầng mây chùng xuống, ôm lấy sự phồn hoa tráng lệ khắp phố phường.

Liên Đường kéo tay Quý Minh Châu, lên tiếng đề nghị: “Hay là vẫn nên bảo vị kia nhà cậu đưa về đi, xe nhà tớ có tuổi thọ lâu năm rồi, không chịu được sự giày vò.”

Đèn bên đường mờ tối, Quý Minh Châu cũng chẳng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn khuất trong bóng tối tờ mờ, hàng mi cong vút đổ nghiêng theo ánh đèn, tạo thành một bóng mờ nho nhỏ dưới mí mắt.

Cô chẳng ư hử gì, vừa nhìn là biết không nghe lọt tai.

Liên Đường liếc trộm một cái, ngón tay của Quý Minh Châu vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại, lướt qua lướt lại không có ý định dừng lại. Liên Đường lập tức nổi lòng hiếu kỳ, vội vàng áp sát tới nhìn.

Trên màn hình là phần mềm biên tập dành cho điện thoại, trên màn hình hiển thị vẫn đang cắt ghép, ảnh cộng thêm chữ viết, đầy ăm ắp.

Quý Minh Châu đang thử hiệu ứng video, không để ý đến chuyện bên ngoài.

“Tớ nói chuyện cậu có nghe không vậy?” Liên Đường nhìn dáng vẻ bận bịu tranh thủ từng giây của cô, lên tiếng giục giã.

“Có á.”

Quý Minh Châu thờ ơ đáp lại.

“...”

Nhận ra sự im lặng của Liên Đường, cuối cùng Quý Minh Châu cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

“Tớ đang nghe đây, cậu nói cậu muốn đưa tớ về, không đích thân đưa về thì lòng dạ khó yên.”

Liên Đường véo cô một cái, “Lại còn bảo là đang nghe cơ! Ai muốn đưa cậu về chứ, tớ nói là tối nay cậu về cùng Giang Tịch, đây là tạo cơ hội cho cậu đó. Còn tớ á, không đi cùng đâu, chỉ giúp cậu đón xe thôi.”

Quý Minh Châu ấn tắt màn hình điện thoại, nhìn sang phía Liên Đường, khoanh tay lại, “Đừng thế mà, tớ chẳng muốn có cơ hội tí nào.”

Đứng ngây người ở đây chỉ để đợi xe, còn là xe của Giang Tịch.

Cô điên rồi chắc!

Liên Đường ha một tiếng, “Sau này đã là người mà mình phải lấy, cậu phải bồi đắp tình cảm đi. Mấy ngày trước đến nhà của hai người, vắng như chùa bà đanh, ngay cả tớ cũng thấy cô đơn thay cậu đấy.”

Quý Minh Châu vuốt mái tóc xoăn dài của mình, “Nghe cậu nói thế, sao tớ lại thấy vẫn chưa cô đơn bằng cậu nhỉ?”

Liên Đường đang định quạt cho cô nàng này một trận thì luồng đèn pha thẳng thắp từ xa chiếu qua đây, khiến họ chói mắt phải nheo mắt lại.

Cây ngô đồng thẳng hàng thẳng lối đứng lặng ở hai bên đường, cành lá đan xen vào nhau vươn ra bên ngoài.

Một chiếc xe chầm chậm đi trên con đường, nghiến nát bóng cây loang lổ trên mặt đất.

Không nhìn hình dáng của chiếc xe, Liên Đường nhìn thấy biển số phía trước xe ngay đầu tiên.

JJ8888.

Ngắn gọn đơn giản nhưng lại là bảng thông số của thân phận khác biệt.

“Đến rồi đến rồi, tối nay hai người cùng về tổ ấm, kiến tạo thế giới hai người nha ~~”

Thành công một cách dễ dàng mà không phải dùng dằng quá lâu, Liên Đường tươi cười, duỗi tay ra vẫy vẫy về phía đầu đường bên kia.

Cô ấy tự cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ mà bác Quý giao cho, cũng là lúc phải chuồn đi rồi!

Quý Minh Châu cũng nhìn thấy biển số xe lấp lánh kia, cô vội vàng tiến lên định ngăn Liên Đường lại, “Này--!”

Lúc này Liên Đường chẳng khác gì con giun giảo hoạt, bắt kiểu gì cũng không thể bắt nổi, cơ thể linh hoạt vô cùng.

Trong lúc hai người đang dây dưa với nhau, đèn xe cũng chiếu sáng đoạn đường gần đó khi chiếc xe đi về phía trước.

Chiếc xe Bentley Limousine màu đen chậm rãi đi đến, từ từ tấp vào lề, sau đó dừng lại bên cạnh hai người.

Cửa kính ở ghế sau từ từ hạ xuống, để lộ ra gương mặt lạnh lùng như ngọc của Giang Tịch.

Anh liếc mắt qua chỗ cô.

“Lên xe.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play