Quý Minh Châu không trả lời lại tin nhắn của Giang Tịch.
Sau khi lên xe, cô khoanh tay lại, rũ mắt, im lặng cả quãng đường.
Nếu nói là im lặng, chẳng thà nói là sự biến hóa của cảm xúc.
Tài xế đưa Quý Minh Châu về Bách Duyệt xong, sau khi xác nhận cô đã đi vào phòng khách dưới lầu, lúc này anh ta mới lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại ở trên trán rồi gọi một cú điện thoại cho Giang Tịch.
Không biết có phải anh ta đã nghĩ nhiều hay không, vừa rồi áp suất trong xe cực thấp, đến bây giờ anh ta nghĩ lại vẫn còn sợ.
“Sếp Giang, theo lời căn dặn của anh tôi đã đưa người về an toàn rồi.”
“Ừm.”
“Chỉ là Quý tiểu thư...”
Người tài xế đặt tay lên ngực, không biết rốt cuộc nên nói gì.
“Cô ấy làm sao?”
“Quý tiểu thư nhìn có vẻ hơi không vui.” Người tài xế chậm chạp nói thêm, sau đó như thể anh ta cảm thấy mình đã nhiều lời, liền vội vàng quay lại chủ đề chính, “Vậy tôi đỗ xe ở hầm đỗ xe bên này đã nhé.”
Bên kia ngập ngừng mấy giây mới đáp lại một tiếng: “Được.”
...
Đêm đã khuya, tầng áp chót của tập đoàn Giang Thị vẫn sáng đèn.
Đi ra khỏi phòng họp, Giang Tịch day day trán rồi bước thẳng vào phòng làm việc.
Ba người trợ lý đi theo sau anh vốn đang định đi vào theo thì được anh giơ tay ra hiệu, rối rít lui ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Giang Tịch đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú vào cảnh đêm sầm uất tại thành phố Ngân, nghe người tài xế kia báo cáo xong anh mới ngắt điện thoại.
Nghe những lời miêu tả của người tài xế...
Cô ấy... có vẻ hơi không vui sao?
Giang Tịch đặt ngón trỏ trên môi, khẽ lướt qua, cúi đầu suy tư.
Hiếm có lần anh cảm thấy sửng sốt, cánh cửa phía sau bị gõ hai tiếng không nhanh không chậm, sau đó người kia tự tiện đi vào mà không thông qua sự đồng ý của người trong phòng.
Giang Tịch nghe thấy động tính, nghiêng người nhìn qua phía đó. Đang định sẵng giọng ra lệnh thì nhìn thấy người đến, anh thu lại kịp thời.
Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện anh không đếm xỉa đến đối phương.
Giang Tịch ngồi vào trước bàn làm việc, lấy văn bản được thảo luận trong cuộc họp ban nãy qua, bắt đầu phê duyệt giấy tờ.
Tiêu Dịch bị coi như không khí, lập tức cảm thấy hơi khó tin, “Một người đứng lù lù ở đây mà không nhìn thấy hở? Cậu còn coi trọng bạn bè không vậy!”
Tiêu Dịch nói năng cũng chẳng khách sáo, tùy tiện kéo một chiếc ghế đen ra ngồi phịch xuống, tiện đà bắt chéo hai chân trông đầy thảnh thơi.
Anh ta đặt tay lên đầu gối, thỉnh thoảng ngón tay gõ vào đầu gối.
“Vừa rồi sau khi cuộc họp kết thúc, cậu cũng không đợi tôi, vừa vào phòng cậu đã đứng trước cửa sổ tỏ vẻ u sầu. Giang Tịch, cậu cũng được ra phết đấy.”
Giang Tịch miễn cưỡng ngước mắt lên, “Cậu rảnh lắm à?”
“Ừ đó.” Tiêu Dịch tưởng thật bèn đáp lại hai tiếng, “Họp xong rồi, tôi chả có gì làm cả!”
“Không có gì làm thì về đi.” Giang Tịch buông mắt xuống, nghe giọng điệu của anh không hề có ý định tiếp tục nói chuyện với Tiêu Dịch.
Hôm nay Tiêu Dịch đến Giang Thị cũng là tình cờ, tiệc đầy tháng nhà họ Tống vào tối nay, anh ta cũng tham dự.
Mà dạo gần Tiêu Thị cũng tham gia vào dự án mà Giang Thị mới đầu tư. Lô hàng người máy thông minh hợp tác trong và ngoài nước cũng đã gửi một số sản phẩm mẫu qua đây, Tiêu Dịch cũng kéo người quay về Giang Thị, tiến hành nghiên cứu thảo luận cụ thể.
Đồng thời anh ta cũng mang một số hàng mới trong lô hàng mẫu đến Giang Thị.
Sản phẩm vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, đã có hàng mẫu thì đương nhiên cần phải thử nghiệm nội bộ. Hiện tại mọi thứ đều không có vấn đề gì quá lớn, Tiêu Thịnh lập tức có ý định cho người trong nội bộ sử dụng.
“Nỗ lực làm việc như vậy, nỗi nhớ nhà tựa như tiễn* à?”
*Từ gốc (归心似箭) dùng để miêu tả khát khao mong muốn được trở về nhà, trở về cội nguồn như mũi tên rời khỏi cung, vô cùng gấp gáp (Baidu)
Tiêu Dịch nhìn Giang Tịch vùi đầu làm việc, lại cảm thán đối phương không hổ là tên cuồng công việc.
Như thể người đứng trước cửa sổ ban nãy không phải là Giang Tịch vậy.
Tiêu Dịch biết tối nay Giang Tịch vốn định về cùng với Quý Minh Châu, nhưng còn chuyện quan trọng nên chẳng còn cách nào khác.
Có điều anh ta ở đây nói nhiều đến khô cả cổ họng mà Giang Tịch vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Chẳng thú vị gì cả.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dịch vẫy vẫy tay.
“Không làm phiền cậu nữa, tôi chuẩn bị về đây.”
“Không tiễn.” Lúc này Giang Tịch mới đáp lại.
Nghe thấy Giang Tịch đáp lại một cách lạnh lùng như này, Tiêu Dịch lại có chút không bằng lòng. Anh ta đứng dậy, đi đến chỗ bàn làm việc, chống hai tay xuống trước mặt Giang Tịch, “Đừng vội đuổi người thế chứ, để bày tỏ sự áy náy của tôi, tôi tặng cậu một món đồ chơi vậy, cũng coi như là quà mừng cậu và Tiểu Bát sống chung.”
Nói đến đây, Giang Tịch dừng động tác trong tay lại rồi ngước mắt lên nhìn, “Nếu là mấy món đồ chơi cậu thích dùng thì thôi khỏi cần.”
Tiêu Dịch vốn đang đợi Giang Tịch chấp nhận, chưa từng nghĩ anh sẽ trả lời như này.
Suýt chút nữa anh ta đã nghẹn họng, “Cái gì mà... đồ chơi... tôi thích dùng chứ???”
“Lẽ nào không phải?” Ánh mắt bình thản của Giang Tịch lướt qua, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại toát ra sự khẳng định.
Dưới ánh mắt “rửa tội” của Giang Tịch, cuối cùng Tiêu Dịch cũng nhớ ra hình tượng của mình. Cùng với quãng thời gian mấy năm ăn chơi sa đọa không dám nhớ lại, ở các câu lạc bộ làm ăn đàng hoàng hay không đàng hoàng lớn nhỏ ở thành phố Ngân đều lưu lại bóng dáng của họ Tiêu nào đó.
“Được thôi, tôi thừa nhận, đúng là tôi thích chơi chút xíu.”
“Bỏ cái từ ‘chút xíu’ kia đi.”
“...”
“Okayy, thật sự không phải món đồ chơi không lành mạnh nào. Tôi mang robot thông minh qua đây, chốc nữa sẽ bảo trợ lý đưa đến chỗ cậu. Sau khi nhập thông tin xong, cậu mang về nhà dùng thử nhé.”
Tiêu Dịch thấy Giang Tịch gật đầu tỏ vẻ chẳng có hứng thú, trong đầu bỗng nảy ra một kế.
Anh ta bước lên đằng trước, cố tình hạ giọng thật thấp, nhấn mạnh: “Hôm nay cậu cho Tiểu Bát leo cây, không sợ cô ấy giận à?”
Dường như câu này đúng là có chút tác dụng, Giang Tịch buông bút xuống, nhướn mày nhìn anh ta.
“Cậu về nhà dùng thử chức năng lấy lòng của robot, làm thì ít mà hưởng thì nhiều, đây là cách dỗ phụ nữ hiệu quả nhất đấy.”
Giang Tịch chẳng nhận lời cũng chẳng từ chối.
Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Dịch biến mất sau cánh cửa, anh nhìn đầu bút, trầm tư mấy giây.
...
Quý Minh Châu về đến Bách Duyệt, việc đầu tiên cô làm là ném túi xách xuống chiếc ghế mềm cuối giường, sau đó vùi đầu vào trong chăn đệm.
Nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy Giang Tịch cố tình làm thế.
Rủ cô cùng về nhà, đợi đến khi cô đồng ý thì lại vứt cô lại một cách tuyệt tình.
Anh ta thật sự cho là cô dễ bị cho leo cây thế sao?!
Quý Minh Châu nhớ lại cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cơ thể run rẩy của cô trước đó, bị cho leo một cái cây lớn như này, cô chỉ cảm thấy ngọn lửa giận khắp người mình đã ngưng tụ một chỗ.
Tựa như chỉ một giây sau là có thể xuyên qua cửa phòng, bắn nổ Giang Tịch.
Nhưng mà, tối nay anh không có nhà.
Càng nghĩ Quý Minh Châu càng cảm thấy mình đã bị chơi một vố, chẳng màng đến chuyện gì nữa mà lôi chú gà Sally ở bên cạnh qua, tức giận giơ tay đấm ngay ba nhát. Làm xong, cô mới cảm thấy sự bực bội dồn nén trong lồng ngực đều tiêu tan hết thảy.
Khuôn mặt của gà Sally bị ăn đấm vô cùng thê thảm, bộ lông vàng trên người chỗ đậm chỗ nhạt, trông vô cùng đáng thương.
“Thấy chưa, đây chính là kết cục của anh!” Quý Minh Châu nói xong, tầm mắt dần dần đi xuống, đến bộ phận nào đó của gà Sally, tâm trạng của cô lập tức trở nên sáng sủa, khiến tốc độ nói cũng chậm đi, “Lần sau mà còn chọc tôi, có thể không chỉ đơn giản là bên trên nữa đâu nhá ~”
Quý Minh Châu lườm chú gà nhỏ, nhổ lông của nó một hồi mới đi tắm.
Sau khi tắm xong, căn nhà vẫn mang dáng vẻ lúc trước, ở huyền quan vẫn chỉ có đôi giày cô cởi ra lúc đầu.
Xem tình hình này, có lẽ tối nay Giang Tịch không về rồi.
Quý Minh Châu bị chuyện tối nay kích thích, hoàn toàn không thể ngủ được, bèn dứt khoát mặc áo ngủ đi lên trên gác.
Vừa hay vlog mới của cô cũng được biên tập xong, nhân cơ hội này đăng tải trước vậy.
Ném một vạn cách trừng trị Giang Tịch và dự định làm sao để tìm lại thể diện ra khỏi đầu, bây giờ Quý Minh Châu chỉ có thể ở đây, kiếm chút an ủi về mặt tâm hồn.
Tập vlog này bao gồm cuộc sống thường ngày vụn vặt trong mấy năm cô học ở nước ngoài, kèm theo đó còn có nhưng nhắc nhở nho nhỏ cần thiết khi sống ở nước ngoài, cô làm cực kỳ chu đáo.
Không chỉ chia sẻ cảnh đẹp bốn mùa xuân hạ thu đông của nước Úc, mà còn tổng kết danh sách những thứ mà du học sinh ở nước ngoài có thể sẽ dùng đến.
Vốn dĩ vlog có ngày đăng tải dự kiến, nhưng hôm nay cô không muốn những cái gọi là nghi thức nữa, dứt khoát đăng thẳng lên mạng.
Nhưng điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến độ hot và độ nổi tiếng của vlog này.
[Pearl: Các vỏ sò nhỏ ơi, Pearl Pearl chan của mọi người đăng video trước hạn rồi, đến xem đi nào (icon quyến rũ.jpg)]
Những cú đêm vẫn luôn làm tổ trên mạng lúc này đều nhốn nháo cả lên, vớ được vlog mới của cô, ai nấy đều hô to vạn tuế.
[Em không nhìn nhầm chứ?? Thế mà Pearl chan lại đăng tập mới trước hạn cơ!]
[Ô mài gót! Đây là kiểu vlogger thần tiên, cuồng chiều fan gì thế này. Một suất trong bảng danh sách những bà vợ vlogger hôm nay, cũng phải dành cho Trân châu nhỏ!]
[Huhuhu làm một vỏ sò nhỏ sắp sửa sang Úc du học, xem vlog xong cảm thấy quá hữu ích huhu! Phong cách video của Pearl Pearl chan của chúng ta đúng là không giống với người khác.]
[Không hổ là Pearl Pearl chan, có một đoạn toàn quay mông của gấu Koala, sao cơ! Mông của nó còn hấp dẫn hơn mông người ta sao! Vợ à! Cầu yêu thương cầu được nhìn thấy!]
Sau khi đăng vlog xong Quý Minh Châu liền xuống nhà, sau đó vào phòng nằm nhoài trên giường đọc bình luận.
Không thể không nói, cư dân mạng đều rất có tài. Cũng không biết có phải vì nguyên nhân phong cách cá nhân hay không, cộng đồng fan cứng mà cô thu hút đều có tính cách tương tự nhau, đều là mê muội và sùng bái, phong cách cũng khác biệt nhất cõi mạng.
Rõ ràng cũng là đàn bà con gái với nhau nhưng lúc nào miệng cũng gọi “Vợ ơi”.
Đôi khi đọc bình luận của bọn họ cũng có thể khiến cô vui vẻ rất lâu.
Trước tiên Quý Minh Châu đọc bình luận nổi bật, sau đó một lúc đọc mười dòng bình luận rồi cũng đọc hết, dứt khoát lướt xuống cuối cùng.
Đúng lúc cô đang định thoát ra ngoài, bỗng dưng ánh mắt của cô chợt dừng lại.
Có một dòng bình luận cực kỳ nổi bật, khác hẳn với những dòng bình luận tung hô ngập trời xung quanh.
Không chỉ có ảnh đại diện nổi bật, là ảnh đại diện có sẵn của hệ thống lúc ban đầu, mà ngay cả tên tài khoản cũng là một ký tự hỗn loạn.
Nguyên nhân độ hot của vlog của Quý Minh Châu vẫn luôn chiếm vị trí cao cũng là vì click và bình luận rất nhiều, mà trình độ năng nổ của fan nhà cô trước giờ đều cao.
Bỗng nhiên nhìn thấy một tài khoản giống như một tài khoản clone, đúng là hiếm thấy.
bcdef8888: [.]
Quý Minh Châu vội vàng liếc mắt nhìn, cảm thấy đây nhất định là tài khoản mà ai đó đã mua, mua sang cả chỗ cô luôn rồi.
Dù sao ngay cả nội dung bình luận cũng không có, mà còn là một dấu chấm nữa chứ.
...
Kể ra, từ sau khi về nước Quý Minh Châu rất hiếm khi nằm mơ.
Phần lớn đều là cả đêm không mộng mị, chìm trong giấc nồng.
Trải qua một giấc ngủ đầy đủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Cô tùy ý đi đôi dép lê loẹt quẹt trên sàn, mái tóc xoăn dài xõa tung trên bả vai trắng ngần căng mướt, cứ thế thong thả đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt dừng lại trên cánh cửa đóng chặt trước mặt, dừng lại một giây rồi nhanh chóng rời đi.
Quý Minh Châu vốn đang đủng đỉnh đi ra phòng khách, nào ngờ vừa mới bước ra thì có một bóng người lọt vào tầm mắt.
Mới sáng ngày ra, cũng chẳng cho cô thời gian giảm xóc, cô bị dọa cho đến mức phải xuýt xoa vì giật mình.
Giang Tịch ngồi ngay ngắn trên sofa, đang nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt.
Như một vị Phật, cũng chẳng nói lời nào.
Quý Minh Châu đang định lên tiếng nhưng ngay sau đó lại kìm nén lại.
Những ký ức về tối qua bỗng nảy ra trong đầu, chiếm lấy đầu óc cô từ đầu tới cuối.
Bây giờ xem ra, những ký ức này không thể gạt đi được trong vòng mấy tháng tiếp theo rồi.
Ánh mắt của cô chẳng thèm liếc ngang, trực tiếp đi vòng qua anh, đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Song...
Dù rằng đã đến phòng bếp, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự tồn tại của người nọ.
Trên bàn bếp được bày đầy ắp đồ ăn.
Trông còn phong phú hơn cả trước đây, có thể nhìn ra rằng, người chuẩn bị đã dùng tâm và cũng đã tốn thời gian.
Quý Minh Châu ngước mắt lên, liếc về phía Giang Tịch vẫn còn trong phòng khách.
Ánh mắt anh vẫn khóa chặt lấy cô.
Như thể, cô mà không phản ứng lại thì anh sẽ giữ cái kiểu nhìn cô như này từ đầu tới cuối.
Bị Giang Tịch nhìn chăm chú hồi lâu, đương nhiên là Quý Minh Châu không quen rồi. Cô hừ mấy tiếng, cất lời trước: “Chẳng lẽ anh đang lấy lòng tôi ư?”
Cô là người dễ lấy lòng như vậy sao?
Tất nhiên là không rồi!
Quý Minh Châu còn chưa mắng mỏ trong lòng đủ thì đã nghe Giang Tịch đáp lại: “Không phải.”
?
Cô biết ngay mà!
Và rồi, cô nghe thấy một giọng nói hơi trẻ con vang lên:
“Chủ nhân, xin hỏi có gì cần sai bảo không?”
Mí mắt Quý Minh Châu hơi giật giật, cũng không biết để mắt ở chỗ nào.
Chỉ cảm thấy một bóng đen mơ hồ nho nhỏ nhảy ra từ trên đùi của Giang Tịch.
Không phải.
Thế mà Giang Tịch... lại còn có ham mê này sao?
Nhưng không cho cô nghĩ nhiều thêm, bóng đen kia dần trở nên rõ ràng.
Đập vào mắt là một robot thông minh, nhưng điều gây bất ngờ là nhìn không hề lạnh lẽo. Bởi vì hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt tròn lanh lợi, trên người được sơn một lớp trắng đen xen kẽ, trông cực kỳ ngây thơ.
Giang Tịch vỗ vỗ lên đỉnh đầu của robot, chỉ vào Quý Minh Châu, “Đi về bên đó.”
Quý Minh Châu đứng đực tại chỗ, nhìn robot kia nghiêm túc bước qua đây, sau đó cọ cọ vào mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
“Xin chào cô chủ, em là Tomi ~~”
Quý Minh Châu gần như hóa đá tại chỗ, nơi sâu thẳm trong tim có một cảm xúc phức tạp dâng lên đầu quả tim, cuối cùng không biết lúc này nên khóc hay nên cười.
Đương lúc cô đang hoảng hốt, một giây sau –
Giang Tịch đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cô.
“Nói đến chuyện lấy lòng thì bây giờ mới phải.”